t tốt đẹp, nhưng sao giống một lưỡi dao vô hình đâm vào tim cô.
Chức Tâm quay đầu lại, nói bằng giọng bình thản: “Tôi đã nói với cô từ lâu, mong cô đừng nhận quàng người thân!” Tiếng “chị” này thật làm cô suýt chút nữa hộc máu.
Không sao, cô rất kiên cường.
Nhưng cô gái đó làm như không hề hiểu lời cô nói, giả vờ “thân thiện” với cô, “Chị, chị nói xem chiếc nhẫn này có đẹp không? Em có nên mua không?” Cô ta giơ chiếc nhẫn kim cương chói loà ra trước mặt cô.
“Đẹp! Cô Nhan, chiếc này đẹp như ba chiếc nhẫn kim cương cô mua trước đó!” Nhân viên bán hàng không biết chuyện bên trong vội vàng tán dương.
Ba chiếc nhẫn kim cương? Muốn lấy chồng đến thế sao?
Chức Tâm nhìn ngón tay của cô ta một cái, cũng dùng lời ngon tiếng ngọt: “Nhẫn ấy mà, số lượng có nhiều hơn nữa, cara có nặng hơn nữa, quan trọng vẫn là để đàn ông mua tặng thì thích hợp hơn!”
Ha ha, Hạ Hà cười thành tiếng.
Thì ra Chức Tâm bị chọc giận cũng có lúc nói ra những lời độc địa như vậy.
Mặt Nhan Hiểu Tinh biến sắc, lúc trắng, lúc đỏ.
Hạ Hà thật ra ít nhiều cũng biết mục đích cô hẹn mình đến. “Cô, lâu rồi không gặp.” Cô cười rạng rỡ bước chân vào nhà Hứa gia.
Ở đây, từng có biết bao hồi ức về tuổi thơ, thời niên thiếu của cô.
Cô ruột của cô cũng là mẹ lớn của Hứa Ngạn Thâm, là “hoàng hậu nương nương” của cái gia đình này, cũng chính là hung thủ trực tiếp làm cho cô và Hứa Ngạn Thâm phải chia tay.
“Mấy năm không gặp, Hạ Hà càng lớn càng đẹp ra.”
Vì xuất thân danh giá, mẹ lớn là một người phụ nữ rất lạnh lùng và cao ngạo, nhưng đối với cô – người thừa kế duy nhất của Hạ gia, không thể không khách sáo.
“Đâu có, Hạ Hà ba mươi tuổi rồi, đã là gái già rồi!” Cô cười giả lả.
Bà cô giả vờ thân thiện kéo tay cô, đi về phía ghế sô pha.
Cô vừa yên vị, bà cô đã nhẹ nhàng vỗ tay cô, từ tốn đi vào thẳng vấn đề, “Hạ Hà, hôm nay cô gọi cháu đến là để…”
“Á, cô ơi, cháu quên mất!” Biết rõ đối phương muốn nói gì, Hạ Hà giả vờ nhiệt tình cắt ngang bà, “Trước lúc đến đây, cháu đã mua quà cho cô và anh họ rồi! Chúng ta mở quà ra trước đã nhé!” Xuất thân quyền quý, cái chiêu làm bộ làm tịch này, cô sao có thể không hiểu, chỉ là trước nay cô không thích những trò này thôi.
Vì thế Hạ Hà không thích đến Hứa gia, trước đây nếu không phải vì ai đó, kỳ nghỉ hè hàng năm cô cũng sẽ không nghe theo lời cha, dọn đến để bà cô lạnh lùng, khó gần chăm sóc cô.
Hạ Hà tặng bà cô một chiếc vòng kim cương Camelia, “Còn chiếc hộp này cháu tặng anh cả…”
Giả lả một lúc, vẻ sốt ruột hiện rõ trên mặt bà cô không có vẻ gì là dịu lại, cô đang định lên tiếng.
“Cô hai.” Đôi mắt sắc bén của cô, vừa nhìn đã thấy Tống Tiêu Phong đang đứng bên cầu thang nhìn về hướng họ.
Mặt cô ruột sầm xuống.
Mẹ của Hứa Ngạn Thâm vội vàng đi nhanh về phía cô, “Hạ Hà, đúng bao năm không gặp.” Hồi đó, bà còn mấy lần len lén theo dõi Hạ Hà nửa đêm nửa hôm từ phòng con trai mình đi ra.
Hạ Hà và Hứa Ngạn Thâm từng yêu nhau, một đứa tính tình cởi mở, một đứa thì sống nội tâm, tuy thường cãi nhau nhưng cũng không có mâu thuẫn gì lớn, mãi đến khi họ chia tay.
Đối với Hạ Hà, bà rất hài lòng, đặc biệt là bà sẽ rất sung sướng nhìn thấy cảnh bà lớn tức hộc máu nếu con trai bà có thể nên duyên với Hạ Hà.
Tiếc là, lần trước vừa nghe nói Hạ Hà về nước, bà nói chưa được vài câu trước mặt con trai mình, thì anh đã trở mặt.
“Cô hai, chiếc trâm cài áo kim cương này tặng cô.” Hạ Hà cười rạng rỡ với Tống Tiêu Phong khiến bà lấy lại được rất nhiều thể diện trước mặt bà lớn.
Sắc mặt của bà lớn càng khó coi hơn.
Hầm xe trong biệt thự có tiếng đỗ xe.
“Em họ, hoan nghênh em đến Hứa gia!” Hứa Ngạn Ý vừa bước vào đã ôm lấy cô, tỏ ra rất nồng nhiệt với cô.
“Anh họ, em có một chiếc đồng hồ rất thời trang, rất bắt mắt tặng anh!” Hạ Hà vui vẻ ôm lại anh ta, sau đó cười cười định quay người lấy quà.
Nhưng tay cô đã bị Hứa Ngạn Ý giữ lại.
“Ấy, em họ, em chắc biết anh họ này muốn gì mà.” Hứa Ngạn Ý nhìn cô đầy ngụ ý.
Xem ra, cái nhà này hôm nay không định buông tha cho cô.
Hạ Hà ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng đã rất khó chịu.
Chẳng lẽ đến ngay cả quyền tự do lựa chọn đối tác cô cũng không có sao? Đừng nói đến những ưu điểm khác, năng lực của Hứa Ngạn Thâm quả thật ai cũng ngưỡng mộ.
“Em họ, em đừng nói với anh, em có hứng thú với tay Hứa Ngạn Thâm ấy nhé.” Hứa Ngạn Ý cố ý châm chọc hỏi, ánh mắt dò xét sắc bén vô cùng.
Anh đang ám chỉ cô tình ngay lý gian?
“Anh họ à, sao anh biết?! Em định mượn cớ hợp tác lần này, theo đuổi anh ấy một lần nữa.” Người khác đã cho là như vậy, cô chi bằng cứ thoải mái “thừa nhận.”
Ngay lập tức, cô ruột tỏ ra rất kinh ngạc, sắc mặt anh họ tối sầm lại còn Tống Tiêu Phong sướng âm ỉ.
“Em điên rồi, hồi đó thằng đó đá em không thương tiếc như thế, bây giờ em còn tiếc nuối hắn!” Hứa Ngạn Ý lớn tiếng kể tội.
Hạ Hà thích Hứa Ngạn Thâm, từ nhỏ đến lớn không phải là chuyện gì bí mật.
Năm đó, vì phải chia tay với Hứa Ngạn Thâm, Hạ Hà chẳng còn thiết học hành gì nữa, lập tức lên máy bay về với Hứa Ngạn Thâm.
“Lúc đó, anh ấy dứt khoát không muốn gặp em, em nghĩ cô và anh chắc đã tốn không ít công sức.” Nụ cười của Hạ Hà vẫn vậy, chỉ là nhìn kỹ, phát hiện sự ấm áp trong nụ cười của cô đã vơi đi rất nhiều.
Tống Tiêu Phong cười tươi như hoa, “Hạ Hà cháu nói không sai, năm đó ấy mà…” Bà cố ý kéo dài giọng, quét mắt nhìn những người có mặt một cái.
Năm đó, người của bà lớn quả thật đã nói rất nhiều lời quá đáng.
Hứa Ngạn Ý trợn mắt nhìn Hạ Hà, vội vàng cắt ngang Tống Tiêu Phong, “Em gái ngốc nghếch, nếu năm đó Hứa Ngạn Thâm thật sự thích em, nó có dễ dàng nói chia tay không? Em càng không biết nó yêu vợ nó bây giờ thế nào đâu, đối với phụ nữ khác, nó hoàn toàn không ‘ngóc’ lên được!”
Không “ngóc” lên được…
Hạ Hà cảm thấy mặt mình méo mó vì phải cố nén để không cười thành tiếng.
“Khụ khụ!” Cô ruột húng hắng ho.
“Anh nói ai không ‘ngóc’ được?!” Sự sỉ nhục này làm sao nhịn được. Tống Tiêu Phong bỗng trở nên hung dữ.
Một bóng người rắn rỏi vừa đúng lúc bước vào.
“Tôi nói đó, thế nào?” Hứa Ngạn Ý khinh khỉnh nhìn em trai mình.
Rõ ràng chỉ là một đứa con riêng có gì hay ho đâu!
Gật đầu với Hạ Hà như một lời chào, thái độ Hứa Ngạn Thâm lạnh lùng hơn ai hết, như thể đối tượng mà mọi người đang nói đến không phải là anh.
Nếu hôm nay không phải là ngày họp gia đình hàng tháng, anh không muốn xuất hiện ở đây chút nào.
“Con mắt nào của anh thấy con trai tôi không ‘ngóc’ được?” Tống Tiêu Phong bắt đầu nổi khùng, Hạ Hà vừa nói có hứng thú với con trai bà, Hứa Ngạn Ý liền phá rối, lăng mạ.
“Nếu nó ‘ngóc’ lên được sao đẻ một thằng con trai mà cũng phải dùng đến ‘ống’? Hứa Ngạn Ý hùng hổ, “Có thằng đàn ông bình thường nào không dùng súng thật khi lâm trận?!”
Cô ruột sợ con trai mình gây chuyện, tiếng ho càng to hơn.
Hạ Hà sửng sốt.
Hứa Ngạn Thâm chậm rãi nhìn anh ta, ánh mắt sắc lẹm.
Anh không ngờ, không có gì giấu được mẹ lớn, đến chuyện này mà cũng điều tra ra được.
Vì thế trước đây, trước mặt Chức Tâm, luôn nhắc đến chuyện xét nghiệm ADN là cố ý muốn làm khó anh?!
“Ống gì chứ?” Tống Tiêu Phong có chút mơ hồ.
Chuyện đã đến nước này, Hứa Ngạn Ý nói tuốt tuồn tuột, “Em ba, không phải anh hai đây không tin vào ‘năng lực’ của chú, nhưng nếu có ‘bệnh’ thì phải điều trị, không phải cứ dựa vào chuyện em dâu sảy thai hết lần này đến lần khác là có thể chứng minh mình ‘khoẻ mạnh’.”
Anh ta cố ý đổi trắng thay đen, đảo lộn thị phi, hy vọng em họ nghe thấy sẽ vì hạnh phúc tương lai của mình mà gạt bỏ ý định theo đuổi Hứa Ngạn Thâm.
Hứa Ngạn Thâm bình thản nhìn anh ta, ánh mắt anh càng bình thản bao nhiêu thì Hứa Ngạn Ý càng nổi gai ốc bấy nhiêu.
Chết tiệt, cái thằng trời sinh đã u ám rồi!
“Chẳng trách em dâu bỏ chú mà đi, làm gì có người nào chịu nổi tính cách của chú!” Hứa Ngạn Ý dựng tóc gáy, huýt sáo, cố làm ra vẻ đắc ý quay người, ôm eo vợ yêu thiên kim.
Cô vợ đang mang bầu năm tháng, bụng đã lùm lùm lấy tay che miệng, trộm cười sung sướng trên nỗi đau của người khác.
Thật không thể chịu nổi! Những lời nói nhăng nhít, đầy ác ý này từ nhỏ Hạ Hà đã nghe đủ rồi, thật sự không muốn lặp lại cảnh tượng này nữa.
Cô ruột và anh hai lúc nào cũng tìm cách đối đầu với Hứa Ngạn Thâm, bà ba, bà tư vì muốn lấy lòng bà lớn, có thể đâm chọt mấy câu là đâm chọt mấy câu, sống kiểu này không thấy mệt sao?!
“Hứa Ngạn Thâm, em tìm anh có chuyện!” Cô dứt khoát kéo tay anh, thái độ giống như đang định tìm anh nói chuyện riêng.
Cô có chuyện quan trọng hơn! Cái thẻ tín dụng khiến cô bốc hoả đó! Cô nhận ra, Chức Tâm không thờ ơ như vẻ bề ngoài mà cô ấy thể hiện.
“Ừ.” Anh đứng dậy, vừa theo cô đi được vài bước, nghĩ gì đó, anh dừng lại.
“Ngạn Ý, túi mắt anh xệ rồi kìa, có thời gian nên chăm sóc nhiều hơn.” Suy nghĩ một lát, anh lên tiếng.
Tuy là anh em cùng cha khác mẹ nhưng gương mặt họ có nhiều nét rất giống nhau, chỉ là Hứa Ngạn Ý tuy đẹp trai nhưng trông yếu ớt, già nua hơn anh cả và anh nhiều.
“Phóng túng quá độ không tốt cho sức khoẻ đâu.” Ném ra một câu khuyên nhủ, anh thản nhiên bỏ đi.
Nghe thấy câu nói đó, Hứa Ngạn Ý giật mình, quả nhiên, cô vợ yêu bên cạnh đã đờ người ra như hoá đá.
Phóng túng quá độ ư, phóng túng quá độ… Vợ có thai năm tháng, anh ta lấy đâu ra “dục” nhiều thế để mà đi “phóng” chứ, trừ phi…
“Hứa Ngạn Ý, hôm qua anh còn thề anh với ả diễn viên đó không có gì mà!” Vợ yêu thiên kim tru tréo.
“Em từng cho rằng, lúc nhỏ chúng ta rất thân với nhau.” Cô đi thẳng vào vấn đề.
“Đó là do em cứ bám theo anh.” Anh hờ hững đáp.
“Được thôi, cứ cho là em bám anh đi, nhưng em tự nhận mình đủ hiểu anh. Anh quả thực là người đàn ông không có máu, không có nước mắt, bất cứ việc gì, bất cứ quyết định nào anh cũng chỉ xem có lợi ích lâu dài hay không. Tính cách của anh vốn đã rất tệ, em không tô hồng anh, nhưng em cảm thấy anh vẫn không tệ hại đến mức độ này.”
Dù là một kiến trúc hoàn hảo nhất, chất liệu, màu sắc, nghệ thuật cũng đều dựa vào cá tính, sở thích của chủ nhân nó. Hứa Ngạn Thâm tuy không phải là người vô cùng đẹp trai, nhưng anh mạnh mẽ và có nghị lực, mắt anh rất sâu, bờ môi nghiêm khắc, kiên định, nhìn bề ngoài thì là người đàn ông một khi đã yêu là rất chung thuỷ, không bao giờ phản bội.
“Em muốn hỏi gì?” Anh cắt ngang.
Bây giờ anh không có tâm trạng để trò chuyện với người khác.
“Được, em nói thẳng ra vậy! Nhan Hiểu Tinh có quan hệ thế nào với anh? Thẻ tín dụng của anh sao lại nằm trong tay cô ta? Anh có thật là có con với cô ta không? Anh dựa vào cái gì mà lại đối xử với vợ mình như vậy? Anh dựa vào cái gì mà dung túng cho người phụ nữ khác xấc xược khắp nơi như vậy?” Hạ Hà cũng không vòng vo nữa.
Hạ Hà biết mình vẫn rất thích anh, tình cảm của cô đường đường chính chính, cho nên, cô hy vọng