ì ư?” Hứa Ngạn Quân cười bi thương, “Anh không biết vợ mình phải chịu nhiều tủi nhục như vậy, đi một bước cũng phải cẩn thận, đến thở cũng không dám thở mạnh, sợ bị châm chọc, khích bác là kẻ bình dân không đủ tao nhã sống trong gia đình giàu sang. Anh không biết mẹ anh ngày ngày đều ‘dạy dỗ’ vợ mình, là con dâu nhà họ Hứa, phải biết đại thể, nên khuyên chồng có năm thê bảy thiếp, sinh nhiều con cái nối dõi.”
Cô kinh hoàng.
Lúc đó, chị dâu chỉ là thể trạng suy nhược, bác sĩ dặn điều dưỡng vài năm rồi hẵng sinh tiếp, mẹ lớn lại nóng vội đến như thế.
Năm thê bảy thiếp? Phụ nữ trong căn nhà lớn này điên hết rồi sao? Bản thân mình cũng bị đàn ông “bức hại” thành ra như thế, vậy mà còn muốn con trai mình “kế thừa sự nghiệp của cha” như một lẽ đương nhiên!
“Cha muốn anh ngồi vào vị trí giám đốc, anh phải gánh vác sinh kế của mấy vạn nhân viên, ngay cả ngủ, anh cũng giật mình tỉnh giấc, đâu còn tâm trí để ý đến cô ấy ngày một héo mòn đi. Cô ấy muốn nói chuyện với anh, anh thì luôn mệt mỏi căng thẳng, chẳng còn sức lực để quan tâm đến tâm trạng và nỗi bất an của cô ấy.”
“Nhưng anh không ngờ cô ấy lại bệnh thật… chứng trầm cảm sau sinh.” Hứa Ngạn Quân chỉ lên căn phòng nhỏ trên lầu bốn, “sau nửa năm sinh con gái, Thái Lăng đã nhảy từ đó xuống, đầu đập xuống đất, mặt mũi nát bấy, máu me be bết.”
Cô mở to mắt, cả người run lên. Lúc chị dâu mất cô đang mang thai, đến cả lễ tang Hứa Ngạn Thâm cũng không cho cô tham dự.
Nhưng lúc đó cáo phó trên báo rõ ràng ghi chị ấy bị bệnh mà qua đời.
“Lúc Ngạn Thâm kiên quyết cùng em dọn ra ở riêng, cha rất không hài lòng, mẹ hai tức đến nỗi khóc suốt, mẹ anh thì lại lấy anh và Thái Lăng ra để đổ thêm dầu vào lửa, bây giờ nghĩ lại thấy thật buồn cười.”
Tự nhạo báng mình, anh thấy rất ngưỡng mộ Hứa Ngạn Thâm. Vì sao năm đó không có dũng khí như em trai mình, anh làm bất cứ việc gì cũng lo trước sợ sau, sợ cha mình thất vọng. Kết quả lại mất đi người phụ nữ mà mình yêu thương nhất.
“Lúc đó, người lớn đều không cho gì, chuẩn bị hôn lễ và tuần trăng mật, Ngạn Thâm chỉ còn đủ tiền mua một căn hộ chung cư tầm một trăm mét vuông thôi.” Cô cười nhẹ.
Lấy Hứa Ngạn Thâm mấy năm nay, cô đều cảm thấy rất hạnh phúc, từ một căn hộ chung cư bình thường đến một căn biệt thự như hôm nay, cách sống của họ, thích cười thì cười, thích ồn ào thì ồn ào, trong nhà của họ, không có bất kỳ áp lực gia tộc nào, không khác gì so với đôi vợ chồng bình thường.
Nhìn thấy hạnh phúc giản đơn trong mắt cô, Hứa Ngạn Quân thở dài, “Chức Tâm, sâu bệnh thâm nhập, hoa hải đường cũng đến mùa rụng lá rồi.” Rất nhiều chuyện anh cũng biết loáng thoáng nhưng không tiện nói nhiều.
“Anh cả, hoa có rụng thì mới có quả chín đỏ mọng chứ đúng không?!” Nhưng cô không hiểu ẩn ý trong lời nói của anh cả.
Cô trước nay luôn không quá nhạy cảm, lo lắng đối với cuộc sống.
Hứa Ngạn Quân khựng lại rồi cười, “Có lẽ thế! Hoa rụng mới kết quả, đó là quy luật của tự nhiên.” Chỉ là dựa vào trực giác, anh cảm thấy lần này không chắc là kết được quả ngọt.
“Chức Tâm, nếu Ngạn Thâm một ngày nào đó làm sai chuyện gì, không phải vì không đủ yêu em mà vì môi trường lớn lên khiến cậu ấy cảm thấy không còn lựa chọn nào khác. Đây cũng là một loại bệnh truyền nhiễm của gia tộc nhà họ Hứa!”
Cô lờ mờ hiểu ra.
Nhưng cô không cho phép mình bất an, cô nhất thiết phải có lòng tin đối với Hứa Ngạn Thâm.
Cô mỉm cười, cầm lấy chiếc kéo trong tay anh cả, “Nếu anh ấy thật sự mắc loại bệnh không thể trị này, em sẽ cắt phăng những cành khô héo trước, sau đó…” Cô hướng kéo về phía cành đang sinh trưởng, cắt phụp một cái, dứt khoát cắt bỏ nụ hoa vừa mới hé.
Cô biết mình đối với chồng rất chân thành, yêu không tiếc bất kỳ điều gì, không biết cách giở thủ đoạn. Nhưng đối với hôn nhân mà nói, sự nhu mì, an phận của người phụ nữ chưa chắc đã là điều tốt.
Sức chịu đựng của cô dù sao cũng chỉ có giới hạn.
Ngạn Thâm từ trong thư phòng bước ra, chào hỏi mọi người lớn xong thì đưa cô ra khỏi nhà họ Hứa.
Lúc ra về, cô chú ý đến ánh mắt của Hứa Ngạn Ý nhìn họ, rất bất mãn, cũng rất căm tức.
Lúc hỏi cô mới biết, “Anh phải đi Mỹ sao?”
“Ừ, bộ phim điện ảnh này hợp tác với một đạo diễn lớn của Mỹ, rất nhiều cảnh quay được thực hiện bên Mỹ.”
Công việc lần này, anh chắc chắn sẽ rất bận rộn, xa cô nhiều hơn ở bên cô.
“Nhưng, việc sản xuất bộ phim này không phải do anh hai phụ trách sao?” Bộ phim này đầu tư rất lớn, không cho phép bất kỳ sai sót nào.
Nhưng trước đây Ngạn Thâm không phụ trách mảng này.
“Đạo diễn Hollywood không hài lòng với thái độ làm việc của Ngạn Ý.” Thực tế, nghe nói Ngạn Ý trong thời gian qua ở Mỹ chỉ lo tán tỉnh nữ diễn viên chính của phim.
Hả?
Cô sững người, “Như thế… có phải không tốt lắm không?” Đều là người một nhà, nếu Ngạn Thâm tiếp quản dự án này, cố nhiên sẽ có cơ hội phát huy năng lực, nhưng, không phải là cố tình cho anh hai đẹp mặt đó sao?
“Bất kỳ chuyện gì đều không có tốt hay không tốt, chỉ có được hoặc không được!” Anh làm việc dứt khoát, trước giờ không hề kiêng kỵ những điều này.
Chẳng trách, lúc trở về, sắc mặt mẹ lớn thật khó coi, còn mẹ chồng thì cười đắc ý.
Ngạn Thâm quả thật rất giỏi.
Cô thở dài trong lòng.
“Cha đã bàn bạc chuyện này với anh cả chưa?” Không biết bố chồng nghĩ thế nào, vì sao lại bắt anh em họ phải cạnh tranh với nhau, làm cho mối quan hệ giữa ba người căng thẳng đến mức này? Khúc mắc này với anh hai xem ra khó gỡ lắm đây.
“Anh đã đâu có rảnh để quản những việc này.” Anh cười nhạt nói, “Nghe nói gần đây mẹ lớn bắt ép anh cả tái hôn, ép rất căng.”
“Anh cả là một người chung tình.” Cô nhận xét.
Ngoài chung tình với người vợ đã mất ra, việc anh ở vậy cũng là một sự kháng cự và báo thù âm thầm đối với cha mẹ mình.
Anh không biết nói sao cho phải, nét mặt vẫn bình thản, “Anh không như vậy đâu.”
Không như vậy cái gì?
Một câu nói không đầu không cuối, cô nghe mà thấy khó hiểu vô cùng.
“Anh không giống với anh cả, nếu em chết, anh sẽ lấy người khác.” Anh quay mặt sang nhìn cô, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe câu này.
Hôm đó, trong phòng phẫu thuật, vì mất máu quá nhiều, huyết áp của cô tụt xuống 40… 30… 20…
Cô giống như một ngọn đèn dầu, bị gió thổi gần tắt, thậm chí như thấy trước mặt có rất nhiều thứ trắng toát, có một tràng âm thanh giống như ảo giác, không ngừng rủ rê cô:
Cùng đi nào, cùng đi nào…
Cùng đi với cốt nhục đầy máu của mình.
“Mất máu quá nhiều, mau thông báo với người nhà bệnh nhân, bệnh nhân không xong rồi…”
Bác sĩ, y tá trong kíp mổ đều vô cùng căng thẳng ra ra vào vào, đó là lúc mí mắt mệt mỏi của cô chỉ muốn nhắm nghiền lại.
“Tiên sinh, chúng tôi vẫn đang cấp cứu, anh không được vào!”
“Thâm, con không thể vào phòng sản khoa!”
Hết âm thanh này đến âm thanh khác, lúc gần lúc xa.
Bỗng nhiên.
“Thẩm Chức Tâm! Em mà dám chết anh sẽ lấy người khác ngay!”
Linh hồn của cô hình như bị ai đó níu lại.
“Dù thi thể em chưa kịp lạnh, trong vòng một trăm ngày, anh nhất định sẽ lấy người khác!” Một giọng nói giống như một lời thề, nghiền răng thốt ra.
Cứ thế, cô cảm thấy cơ thể mình nặng hơn, giống như một kỳ tích, cô kiên cường kéo mình trở về với trần gian.
Lúc cô tỉnh lại, tay bị ai đó nắm chặt, Hứa Ngạn Thâm nét mặt nặng trĩu nhắm mắt lại gục đầu bên cạnh cô, quần áo xốc xếch, râu ria lởm chởm, nhếch nhác không giống phong độ lịch lãm ngày thường của anh chút nào.
Ngón tay cô khẽ động đậy, anh mở choàng mắt ra.
“Chức Tâm, em tỉnh lại rồi à?!” Anh luôn ở bên cô sao? Đã thức bao đêm rồi? Mắt anh hằn lên những tia máu đỏ đáng sợ, đỏ kè.
Anh thảm hại quá chừng, cô hoài nghi, anh đã khóc.
Nhưng, không đúng! Ngạn Thâm là người rất mạnh mẽ, dù có rơi đến giọt máu cuối cùng, anh tuyệt đối cũng không nhỏ nước mắt.
Chỉ là cô lúc đó, vừa mới tỉnh lại, bắt đầu rơi nước mắt lã chã, một trái tim chịu quá nhiều đau thương, chẳng thể chú ý đến anh.
……
“Hứa Ngạn Thâm, anh bị ngứa chỗ nào rồi à?” Không nói được một câu lãng mạn bùi tai nào sao?
Anh liếc xéo cô.
“Trong lời thề lúc đám cưới, người chứng hôn hỏi, Hứa Ngạn Thâm anh có đồng ý nắm tay Thẩm Chức Tâm đi đến hết đời, chỉ yêu một mình cô ấy không? Lúc đó, hình như có người nói là ‘Có’, gật đầu rất nghiêm túc, rất trịnh trọng. Còn bây giờ lại có người bắt đầu muốn nuốt lời rồi?” Cô hừ hừ.
“Anh muốn nói cho em biết thế nào là hiện thực!” Anh cũng học cô hừ hừ theo, “Anh không giống anh cả, nếu cuộc hôn nhân có lợi cho anh, anh sẽ ok ngay!” Dù sao nếu cô không còn nữa, anh lấy ai cũng vậy cả thôi.
Anh càng ngày càng thực dụng rồi, cô cảm thấy không thoải mái lắm.
“Thế còn tình yêu thì sao? Tình yêu là gì?” Cô nghiêm túc hỏi.
Yêu một người, người đó không còn bên cạnh nữa mà có thể dung nạp người khác ngay được sao? Nếu cô chết thật, anh có thật sẽ nhanh chóng sốc lại tinh thần, tiếp tục đầu tư vào “sự nghiệp” của anh không? Cô vừa nghĩ đến đó đã thấy tim mình buốt giá.
Tham vọng của anh rất lớn, nói cho cùng, cô mãi mãi chỉ xếp sau sự nghiệp của anh.
Câu hỏi này anh chưa bao giờ thẳng vào vấn đề. “Bởi vậy em phải sống cho khỏe mạnh vào, phải sống lâu hơn anh mới được.” Nói xong, đáy mắt anh hàm chứa một nụ cười.
Dạo này da dẻ cô hồng hào, sức khỏe cô hồi phục mỗi lúc một tốt hơn.
“Ngày mai anh bay đi Mỹ, tối giúp anh chuẩn bị hành lý, sau đó sáng mai tiễn anh ra sân bay nhé!” Anh lại “không biết tốt xấu”, còn lưu luyến vuốt ve gương mặt yêu kiều của cô.
Sao cô phải làm? Cô đâu phải là người ở của anh? Cô chết, anh sẽ lập tức lấy người khác mà, cớ gì cô còn làm trâu làm ngựa cho anh?
Cô bực bội liếc anh một cái, “Sáng mai em phải đến đài.” Sáng sớm mai cô sẽ đi làm ngay, quyết không đi tiễn anh!
Anh nhíu mày, không vui, “Công việc quan trọng hay anh quan trọng?” Lần công tác này, anh không biết bao lâu mới về.
“Công việc quan trọng!” Cô gằn từng chữ.
Anh vờ như không nghe thấy, “Nếu trong thời gian ngắn anh không thể về được, em xin nghỉ phép đi Mỹ nhé.”
Thế công việc của cô thì sao? Anh bá đạo quá rồi đấy!
Bây giờ cô còn có một chương trình âm nhạc, không thể để cho tất cả mọi người đều vì cô mà phải tạm ngừng chương trình chứ?!
“Không thích!” Cô cự tuyệt.
Cô có cuộc sống và công việc của cô.
“Không thích?” Anh miệng cười mà mắt không cười, giọng mát mẻ, “Được thôi! Nếu em không thích, anh đến Mỹ sẽ nuôi một cô vợ biết nghe lời!” Anh gật gù, vẻ mặt như đang rất nghiêm túc.
“Thật không?! Vậy chúc anh tân hôn hạnh phúc, sớm sinh quý tử!” Cô cũng miệng cười mà mắt không cười, liến thoáng đáp trả.
Chắc bị cô làm cho tức chết quá!
Anh quay mặt sang, vẫn tiếp tục lái xe, “Mười hai giờ trưa mai máy bay cất cánh, mười giờ chúng ta ra sân bay.”
Rốt cuộc là anh có hiểu những gì cô nói không vậy? Cô nói cô phải đi làm, không rảnh