“Sức khỏe của cô không tốt, không thể sinh con trai nối dõi cho Ngạn Thâm thì thôi, còn không biết phép tắc làm loạn hết cả lên, đúng là một người phụ nữ không biết điều!”
Bị “phê bình” không chút nương tình trước mặt như vậy, nếu là người khác sẽ rất khó chịu.
Nhưng cô không cho phép mình tỏ ra bối rối.
“Khiến đàn ông phân tâm, không chuyên chú vào sự nghiệp, quên mất lời hứa và trách nhiệm với gia tộc mình, cô rất đắc ý đúng không? Đây chính là cái gọi là tình yêu trong mắt dân thường các người sao?” Nhắc đến hai chữ “tình yêu”, trong giọng nói của Hứa Cẩn Lễ có sự mỉa mai, khinh miệt, nghiêm khắc chỉ trích con dâu.
Cô biết bố chồng luôn không hài lòng về mình nhưng chưa bao giờ làm cô mất thể diện như hôm nay.
Nhướng nhướng môi, cô định nói gì đó.
“Nhà họ Hứa chúng tôi không hoan nghênh cô! Không dung nạp nổi cô!” Vì chuyện lần này, ông biết, ông cần phải cắt đứt cuộc hôn nhân này của con trai càng nhanh càng tốt, ông không cần một đứa con trai “hành xử theo cảm tính” như thế.
Giọng nghiêm khắc vừa nãy của bố chồng bình thường trở lại.
“May mà, buông thả một, hai tháng, nó cũng tỉnh táo trở lại, lấy công việc làm trọng, cũng dần dần thân thiết với Hạ Hà hơn!”
Thật ư? Như vậy… rất tốt.
Nét mặt cô cũng chẳng có gì thay đổi, trầm tư chỉ trong một giây, cô cuối cùng lần đầu tiên nói ra những gì mình nghĩ với bố chồng, “Thẩm Chức Tâm cũng không cần nhà họ Hứa.” Danh dự của cô không phải để Hứa gia chà đạp.
Từ đầu đến cuối, chính vì hai chữ “Hứa gia” đó mà cô mới thê thảm thế này, đau đớn thế này!
“Thế thì tốt, xem ra chúng ta cùng chung tiếng nói!” Hứa Cẩn Lễ lấy một phong bì được dán kín bên trong có một ống thủy tinh đưa nó cho cô, “Đây là mẫu nước bọt của Lãng Lãng, còn về mẫu ADN của Ngạn Thâm, tôi nghĩ tự cô sẽ có cách lấy được!”
Cô nhìn mẫu vật trong tay mình, không nói tiếng nào.
“Tôi hy vọng cô không phải người nói một đằng làm một nẻo, chỉ được cái miệng mà thôi!”
Một sợi tóc là có thể xét nghiệm ADN.
Mật mã ở cửa ngoài không thay đổi, trở về nơi cô với anh cùng chung sống, cảm xúc trong cô lẫn lộn.
Vặn nắm cửa phòng ngủ, quả nhiên, anh vẫn không khóa theo thói quen.
Cô thẫn thờ bước vào nơi rất riêng tư, rất thân mật của họ.
Cách bài trí trong phòng vẫn ấm áp.
Ngọn đèn bàn ấm áp, rèm cửa ấm áp, chiếc chăn ấm áp, chiếc sô pha ấm áp.
Tất cả những thứ ở đây đều do cô tự tay chăm chút, bài trí.
Không có gì thay đổi.
Đến cả vị trí hai chiếc gối dựa trên sô pha cũng không thay đổi, nhưng bỗng nhiên, cô lại cảm thấy, sự ấm áp ở đây hình như đã biến vị rồi.
Dù cách bài trí có ấm áp thế nào cũng bắt đầu không giấu nổi sự lạnh lẽo, cô tịch ở mọi ngóc ngách trong căn phòng.
Ở đây, cô tịch quá, không giống như một mái nhà.
Nhíu mày, cô cố kìm nén cảm xúc phức tạp không ngừng trào dâng, bước tới bên giường, tìm kiếm kỹ càng trên gối.
Không có.
Lật gối lên, cô đưa tay chầm chậm tìm kiếm.
Vẫn không có.
Sạch sẽ quá, cô định lật chăn lên.
“Em đang tìm gì vậy?” Sau lưng, có một giọng nói điềm đạm.
Cô giật thót người, từ từ từ từ quay người lại.
Mắt chạm mắt.
Sao có thể, sao có thể, trước đây Hứa Ngạn Thâm chưa bao giờ về nhà sớm như thế.
Anh nhìn cô trân trân, dù cố gắng che giấu qua vẻ ngoài bình thản, nhưng vẫn dễ dàng nhận ra những xáo động trong ánh mắt anh.
Anh nhìn cô chằm chằm.
Vì quá bất ngờ, mắt cô cũng mở trừng trừng nhìn anh, đôi môi mím chặt, mấp máy nhưng không phát ra âm thanh nào.
Cô không thể giải thích được vì sao ngày thứ hai trở về thành phố B, vì sao chỉ còn cách hai ngày nữa là phiên tòa sẽ được mở, cô lại xuất hiện ở đây.
Nhưng, anh lại hỏi một câu rất kỳ lạ, “Đến tìm anh sao?”
Câu nói này của anh khiến cô dễ thở hơn một chút.
“Đúng vậy, có chuyện muốn nói với anh.” Cô đành làm ra vẻ thản nhiên, như thể vô duyên vô cớ xông vào nhà người ta, chỉ là để chờ anh.
Nhưng, tiếp theo đó, cô lại không biết nói gì nữa.
Nói dối, không phải là sở trường của cô.
Anh vẫn nhìn cô không chớp mắt, như thể sợ chớp mắt cô sẽ lại biến mất một lần nữa.
Anh rất sợ, tất cả đều là ảo giác, bao gồm, cô vẫn còn sống.
Ngón tay anh kinh ngạc chạm vào vết sẹo bằng móng tay dưới đuôi mắt cô.
Quả thật có thương tích! Có đau không? Bị tàn lửa rơi trúng chắc là đau lắm!
Biết rõ rằng, tất cả những gì thuộc về họ đều đã lạc điệu từ lâu, biết rõ, hành động của anh là không nên trong hoàn cảnh này.
Cảm xúc trong cô xáo trộn, sự đụng chạm của anh khiến cô khẽ rùng mình.
Cô nhớ lại lời Hứa Cẩn Lễ nói trước đó, anh thật sự đã vì cô mà tự đày đọa mình trong hai tháng trời ư? Cô tưởng rằng một người lạnh lùng như anh, cho dù cô có chết đi thì cũng sẽ làm việc mình thường cho đến khi tang lễ kết thúc.
Hai tháng, cô có nên vui mừng vì thời gian anh đã cho đủ dài? Anh chắc là đã quyết định nghe theo sự sắp đặt của gia tộc.
Không biết vì sao, tim cô bỗng nhói lên, nước mắt tuôn ra lăn dài trên má.
Cô cố nặn ra nụ cười, “Không đau rồi.”
Anh không phải là rất hận cô sao? Không phải hy vọng cô chết ngay lập tức sao?
Ngón tay anh chạm vào môi cô, vuốt ve đường nét nụ cười trên môi cô.
Chiếc răng bị gãy của cô luôn ở trong túi anh, còn cô trước mặt anh vẫn với hàm răng đều tăm tắp, như chưa từng chịu bất cứ đau đớn nào.
“Không đau là tốt rồi, tất cả đều đã qua.” Cuối cùng, không thể đè nén nỗi khát khao trong lòng mình, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Bị anh đột ngột ôm lấy, cô không biết phải phản ứng như thế nào, đành cứng đờ người ra.
Nên đẩy ra!
Lý trí quay lại, cô định đẩy anh thì phát hiện vai mình có cảm giác ươn ướt.
Cô sững sờ.
Rất lâu, không cách nào phản ứng.
“Để anh xem người em.” Bố vợ nói trên người cô có rất nhiều vết bỏng ở các mức độ khác nhau, nhưng đều đã lành lại, chỉ là chưa tận mắt nhìn thấy anh không yên tâm.
Áo khoác ngoài của cô bị cởi ra, từng chiếc cúc áo lần lượt được mở, mãi đến khi có cảm giác lành lạnh trước ngực, cô mới giật mình định thần trở lại.
“…” Cô hốt hoảng ngã ngồi ra chiếc sô pha đặt cạnh giường, nắm chặt chiếc áo đã bị mở tung trên người, ôm lấy ngực mình, không để lộ cơ thể.
Thực ra trên người cô không biết từ lúc nào đã chỉ còn lại chiếc áo ngực.
Nhưng, điều khiến cô chấn động là, cảm giác ươn ướt trên vai.
Anh…
Ngón tay anh… chạm vào, vuốt ve từng chỗ da sẫm màu sau lưng cô, nét mặt không mang bất kỳ ham muốn nào.
Trong trí nhớ của anh, da cô mịn màng, trắng ngần như ngọc, chứ không phải như bây giờ, trắng đỏ loang lổ, chằng chịt.
Cô rất ngượng ngùng, muốn che lại, muốn mặc áo vào nhưng anh không cho.
Sau lưng, có cảm giác mềm mại, lành lạnh, anh đã cúi xuống hôn lên từng vết sẹo trên người cô.
Anh muốn cảm nhận sự tồn tại của cô, cảm giác rất chân thực, cô quả thật vẫn còn sống.
Cả người cô cứng đờ như một khúc gỗ, anh xoay người cô lại, lúc bắt đầu hôn vết sẹo ở đuôi mắt cô, cô còn chưa kịp phản ứng lại.
Vừa rồi là ảo giác đúng chứ? Hứa Ngạn Thâm sao có thể khóc lúc ôm cô được chứ?
Cả người anh chồm tới, cô cứng đờ bị anh đè dưới sô pha, thần người nhìn anh.
Khóe mắt anh vẫn còn ươn ướt, sao có thể, sao có thể?
Không biết từ lúc nào, đầu gối anh đã bắt đầu tách đùi cô ra, cảm giác ấm áp, rắn rỏi xâm nhập vào sâu trong cô.
Anh muốn chứng thực, cô vẫn còn sống.
Chứng thực bằng hơi ấm cơ thể cô.
Cô bỗng mở to mắt, sự cố bất ngờ khiến mắt cô muốn chớp cũng không thể chớp được.
Tình trạng mất kiểm soát này khiến ngay bản thân anh cũng thấy bất ngờ.
Anh lùi lại nhìn cô.
Cô cũng nhìn anh.
Cả quá trình vừa rồi, cả hai đều không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng nó đã xảy ra rồi.
Đã như thế rồi…
Anh kéo ngăn kéo tủ, xé một bao nhỏ hình vuông, khẽ cử động, lồng vào nơi đang nóng hừng hực, đầy ham muốn của mình.
“Đừng…” Cô mới nói một chữ, cơ thể anh đã xâm nhập vào trong cô một lần nữa, từ từ tiến vào, đến khi hai cơ thể như được kết dính lại với nhau.
Giọng cô lạc đi.
Cả người không ngừng run rẩy vì sự kết hợp này.
Anh bắt đầu hôn lên vết thương trên mặt cô, cô né tránh, anh bắt đầu hôn lên chóp vai cô, cô khẽ vùng vẫy, cơ thể anh theo từng cử động của cô, tiến vào sâu hơn.
“Đừng…” Cô như sắp bật khóc.
Vì mọi cử chỉ kháng cự lại anh đều không có chút nào là thật.
Anh hôn giọt nước mắt vừa trào ra nơi khóe mắt cô, hôn toàn bộ cơ thể cô, sau đó, dũng mãnh hết lần này đến lần khác đi vào trong cô, dưới sức mạnh của anh, cơ thể cô từng hồi từng hồi như đang lơ lửng trên mây.
Nhẹ nhàng, cô bắt đầu không nén được tiếng rên rỉ, giống như tiếng khóc khe khẽ của một chú mèo con.
Cô không muốn thế này, nhưng, vẫn là…
Ý loạn, tình mê.
Cơ thể cô nhận ra anh, quen thuộc anh, chào đón anh.
Đó là sự thật không thể nào thay đổi được.
Cô thậm chí có thể tưởng tượng ra, miếng vải bọc sô pha chỗ phía dưới bụng cô đã ướt một mảng, toàn bộ đều là chứng cứ động tình của cô.
Cô cắn chặt môi mình, có chút bối rối.
Cho đến bây giờ, anh là người đàn ông duy nhất của cô, nhưng cô lại cảm thấy mình thật không biết xấu hổ.
Không thể, không thể, không thể!
Nhưng cô không thể nào khống chế được.
Trái tim cô phản kháng, nhưng cơ thể cô lại khao khát anh, muốn tận hưởng sự cuồng nhiệt của anh.
Hai cơ thể đều biết không nên thế này nhưng lại giống như hai ngọn lửa cháy đang phừng phừng lao vào nhau cho đến khi cùng bị thiêu rụi.
……
Dù đã kết thúc nhưng anh vẫn để yên trong nơi ẩm ướt của cô rất lâu.
“Em… đi tắm một chút.” Cô ngại ngùng đẩy anh ra.
Vai anh đầy dấu răng.
Vừa nãy lúc cao trào, cả người cô như muốn lịm đi, đành phải cắn chặt vào vai anh.
Anh đành lùi ra một chút, để cô đứng dậy.
Cô ôm bộ quần áo đã nhàu thành một khối, vội vàng chạy vào phòng thay đồ lấy một bộ sạch sẽ, rồi vội vàng, không biết phải đối diện với anh thế nào, chạy thẳng vào phòng tắm.
Theo từng cử động của cô, trên sàn nhà, có một giọt dịch màu trắng rơi xuống.
Anh nhìn thấy, thế là cúi đầu xem phần dưới bụng lại bắt đầu phấn khích của mình.
Sử dụng bao cao su không phải lúc nào cũng an toàn, nhất là lúc quá kịch tính.
Anh cầm lấy chiếc bao cao su đã xé vỏ, nhíu mày nhẩm tính chu kỳ nguy hiểm của cô.
Nhưng, cô từng một lần bị tắc kinh, anh đã không còn nắm được chu kỳ nguy hiểm của cô nữa.
“Chức Tâm, lần trước kinh nguyệt của em…” Anh đẩy cửa nhà tắm, định hỏi cô.
Cô đang mình trần đứng tắm, bỗng đờ ra.
Lúc hai người làm chuyện đó, cô chỉ là quần áo xộc xệch mà thôi.
Sắc mặt anh biến đổi, quên cả mục đích mình đẩy cửa vào, anh bước tới trước, làn nước nóng, chảy xối xả lên đầu anh.
“Anh… ra ngoài… trước… có… được không?” Cô khó nhọc thương lượng với anh.
Hơi nước mờ mịt, lan tỏa biến phòng tắm trở thành một khung cảnh đẹp mông lung, huyền ảo. «12