Thế tại sao còn giam cô suốt hai tiếng đồng hồ? Đây không phải là cố tình doạ người hay sao?
Viên cảnh sát hoàn toàn không biết nói gì.
“Cô ấy hình như sợ quá ngất đi rồi!”
“Ừm.” Anh cúi người xuống, bế bổng cô lên.
Đi được vài bước, nhớ ra điều gì, anh lại dặn, “Phiền anh, nếu bạn cô ấy đến thì chuyển lời với họ là cô ấy đã về ‘nhà’ rồi.”
Lúc cô tỉnh lại, khung cảnh quen thuộc, cô nằm dưới chăn, trên người không mặc gì.
Kinh hãi tột độ, cô ngồi phắt dậy.
“Tỉnh rồi à?” Giọng nói trầm vang trong đêm tối.
Hứa Ngạn Thâm?! Cuộn chăn quanh người, cô lập tức đề cao cảnh giác.
Nhưng hai chân không ngừng run rẩy.
Vì sao cô lại trần trụi thế này? Là bị gã đàn ông trong phòng tạm giam hay là bị anh…
Giữa đùi không có cảm giác đau rát nào, chắc… chắc là không phải… bị cái đó?!
Nghĩ thế, cô mới trấn tĩnh trở lại, cô bắt đầu chú ý, da mình toả ra mùi hương sữa tắm dịu mát, đã không còn mùi mồ hôi hôi hám trong phòng tạm giam nữa.
Anh tắm cho cô nhưng vai cô có cảm giác lành lạnh, da cô rất mỏng, vừa rồi bị viên cảnh sát thô lỗ đập vào vai một cái, chắc chắn sẽ bị thâm tím, còn bây giờ cảm giác lạnh lạnh đó chắc là của thuốc bôi.
Chẳng trách, cô mới ngủ được một giấc sâu như vậy.
Sống mũi cay cay.
“Có biết hành vi của em là vô cùng ngu ngốc không?” Anh xoay xoay di động của cô, sắc mặt u ám.
Nếu anh kiện cô thật, cô sẽ bóc lịch nhiều nhất ba năm.
Cô không buồn đáp lại.
Cô còn có cách nào nữa chứ, cô chỉ là một người dân thấp cổ bé họng, lương tâm bất an, lại không thể giương mắt ngồi nhìn, đây là cách duy nhất cô có thể nghĩ ra để đối phó với anh, dập tắt những lời đồn thổi ác ý vây riết lấy Cảnh.
Có lẽ, Cảnh có thể không làm ca sĩ nữa, nhưng, vết nhơ này sẽ theo cậu suốt đời, thật là không công bằng.
“Sở cảnh sát không phải là nơi tốt đẹp gì đâu, lần sau trước khi làm việc gì nên suy nghĩ hậu quả.” Giọng anh lạnh như băng, chẳng có chút tình cảm nào.
Cô chính là vì làm gì cũng nghĩ đến hậu quả nên mới bị đè nén như vậy! Cha mẹ cô đã rời khỏi đây rồi, dù gì cô cũng chỉ còn một cái mạng quèn này thôi, anh còn ép cô nữa, cô sẽ đấu với anh tới cùng!
Cô trừng mắt nhìn anh, “Mời anh ra ngoài, tôi phải mặc quần áo.”
Căn phòng này không hề có chút thay đổi nào.
Nếu anh không vứt hết quần áo của cô đi, muốn tìm một bộ để mặc là chuyện rất dễ dàng.
“Không cần mặc đâu, dù gì lát nữa, em cũng cam tâm tình nguyện cởi ra thôi.”
Câu nói đầy chế giễu của anh khiến cô giận run người.
Anh là có ý gì?
“Em đã tỉnh lại rồi thì chúng ta bắt đầu thôi.” Anh đặt mạnh di động của cô xuống bàn, đứng lên, kéo cà vạt xuống, mặt lạnh tanh bắt đầu cởi áo.
Cô không thể tin nổi trừng mắt nhìn anh, “bắt đầu cái gì?”, thật vô dụng, hai chân lại mềm nhũn ra.
Gương mặt thông minh của anh dao động, chập chờn, lạnh lùng, “Làm nghĩa vụ của một người vợ.” Họ vẫn chưa ly hôn, anh có quyền đòi hỏi cô.
Anh lại muốn… với cô lúc này, ở đây?
Cô nắm chặt chiếc chăn, bước lùi về sau, nộ khí xung thiên.
Cô không muốn bị anh làm cho sợ hãi, hít một hơi, cô lớn tiếng quát, “Dựa vào cái gì mà tôi phải lên giường với anh? Anh đừng quên chúng ta hiện giờ đang tiến hành thủ tục ly hôn, anh mà dám làm gì tôi, tôi sẽ kiện anh tội cưỡng…”
Lời của cô bị cắt ngang vì môi cô đã bị môi anh lạnh lùng khoá chặt.
Hành động đột ngột không được báo trước này khiến cô vô cùng tức giận, mắt cô tròn xoe, kinh ngạc, thở không ra hơi, vùng vẫy quyết liệt, trước mắt cô lại tối sầm lại…
Anh đè cô xuống giường, nhíu mày, nét mặt đầy vẻ ghen tuông mà chính anh cũng không thể nào giải thích nổi, điên cuồng giận dữ vần vò bờ môi cứ hở ra là nói phải ly hôn đó.
Anh không ly hôn! Nói một ngàn lần, một vạn lần, câu trả lời của anh vẫn là không ly hôn!
Anh muốn cô luôn ở trên chiếc giường này, ở vị trí bên phải! Anh biết mình cố chấp, mình đang cố níu kéo, nhưng anh không thể buông cô ra!
Cô cố sức vùng vẫy đẩy anh ra, môi mím chặt, không để lưỡi anh xâm nhập vào miệng cô.
Càng vùng vẫy, cơ thể hai người càng dán chặt vào nhau, giữa hai đùi anh, cái vật nóng nóng, cứng cứng như sắt thép ấy cộm lên sau quần cạ vào đùi cô, khiến cơ thể cô cũng suýt chút nữa nóng lên.
Anh thò tay mò mẫm đùi cô, cô dùng hết sức đá vào chân anh, cả người thở dốc.
Quả nhiên, thường ngày cô ăn rất ít, nên không đủ sức để chống chọi với anh.
Nếu muốn đấu với anh, cô phải ăn thật nhiều mới đúng.
Bây giờ, cả cơ thể đè lên người cô, đè cô suýt ngất đi.
Thấy cô như sắp thở không ra hơi, nụ hôn của anh chuyển hướng xuống cổ cô, vết hôn hồng hồng chứa đầy ham muốn chiếm hữu bá đạo.
Hai tay cô, bị hai bàn tay rắn chắc của anh khoá chặt, phản kháng vô hiệu, cơ thể cô hoàn toàn bị san bằng, dưới lưng là đệm giường mềm mại, trên người là cơ thể sôi sục, cường tráng của anh.
Dù cho cô có vùng vẫy thế nào, nụ hôn đầy nhục dục vẫn bất chấp tất cả như bóng với hình.
Chiếc chăn cuộn trên người cô bị giằng mạnh ra, cơ thể yếu ớt của cô nảy lên, bầu ngực bị bàn tay to chiếm hữu.
“Tránh ra!” Cô vùng vẫy, vặn vẹo dưới cơ thể anh, khiến nhiệt độ cơ thể của hai người càng lúc càng tăng cao.
Di động của cô bắt đầu rung lên, từ từ xoay vòng, tín hiệu màn hình chớp tắt không lời ấy càng làm thú tính trong anh bộc phát dữ dội hơn.
Anh từng nghe cuộc gọi đến từ di động cô, là số nhà của cô, giọng nói ở đầu bên kia là một gã đàn ông trẻ tuổi.
Đối phương dịu dàng hỏi cô khi nào mới về nhà.
Về nhà?!!!
Quan hệ của họ tốt đến mức đã góp gạo thổi cơm chung với nhau? Quan hệ của họ tốt đến mức gã đó có thể có chìa khoá nhà cô, có thể sử dụng điện thoại bàn nhà cô?
Vậy coi người chồng như anh là gì đây? Coi là gì? Coi là gì?
Bàn tay còn lại của anh lạnh như băng, nóng như lửa không ngừng mò mẫm giữa đùi cô.
Ngón tay thon dài của anh xộc thẳng vào nơi mềm mại ẩm ướt trên cơ thể cô.
Cơ thể bị xâm phạm một cách ngang ngược, cô thở nặng nhọc, cơ hồ như sắp ngất đi.
Nỗi hổ thẹn trào dâng, cô giận dữ hét lên, “Hứa Ngạn Thâm, anh muốn tôi ghét anh đến mức nào nữa hả?”
Cô ghét anh, ghét anh, ghét anh!
Thế nhưng.
“Không quan tâm.” Anh nhếch môi, lạnh lùng mỉa mai, “Dù sao chỗ này của em đã không còn thuộc về anh.” Tay anh, ấn vào chỗ đang đập trên ngực trái cô.
Nếu chỗ đó vẫn còn thuộc về anh, thì gã trai đó đã không ở trong nhà cô.
Bỗng dưng cô run lên.
Không dám nhìn không dám truy đến cùng, trái tim cô đang gõ lên những nhịp khiến cô đau đớn.
Không dám nghĩ, vị trí ngực trái của cô đang có tiếng phản kháng yếu ớt: không phải vậy…
Mặt trái của hận chính là yêu.
Cô hiểu rất rõ.
Có lẽ, cô nên tìm một người đàn ông khác để chuyển hướng tình cảm của mình thật!
“Tránh ra! Tôi ghét anh!” Có lẽ vì quá bi phẫn, cô đá vào phần nhạy cảm trên người anh.
Cô không muốn bị đè dưới cơ thể anh.
Cô hận mình cơ thể mình vẫn mẫn cảm với anh như thế.
Cô hận mình đã quen gối đầu lên vai anh khi ngủ, cô hận mình đã nghe quen hơi thở đều đều lúc ngủ của anh, quen với việc ôm anh lúc ngủ. Nửa giường bên cạnh trống trải, lạnh lẽo thường khiến cô tỉnh giấc giữa đêm, không sao ngủ lại được, đành nằm thẫn thờ chờ trời sáng.
Cô hận cơ thể mình vẫn nhớ cảm giác run rẩy mỗi lần anh thâm nhập.
Trước mặt người khác, cô luôn tỏ ra vui vẻ, mọi người đều tưởng rằng cô đã hồi phục rất tốt nhưng thật ra, tất cả đều chỉ là bề ngoài mà thôi.
Anh né cú đá của cô, cuối cùng, ngón tay thon dài cũng rút ra khỏi cơ thể cô.
Ngón trỏ của anh còn dính đầy chất dịch trong suốt.
Anh hiểu rõ từng chỗ nhạy cảm trên cơ thể cô, vừa rồi, cơ thể cô không ngừng run rẩy.
Nhưng cô vẫn cự tuyệt.
Nếu cô không phản kháng dữ dội như vậy, anh bây giờ đã đi vào trong cô.
“Không muốn đấu tranh vì hắn sao?” Trái tim anh dù gì cũng đã bị cứa nát, máu chảy ròng ròng, thêm một nhát nữa có đáng kể gì.
Trước đây, chỉ cần anh hôn cô, cả người cô sẽ rúc vào lòng anh, như một cuộn len mềm mại, anh luôn nghĩ rằng, cô sinh ra là để cuộn tròn trong lòng anh.
Nhưng, thì ra không phải như thế.
Sợ mình không thể kìm chế được lòng ham muốn cô, anh quay lại ngồi trên ghế sô pha kế bên giường, ánh mắt vẫn lạnh lùng.
“Anh chưa nói với em, em không cần phải làm gì nhiều, chỉ cần em chịu cười với anh như lúc trước, nũng nịu vài câu với anh như lúc trước, anh sẽ tha cho hắn chứ?” Lời nói của anh cô nghe như đang mỉa mai.
Nhưng, thật đau buồn, đó không phải là lời nói trong lúc tức giận.
Anh yêu cô, yêu đến nỗi trái tim anh có hoảng sợ, có đau đớn hơn nữa, anh cũng hiểu mình không thể không có cô.
Anh thật không hiểu nổi vì sao mình lại yêu cô sâu đậm đến vậy.
Yêu đến nỗi dù thể xác và trái tim cô đã phản bội lại anh, cho dù vết thương trong tim không ngừng nhói đau thì anh vẫn muốn giữ cô lại.
Cô giận dữ nhìn anh.
“Cách này hữu hiệu hơn rất nhiều việc em ngu ngốc đăng bài trên mạng.” Anh cợt nhả.
Cô ngẩng đầu lên, khoé mắt đỏ hoe, nhưng lại không rơi một giọt nước mắt nào.
“Sinh hoạt vợ chồng giữa chúng ta luôn hoà hợp, anh cũng lười tìm người khác để giải quyết nhu cầu, chỉ cần sau này em giúp anh giải quyết nhu cầu sinh lý, anh có thể suy nghĩ đến việc đưa cậu ta trở về vị trí cũ.” Anh đang ra điều kiện giao dịch với cô.
Nếu cô đã thích hắn như vậy, thích đến mức có thể đụng chạm thể xác, thì chút hy sinh “cỏn con” này có là gì.
Nét vô tư, hồn nhiên trên mặt cô đã biến mất hoàn toàn bởi sự giày vò của anh
Giải quyết nhu cầu sinh lý… Anh coi cô là gì chứ?!!!
“Sao thế, không hài lòng với biểu hiện trên giường của Nhan Hiểu Tinh à?” Khoé miệng cô nhếch lên châm chọc.
“Anh chưa từng lên giường với cô ta.” Lạnh lùng, anh nhắc lại. Nếu anh thật sự cần phụ nữ để giải quyết nhu cầu sinh lý, loại phụ nữ chỉ được mỗi sắc như Nhan Hiểu Tinh, không lọt nổi vào mắt anh.
Đi mà lừa quỷ sứ! Chẳng thà anh nói với cô, cái cô Nhan Hiểu Tinh đó là đức mẹ Maria.
Cô lạnh lùng trừng anh.
Cho dù, Nhan Hiểu Tinh không phải là nguyên nhân chính khiến họ chia tay, nhưng là nỗi đau nhức nhối trong tim cô mãi mãi.
“Em thì sao? Em với nhân tình bé nhỏ của mình lên giường chưa?” Anh hỏi bằng giọng mỉa mai hơn.
Cô ném mạnh gối về phía anh.
Đây là phản ứng gì? Là có, hay không có?
Anh phát hiện, mình chẳng hiểu phụ nữ chút nào.
Di động của cô lại rung lên từng chặp, cô cuối cùng cũng phát hiện ánh sáng màu xanh đang chớp tắt liên hồi.
Ai đã chỉnh di động của cô sang chế độ rung?
Muộn thế này rồi, cô còn chưa về nhà, Cảnh và Phi Phàm nhất định rất lo lắng cho cô.
Lại quấn chăn quanh người, cô vội vàng định nghe điện thoại.
“Nghe đi, nghe rồi, em sẽ thấy hắn sẽ “chết” thảm hơn! Em rất hiểu tính anh đúng không anh trước giờ nói được làm được!” Giọng nói của anh rất bình thường nhưng lại khiến cô siết chặt di động trong tay, không thể ấn nút nghe màu xanh.
Anh đang tức giận.
Cho dù giọng anh bình thản đến đâu cô cũng có thể cảm nhận được ngọn lửa giận dữ đang thiêu đốt tim gan anh.