Cả kỳ nghỉ hè, khi vừa chính thức bước ra ngoài xã hội, người đã sớm đặt ra mục tiêu cho mình như anh làm việc rất cật lực, cũng ngày càng bận rộn hơn.
Có lúc, rất muộn rồi anh mới đứng đợi cô ở phía dưới lầu, sau đó, cô cười ngọt ngào chạy xuống, cùng anh đi ăn đêm.
Đi làm chưa bao lâu, anh đã mua xe, có thể chở cô đến bất cứ nơi nào cô muốn đến, nhưng cô rất thông cảm cho sự mệt nhọc hằn rõ trên trán anh, thế là địa điểm hẹn hò đổi thành căn hộ chung cư của anh.
Cứ đi đi lại lại như thế, đúng không gian, đúng cảm xúc, đúng người, từ hôn nhau đến ở lại qua đêm, tất cả đều xảy ra rất tự nhiên.
Sau đó, khi học kỳ một năm hai bắt đầu, cô rất ít khi cần Phi Phi mở cửa mỗi khi về vào lúc nửa đêm.
Sống chung với nhau, cô bắt đầu biết anh là người rất sạch sẽ, mỗi ngày tắm hai lần sáng tối, tất của anh cũng không vất lung tung, drap giường mỗi tuần thay một lần, thói quen cạo râu của anh là từ trái sang phải, dầu gội đầu, sữa tắm, kem đánh răng của anh chỉ dùng một nhãn hiệu duy nhất.
Tuy hai người chưa dọn về sống chung nhưng mỗi tuần đều đặn ba, bốn đêm cô đều ở lại chung cư của anh.
Hứa Ngạn Thâm không phải là người đàn ông dịu dàng, nhưng chắc chắn là một người bạn trai chu đáo.
Anh rất bận rộn, nhưng cô giận hay vui, khóc hay cười đều có thể làm rung động trái tim anh, còn anh chưa bao giờ để cô lẻ bóng trong những ngày kỷ niệm hay lễ tết, anh luôn thể hiện thành ý, sự tận tụy trong mối quan hệ giữa hai người yêu nhau.
Quan hệ của họ càng lúc càng ổn định. Mỗi buổi tối cô ở bên anh đều đẹp như mơ, cảm xúc mãnh liệt thiêu đốt từng thớ thịt, họ phối hợp nhịp nhàng với nhau, cô theo anh, anh đợi cô.
Chỉ là, tuổi trẻ đầy ham muốn, cuối cùng cũng xảy ra chuyện.
Học kỳ hai năm hai, xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
“Thâm, hình như em có thai rồi.” Hai vạch đỏ trên que thử thai, không phải là hoa mắt, còn chốc chốc lại thắt ruột nôn ọe, càng không phải là ngộ độc thức ăn.
Là lần đó sao? Là lần trong ngày an toàn, anh vượt qua rào cản lý trí không kìm được mình sao? Hay là lần rơi vào ngày nguy hiểm, nhưng vì quá say sưa, đến lúc cuối cùng anh mới chịu mang bao vào?
Đây là đứa con đầu tiên của họ, đến quá bất ngờ, còn họ, lại còn quá trẻ.
Tuy xuất thân giàu có nhưng cá tính mạnh mẽ như anh, mục tiêu còn chưa đạt được, không muốn bị người nhà khinh thường. Còn cô, không muốn bỏ học giữa chừng. Thế là, thực tại bày ra trước mặt họ, sau bao lần suy nghĩ, đắn đo, họ quyết định bỏ đứa bé.
Chỉ là, anh và cô đều không ngờ tới, một lần quyết định sai lầm lại là nỗi ân hận mãi mãi.
Thật ra năm đó, người gây ra họa là đàn ông còn người không thể không bỏ cốt nhục của mình lại là phụ nữ, anh luôn thấy hổ thẹn với lòng.
Ba năm sau, anh thành công dựa vào thực lực của chính mình bước vào hàng ngũ quản lý của công ty.
Thế là, anh nhắm mắt làm ngơ trước mong muốn anh lấy một thiên kim tiểu thư của mẹ mình, cầu hôn cô khi cô vừa tốt nghiệp đại học chưa được bao lâu.
Kết hôn năm đầu tiên, cô lại có thai.
Nhưng thai được tám tuần thì tim thai ngừng đập.
Năm thứ hai, cô lại mang thai, và kết quả cũng tương tự như lần trước.
“Nếu để Hứa Ngạn Thâm nhìn thấy Chức Tâm sờ râu cậu…” Trái táo nhỏ lên giọng, “Bảo đảm ngày mai công ty sẽ ra thông báo, bắt tất cả nhân viên phải chú ý đến hình tượng cá nhân! Bộ râu bảo bối của cậu giữ không được rồi…”
Ham muốn chiếm hữu Chức Tâm của Hứa Ngạn Thâm nổi tiếng công tư bất phân.
Vì lâu ngày không gặp nên mọi người trò chuyện vô cùng rôm rả. Lúc này, bên ngoài phòng có tiếng gõ cửa.
Cô quay người lại.
Là Phi Phi.
Phi Phi bây giờ đã là nhân viên kế hoạch của đài truyền hình, ban ngày, cô luôn mặc đồng phục công sở chán ngắt, tóc búi già chát sau gáy, chỉ có đôi mắt sáng lanh lợi, rất giống một nữ cường nhân[1] đúng tiêu chuẩn.
[1] Nữ cường nhân: từ người Trung Quốc hay dùng để chỉ những phụ nữ độc lập, giỏi giang.
Từ khi gã bạn trai đầu tiên quay sang ve vãn nữ cấp trên của cô, Phi Phi quyết tâm phải trở nên mạnh mẽ, để cho tất cả đàn ông trên đời này phải trố mắt thán phục.
Nhưng Phi Phi vẫn bướng bỉnh cho rằng, nếu là tình yêu thật sự thì nhất định sẽ nhìn thấy nội tâm dịu dàng của cô qua lớp vỏ bọc kiên cường bên ngoài.
Nghe Chức Tâm gọi tên mình, Phi Phi chạy ào tới.
“Chức Tâm!” Phi Phi ôm siết lấy cô, cái ôm như một sự an ủi sâu lắng không lời.
Cô cười vòng tay ôm lại bạn.
“Tớ không biết phải an ủi cậu thế nào, nhưng tất cả ác mộng cũng đã qua rồi!” Phi Phi lặp lại câu mà Chức Tâm an ủi cô khi cô bị thất tình.
“Tớ biết! Tuy lần hồi phục này khá lâu nhưng tớ có thể gượng dậy được!” Trên đời không có vấp ngã nào không thể vượt qua, sau khi suy sụp hết lần này đến lần khác, cô vẫn phải gạt nước mắt bước tiếp.
Cũng lúc này năm ngoái, nửa đêm nửa hôm, Hứa Ngạn Thâm gọi điện thoại cho cô mấy lần.
Chức Tâm lại nhốt mình trong phòng khóc.
Chức Tâm lại đi qua đi lại ở ban công.
Chức Tâm lại ngồi thẫn thờ trong phòng em bé.
Thế là cô thường xuyên nửa đêm tỉnh dậy gọi điện cho Chức Tâm, cố hết sức tìm những chuyện vui trong công việc kể cho Chức Tâm nghe, thường cười đến khi chính mình cũng chảy nước mắt.
……
“Dệt một tấm lưới, bao bọc trái tim của bạn lại, Chức Tâm đang ở đây lắng nghe câu chuyện của bạn.”
Một lá thư của một người bạn đến từ Trùng Khánh viết: Anh ấy là một người bạn của tôi, mỗi lần trời mưa, xe của anh ấy luôn đậu ở dưới chung cư nhà tôi, tấm lòng của anh, tôi hiểu, nhưng mà tôi lại vờ như không hiểu. Thế là lần cuối cùng gặp mặt, tôi nói với anh, khi hồng nhan tri kỷ của cậu là tớ đây lấy chồng, cậu nhất định phải đến sớm đấy nhé. Lần đó, tôi thấy vẻ mặt của anh ấy buồn rười rượi, nhưng vì người yêu của tôi, tôi chỉ có thể coi như không thấy, bởi tình cảm của anh, tôi không thể báo đáp. Hôm đám cưới, anh không đến, tôi cũng không bận tâm. Chỉ đến ngày hôm sau, bạn bè mới nói cho tôi biết, trên đường tới dự đám cưới của tôi, anh ấy đã gặp tai nạn giao thông, mãi mãi rời xa chúng tôi…
—Lam đau thương.
Lam, lúc bạn khóc xin hãy nhìn người chồng đang dùng bờ vai khoan dung của mình để bạn tựa vào như một sự an ủi không lời. Mưa càng lúc càng dữ dội hơn, chính là anh ấy đã cầm ô che cho bạn chống chọi với gió mưa. Bạn rơi nước mắt, anh ấy cũng rất đau lòng. Hãy trân trọng người ở bên cạnh bạn.
—Chức Tâm.
……
“Một tiếng dành cho chương trình Cùng lắng nghe tâm sự sắp hết rồi, cuối chương trình, Chức Tâm xin tặng mọi người một ca khúc với tựa đề Tình yêu chưa từng rời xa.”
“Ngày mai cũng giờ này, Chức Tâm sẽ vẫn ở đây cùng bạn.”
Cô bỏ tai nghe xuống, đóng nguồn âm thanh, hiếu kỳ hỏi Tiểu Ngô, “Sao không có thư của Cô Trúc?” Cô đã lật chồng thư cao ngất tìm tới tìm lui mấy lần, quả thật không có thư của anh ấy.
Làm chương trình đến bây giờ, cô đã hình thành thói quen nhận được thư gửi không định kỳ của Cô Trúc.
Văn phong của anh trầm lắng, những câu chuyện nhỏ trong cuộc sống cũng là những điều cô vô cùng yêu thích. Anh là một người bạn tâm giao.
“Chúng tôi cũng rất rầu rĩ đây, một năm trước, Cô Trúc không gửi thư nữa.” Có lẽ có liên quan đến thu âm cuối cùng của Chức Tâm, sau đó đài phát thanh đành mời một người dẫn chương trình khác tạm thời thay chỗ cô.
Cô cười cười, “Vậy trong chương chình ngày mai, tôi sẽ nhắc đến anh ấy, hy vọng anh ấy có thể nghe thấy giọng nói của người bạn này!”
Thư từ qua lại bao năm, dù có lúc không phải là vì tiết mục, họ cũng trò chuyện rất vui vẻ.
Thu dọn xong công việc hậu kỳ, bước ra khỏi phòng thu âm đã hơn mười một giờ khuya.
Gió lạnh thổi qua, trên người chỉ mặc một chiếc áo mỏng, cô run cầm cập.
Cô mừng rỡ, chạy tới, “Không phải ngày mai mới về sao?”
Anh mở cửa xe, choàng áo khoác lên cơ thể đang run lẩy bẩy vì lạnh của cô trước, rồi mới trả lời, “Việc ở Hồng Kông đã giải quyết xong nên về sớm hơn một ngày.”
Vừa lên xe, anh đưa cho cô một chiếc bình giữ ấm, “Uống canh đi, giữ ấm cơ thể.” Vừa xuống máy bay, anh đã đến chỗ dì Vương trước, xách theo bình canh nấu sẵn đi đón cô. “Lại uống nữa hả?” Cô nhăn mặt.
Cả năm trời bị anh ép ở nhà nghỉ dưỡng, cân nặng của cô đã gần cán mức năm mươi cân, lúc mang thai bốn tháng, cô cu