Thiên Tinh, còn nhớ lúc nhỏ hai người bạn bị một đám trẻ cùng tuổi vậy quanh, chỉ vào mũi mắng, “Đồ ăn mày, đồ ăn mày!” không?
Bởi vì, lúc đó các bạn đều trở thành trẻ mồ côi không cha không mẹ.
Bạn tức giận đẩy đám trẻ bắt nạt hai đứa ra, hét lớn, “Chúng tao không phải là ăn mày! Rồi sẽ có một ngày, tao và Cảnh sẽ trở thành người giàu có nhất, dùng tiền đè chết lũ ăn mày tụi bây!”
Sau đó, bạn được một gia đình nhận nuôi, bạn cố gắng để trở thành một “Tinh” khác, nhưng, mỗi lần gặp mặt, cảm giác bất lực trong cậu ấy lại trầm trọng thêm, bởi vì nội tâm của Tinh đã bị hiện thực tàn khốc hủy hoại, dần dần thay đổi.
Tinh, Cảnh không hề trách bạn, bởi vì cậu ấy luôn tự trách mình không đủ sức bảo vệ bạn.
Còn nhớ, năm ngoái cuộc tranh cãi cuối cùng của hai người không?
Âm nhạc là mơ ước của cậu ấy, nhưng không phải là tất cả của cậu ấy. Cậu ấy thích âm nhạc, nhưng không muốn sống chết vì nó.
Nhưng, Tinh, sao bạn lại không hiểu?
Cảnh không muốn mất bạn.
Thế mà, vì sao, bạn lại biến mất trong biển người mênh mông mà không nói lời nào?
Tức giận ư?
Sự hiểu nhau bao năm qua, nhắm mắt lại, có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, nhưng, đến nay, cậu ấy vẫn không tìm ra bạn.
Bây giờ, cậu ấy đã ở vị trí mà bạn mong muốn, hoàn thành tâm nguyện của bạn, nếu bạn hết giận rồi, ngày một tháng Sáu, ở vòng đu quay mà lúc nhỏ hai người thường tới, Cảnh sẽ đợi bạn ở đó, không gặp không về.
……
“Các bạn nghe đài, tôi là Chức Tâm, hy vọng cô gái Thiên Tinh có nụ cười rạng rỡ ấy có thể nghe được chương trình này, ngày một tháng Sáu dưới vòng đu quay, không gặp không về!” Nụ cười tự nhiên, tươi tắn bên chiếc micro khiến cho bạn cùng dẫn với cô là Quang Cốc cũng không nén được ánh mắt trộm nhìn cô.
“Rất vinh hạnh ra mắt các bạn kỳ đầu tiên của tiết mục Âm nhạc thịnh hành tôi làm chủ, hôm nay người cùng dẫn với tôi là một thành viên trong nhóm Truyền kỳ, thành viên lớn tuổi nhất – Quang Cốc!” Giọng cô đầy sức cuốn hút, âm điệu nhẹ nhàng khiến người ta có cảm giác dễ chịu, “Ngày đó tháng đó năm 2004, có một thiếu niên vác ba lô đến thành phố X của chúng ta, sự thân thiện và vũ điệu hút hồn của anh đã khiến trái tim bao cô gái phải thổn thức…”
Một tiếng trôi qua, trong tiếng nhạc và những câu chuyện nhẹ nhàng, chương trình kết thúc thuận lợi.
“Rất cảm ơn chị, vừa rồi chị đã cứu tôi mấy lần!” “Quang” của Truyền kỳ chớp đôi mắt đào hoa, đưa tay bắt tay cô, “Hy vọng sẽ có cơ hội hợp tác lần sau!”
Cô vui vẻ bắt tay lại, “Chuyện nên làm mà, đó là yêu cầu của công việc! Hy vọng lần hợp tác sau!”
“Cô Thẩm có phiền khi dùng bữa với tôi không?” Quang Cốc nở nụ cười mê hoặc.
Nhưng cô chẳng có chút động lòng nào.
“Được thôi, có cơ hội tôi sẽ mời.” Cô đồng ý cho qua chuyện.
“Sao có thể thế được? Bữa ăn này nhất định là tôi mời! Nếu phó tổng Hứa có thể đại giá quang lâm nữa thì tốt biết bao…” Lộ mục đích rồi.
Tất cả các ngôi sao đều như vậy sao? Chẳng bỏ lỡ cơ hội nào sao?
Hứa Ngạn Thâm quen biết rất nhiều nhà sản xuất, nhạc sĩ hàng đầu, lần này, đối phương có hứng thú ở phần nào thế nhỉ?
Tiếc là, cô không thích công việc của mình bị gắn với chồng trong bất kỳ trường hợp nào.
Cô không trả lời, chỉ mỉm cười đẩy cửa phòng thu âm.
Đến trước cổng đài, tiếng hò reo như sấm dậy, rất đông người loi nhoi chồm về phía trước hàng rào bảo vệ khiến cô giật nảy mình.
Xem ra, Truyền kỳ quả thật nổi như cồn.
Nổi tiếng, Quang Cốc khó tránh có chút dương dương tự đắc, một nhóm vệ sĩ vây quanh lấy cậu ta, Ngô Đại Sơn thận trọng đi về phía trước mở đường.
Cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã 9:15, vẫn chưa muộn lắm, cô lập tức quyết định đợi cho đám đông fan cuồng giải tán rồi mới về.
Nhưng mới đi được vài bước, không chỉ cô mà Quang Cốc, Ngô Đại Sơn đều thấy có gì đó không bình thường.
“Ảnh”
“A…Ảnh… chúng em yêu anh!”
Không phải là nên hét tên “Quang” sao? Cô tặc lưỡi.
“Chúng em yêu anh, hoàng tử mắt một mí trong truyện tranh!”
Ngoài một số ít thỉnh thoảng kêu gào vài câu “Quang”, còn hầu như tất cả mọi người đều cuồng nhiệt, kích động không ngừng gào “Ảnh”, hơn nữa, đám đông fan không ngừng đông thêm, rất rõ ràng, rất nhiều fan đã lục tục kéo đến.
Nhân vật gây nên sự náo nhiệt này, ngồi trên chiếc sô pha trong đại sảnh, dáng người dong dỏng, nhìn thấy họ bèn bình thản đứng lên, ánh mắt cậu nhìn xuyên qua phía sau Ngô Đại Sơn và Quang Cốc, cười lịch sự:
“Thẩm Chức Tâm, tôi có thể uống cà phê chị mời chứ?”
Cô sững người.
Lúc này mới nhớ ra, đó là lời mời suông mà cô thuận miệng nói ra.
Không ngờ, cậu cho là thật.
Cảnh Trúc cũng đến ư? Vả lại còn ngồi đợi chừng đó thời gian?
Mặt Quang Cốc sa sầm lại, nhưng Cảnh như không hề nhìn thấy, dường như ánh mắt cậu chỉ thấy một người.
“Chức Tâm, cảm ơn chị đã giúp tôi tìm Thiên Tinh qua chương trình.”
Mỗi người một tách cà phê, họ ngồi đối diện nhau.
Cậu ta cụp mắt, không nói gì nhiều. Còn cô thì hiếu kỳ chết được, một ngôi sao lớn thế này lại đợi cô cả buổi tối, chỉ để uống một tách cà phê sao? Đánh chết cô cũng chẳng tin!
“Có việc gì cần tôi giúp không?” Cô ôn tồn lên tiếng xóa tan sự im lặng.
Hay là cũng muốn tìm Hứa Ngạn Thâm để giới thiệu với nhà sản xuất, nhạc sĩ danh tiếng?
Hàng mi đang cụp xuống bỗng khựng lại.
Cuối cùng cậu có thể khẳng định, cô nói muốn mời cậu uống cà phê chỉ là lời nói suông mà thôi. Thế mà cậu còn tưởng là thật, một ngày nhìn màn hình điện thoại không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn đần độn đến nỗi tự bấm gọi vào số mình mấy lần xem tín hiệu có bị trục trặc gì không.
Đàn không vô, viết nhạc cũng không ra, cứ như thế, đợi mấy ngày liền.
Vốn nghĩ chỉ là “tiện đường” đi tìm người quản lý mà thôi, ai ngờ lại gặp cô, “Thẩm Chức Tâm, tôi có thể uống cà phê chị mời chứ?” Câu nói này, cứ thế mà thốt ra khỏi miệng.
Cậu trù trừ không đáp, thế là cô đoán ngay, “Là vì Thiên Tinh ư?” Cô tiếp tục dẫn dắt cậu.
Đừng khách sáo chứ! Cô thật sự có cảm tình với chàng trai mắt một mí đang ngồi trước mặt này, có thứ để cậu “lợi dụng”, cô rất vui vẻ chấp nhận! Cứ cho yêu cầu đó rất phản cảm đi nữa, giới thiệu cậu làm quen với Hứa Ngạn Thâm, cô cũng thấy không thành vấn đề!
“Cứ cho là vậy đi.” Cậu gật đầu.
Thìa cà phê chậm rãi khuấy thành từng vòng từng vòng trong ly cà phê, cậu không biết phải nói gì.
Không phải là muốn làm quen với Hứa Ngạn Thâm ư? Tâm trạng cô lại thấy vui vẻ hơn.
“Hai người là tình nhân của nhau à?” Cậu rất yêu cô ấy, đúng không? Câu này hình như không cần phải nói, cô có thể cảm nhận được tình cảm đặc biệt mà Cảnh Trúc dành cho Thiên Tinh.
Cô thật sự không cố ý, nhưng hiếu kỳ là thiên tính của con người mà.
Trong không gian một màu lam thuần khiết của quán cà phê, nụ cười của cậu không có cái vẻ cố ý phong tình như Quang Cốc, mà là một nét quyến rũ rất tươi tắn, tự nhiên.
Thấy cô nhìn cậu cười, cậu ngập ngừng một lát, cách chuyển đề tài của cậu hình như bị thất bại rồi.
“Thiên Tinh… lúc sáu tuổi, tôi từng hứa với cô ấy, không thổ lộ với bất kỳ ai về quan hệ giữa hai chúng tôi.” Cậu nghĩ rằng cô ấy vẫn còn để tâm đến lời hứa này.
Không phải là cậu không muốn nói mà là không thể nói.
Nói như thế có nghĩa là họ cùng vào cô nhi viện ư? Chỉ phúc vi hôn? Con dâu đồng dưỡng? Trong đầu có có quá nhiều những suy đoán lãng mạn, bay bổng.
Cậu rất thành khẩn với cô, còn cô, không muốn làm bạn mình khó xử.
Thế là, cười cười, không muốn quanh quẩn trong chuyện quá khứ nữa, cô chuyển sang đề tài khác, “Lần trước cậu nói Thiên Tinh được một gia đình nhận nuôi, sau đó thì sao?”
Cô từng nén không nổi tò mò đi điều tra, Cảnh Trúc từng được nhận nuôi ba lần, và cũng bị trả lại ba lần.
Lần thứ nhất, trong nửa năm, cậu không chịu mở miệng gọi cha nuôi mẹ nuôi là cha mẹ.
Lần thứ hai, cha nuôi là một gã nát rượu, suốt ngày đánh đập vợ con, mẹ nuôi phải trả cậu về cô nhi viện.
Lần thứ ba, cậu đã hai mươi tuổi, hai chị em ruột nhà đó vì cậu mà tình cảm sứt mẻ, suốt ngày đánh nhau, cậu lại bị trả về.
Nếu cô đăng chuyện này lên, chắc chắn sẽ gây nên sóng to gió lớn, có lúc, ngay cả cô cũng thấy kỳ lạ, sao cậu có thể tin tưởng người chỉ gặp một lần là cô, thậm chí còn chịu nói cho cô biết tên thật của mình khi còn ở cô nhi viện.
“Trẻ con trong cô nhi viện rất biết tranh thủ tình cảm, chỉ có như thế chúng tôi mới có hy vọng ra khỏi chỗ đó.” Những chuyện dĩ vãng, cậu không muốn nhắc đến, nhưng Chức Tâm đã hỏi, cậu chỉ còn cách trả lời, “Trong một môi trường như vậy, Thiên Tinh cũng bắt đầu học cách giả vờ đáng thương, làm người khác mủi lòng.”
“Sau đó, một gia đình có cô con gái nhỏ bị bệnh qua đời, thế là, vì cùng mang tên “Tinh”, hơn nữa Thiên Tinh lại giả vờ yếu ớt trước mặt họ, nên được họ nhận nuôi… Cô ấy còn gọi cha gọi mẹ rất ngọt ngào, tình cảm, cô ấy bắt chước đứa con đã mất của gia đình đó từ cách nói, cử chỉ, cách đi đứng, rồi cô ấy cũng từ từ lớn lên, cô bé đã rất cố gắng quan sát nét mặt, giọng điệu của nhà đó để làm họ vui…” Truyện được biên tập và post tại website: WWW.77F1.XTGEM.COM (77F1.XTGEM.COM)
Cậu ngừng một lát, tâm trạng có chút nặng nề, “Nhưng năm Thiên Tinh mười sáu tuổi, mẹ nuôi cô ấy lại mang thai…”
Sau đó cậu không nói tiếp nữa.
Cô rất chăm chú lắng nghe, bắt gặp ánh mắt u buồn khi cậu ngước nhìn lên.
“Bánh ngon thật đấy! Cô ăn một thìa bánh trong đĩa, cười rạng rỡ.
Cô muốn chuyển đề tài không lấy gì làm vui vẻ này.
“Ăn thêm nữa không?” Cậu cũng cười.
“Được thôi! Cậu mời mà, tôi không khách sáo đâu!” Cô giơ tay vẫy gọi phục vụ.
Nụ cười của cậu, càng rạng rỡ hơn.
Bỗng có tiếng nhạc du dương vang lên, cô có điện thoại.
“Anh đang ở cổng đài.” Đầu dây bên kia, giọng nói trầm lắng của chồng cô vọng tới.
“Không phải nói rất bận không đến đón em được sao?!” Nghe giọng nói của anh, nụ cười trên môi cô kéo dài đến vô tận.
“Chỉ là nói ‘có thể’ thôi.” Bên kia điện thoại nhíu mày.
Những ngày không đi công tác, rất ít khi anh không đến đón cô.
“Em đang ngồi nói chuyện với một người bạn ở quán cà phê ‘Lam Thiên’.” Đến lượt cô thấy có lỗi.
“Nam hay nữ?” Hứa Ngạn Thâm lập tức hỏi.
“Nam. Là ‘Ảnh’ của Truyền kỳ…”
Cô nở nụ cười với người đối diện, đang định nói gì đó thì bị tiếng hừ lạnh lùng của Hứa Ngạn Thâm cắt ngang, “Thẩm Chức Tâm, mới có hai mươi tiếng đồng hồ không gặp, gan em lớn hơn rồi đó!” Dám cười ngọt ngào như thế với người khác à?