“Mời sinh viên năm nhất của khoa Báo chí Thẩm Chức Tâm nhanh chóng đến phòng họp của Hội sinh viên!”
Nghe tiếng loa phóng thanh, cô ôm đầu rên rỉ.
Không tha cho cô được sao?
“Chức Tâm, cậu còn không đi đi?” Cô nàng chết tiệt vô tâm Tôn Phi Phi mím môi cố nén cười, “Nói gì thì cũng là số phận của cậu, cậu nhận đi cho rồi!”
Cái gì mà là số phận của cô chứ? Cô có ghi danh vào học khoa Truyền hình phát thanh đâu!
“Ai không biết giọng nói của cậu ngọt ngào nổi tiếng, trước khi cậu vào khoa Báo chí, các giảng viên ít nhiều kỳ vọng vào cậu nhao nhao lên cả đấy, bây giờ cậu làm theo tâm nguyện của các vị bô lão ấy đi, để các đàn anh đàn chị kênh kiệu trong khoa Truyền hình phát thanh của trường chúng ta cũng được nghe giọng nói trời phú nổi tiếng từ lâu của cậu chứ…” Tôn Phi Phi hoàn toàn chẳng có vẻ gì là đau lưng vì đứng nói nhiều quá cả.
Nói dễ nghe một chút là, vì thanh quản này mà từ nhỏ dù hoạt bát, hòa đồng chứ không hề kiêu căng mà cô vẫn bị rất nhiều học sinh xuất sắc ghen ghét.
Khiêm tốn, lặng lẽ là nguyên tắc sống của cô.
Chỉ bởi cha mẹ cô là người dẫn chương trình nổi tiếng một thời của đài truyền hình Trung Ương nên cô thật sự rất khó sống lặng lẽ, đi đến đâu cũng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, “Nhìn kìa, con gái độc nhất của Thẩm XX và Cao XX đấy!…” Tiếp đến là những lời chẳng ra sao, cô không muốn nói đến nữa.
Bởi vì danh tiếng của cha mẹ, từ lúc đi nhà trẻ đến lúc thi đậu đại học, cô hầu như luôn được quan tâm, chiếu cố đặc biệt.
Tất cả thầy cô giáo đều quan tâm, suy nghĩ cách khai thác cho hết các sở trường của cô con gái nhà nòi, để nó phát tiết hết các tinh hoa ra.
Dĩ nhiên, khai thác thì cứ khai thác, phát hiện mãi chỉ có một sở trường.
Giọng nói của cô khá hay.
Tất cả những ký ức tuổi thơ của cô đều ở trong những bản thảo gia truyền, cô không ngừng nhai đi nhai lại chúng như một con vẹt.
Kỳ lạ là, trong khi cô cảm thấy phiền phức chết đi được, thì mọi người đều nhất trí cho rằng giọng nói của cô rất có sức đi vào lòng người.
Cha mẹ rất thích danh tiếng, dĩ nhiên hy vọng cô có thể phát triển theo hướng mà họ đã định cho cô, thế là ép buộc, dỗ dành đủ kiểu, mưa dầm thấm lâu. Nhưng e hèm, cô còn kịp len lén giấu cha mẹ thay đổi nguyện vọng.
“Cậu mà không đi, Hội sinh viên thế nào cũng trả thù cậu cho xem!” Tôn Phi Phi híp mắt chun mũi dọa dẫm.
“Không đời nào, Hội sinh viên mà…”
Hứ, dọa ai chứ!
“Cậu muốn bản thảo tin tức của mình mãi mãi bị chôn vùi trong mớ giấy lộn chứ?” Tôn Phi Phi liếc cô, “Đừng quên, các giảng viên khoa mình đều làm việc trong ngành truyền thông đấy, họ chẳng có thời gian rãnh rỗi đâu mà hàng ngày xem chi tiết bài tập của mình.” Nói cách khác, giảng viên vì muốn bớt việc, tất cả các bài tập của sinh viên đều để đám “nhân tài” trong Hội sinh viên xem trước, nếu người ta nhìn cô thấy ngứa mắt, vứt bài cô sang một bên là chuyện rất đơn giản.
Tiêu cực, tiêu cực mà!
Cô khổ sở khoanh tay trước ngực, quyết định làm hảo hán không khuất phục cường quyền.
Cô là một cô gái như thế đấy, trời sinh gan thỏ nhưng lại không chịu người khác sắp đặt cho mình.
Nói gì thì nói cô chỉ cần mềm mỏng một chút, đối phương dù gì cũng không thể ép cô tiếp nhận công việc mà cô không thích đúng không?!
Hạ quyết tâm xong, bản tính linh hoạt, có khả năng ứng phó với mọi tình huống của cô lập tức hành động.
Nhưng mà, cô nàng càng khóc nhiều hơn, “Tớ không sống nổi nữa rồi… Anh ta hung dữ lắm, còn tớ lại… như bị điện giật ngây người chẳng nói được gì…”
Cuộc sống của cô bắt đầu bị cái tên “Hứa Ngạn Thâm” đó bao vây tứ phía.
Có rất nhiều người sùng bái anh, chẳng bao lâu sau, vị học trưởng lớn hơn ba tuổi này trở thành đề tài không bao giờ chán trong lớp cô.
Gương mặt đẹp trai, dáng người cao ráo, nhất cử nhất động đều đầy sức mê hoặc bẩm sinh, anh rất nghiêm túc trong công việc cũng như đối với mọi người, năng lực xuất chúng, làm việc rất thận trọng, tỉ mỉ, lạnh lùng với tất cả mọi người, mà càng như thế, bọn bạn cùng lớp lại càng si mê anh.
Năm đó rất thịnh hành một từ: cực phẩm.
Anh luôn giữ một khoảng cách vừa đủ xa đối với tất cả mọi người, tính cách đặc biệt này toát từ trong ra ngoài, bọn nam sinh non nớt cùng tuổi chẳng thể nào bắt chước được.
Cô thừa nhận, sau khi bị “điện giật” hôm đó, cô “rung rinh” vì anh mỗi ngày một sâu đậm hơn, rồi sự ngưỡng mộ âm thầm cũng bất giác nảy sinh trong trái tim thiếu nữ.