mà mối quan hê của cô với anh ta hiện giờ cũng rất khó xử, thế nên Hi Hiểu đành đồng ý ngồi đợi anh ở bên ngoài rồi với tay lấy một tờ báo lên xem.
Đã hai mươi nhăm phút trôi qua, Hi Hiểu ngẩng đầu nhìn về phía văn phòng của Lục Kỳ Thần, vẫn chẳng có động tĩnh gì. Không chỉ có vậy, lại còn có mấy người liên tục đi ra đi vào văn phòng của anh ta. Hi Hiểu càng lúc càng sốt ruột, thậm chí cô còn có ý định xông thẳng vào văn phòng của Lục Kỳ Thần. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lí trí của cô đã chiến thắng những nôn nóng trong lòng.
"Cạch" một tiếng, cánh cửa văn phòng của Lục Kỳ Thần mở ra, có ba người đi ra ngoài. Vài phút sau lại thêm một người nữa. Ai nấy mặt mày sầm sì, môi mím chặt không nói nửa lời. Hi Hiểu khẽ nhẩm tính, có lẽ chỉ còn lại Lục Kỳ Thần và Lý Tử Duệ ở bên trong, chắc là đã bàn bạc gần xong rồi, chẳng mấy chốc sẽ ra thôi.
Thế nhưng lại đợi thêm hai mươi phút nữa mà vẫn không thấy bóng dáng Lý Tử Duệ đâu.
Hi Hiểu đang phân vân nên vào hay không, bỗng nghe thấy tiếng "choang" từ trong phòng Lục Kỳ Thần vang lên. Cô chột dạ nghĩ, lẽ nào Lục Kỳ Thần và Lý Tử Duệ bàn bạc không thành đã bắt đầu đập phá đồ đạc? Hi Hiểu chẳng chút do dự lao thẳng vào đó.
Cánh cửa vừa mở ra, bốn con mắt đều đổ dồn vào cô.
Hi Hiểu mặc kệ, ánh mắt dán chặt vào người Lý Tử Duệ, sau khi phát hiện ra anh không bị làm sao mới nhìn ra xung quanh. Lúc này cô mới phát hiện ra cô thư kí đang thu dọn những mảnh thủy tinh vỡ ở trên sàn, tiếng "choang" lúc nãy chính là tiếng cốc thủy tính vỡ. Ngước mắt lên nhìn, cô vô tình bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Lục Kỳ Thần đang nhìn mình. Trước đây Hi Hiểu luôn dùng những từ như trong veo, dịu dàng để miêu tả ánh mắt của Lục Kỳ Thần, nhưng thật không ngờ hôm nay cô lại nhìn thấy vẻ lạnh lẽo trong con mắt của anh. Anh mắt sắc lạnh ấy khiến cho cô tưởng rằng mình là con mồi tội nghiệp đã bị anh nhắm trúng.
Lý Tử Duệ còn chưa kịp định thần trước hành động bất ngờ này của Hi Hiểu thì Lục Kỳ Thần đã nhếch môi, cao giọng nói như mỉa mai:
- Cô Nhan, đến đúng lúc lắm!
- Hi Hiểu, ở đây không có việc của em, em mau ra ngoài đi! - Lý Tử Duệ kéo cánh tay Hi Hiểu, ra hiệu bảo cô chớ có xen vào. - Một lúc nữa xong việc anh sẽ ra, em ra ngoài trước đi!
Hi Hiểu ậm ừ đáp lời anh, bụng thầm nghĩ mình xông vào thế này có hơi đường đột. Đang định quay người đi ra thì giọng nói lạnh lùng của Lục Kỳ Thần đã vang lên:
- Dù gì cũng đã đến đây rồi, thêm một người thêm một cái đầu! Cô Nhan hãy vào đây ngồi cùng bàn bạc đi!
Hi Hiểu chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát. Lục Kỳ Thần của ngày hôm nay hoàn toàn khác hẳn so với Lục Kỳ Thần của trước đây. Giọng nói lạnh lùng ấy khiến cô cảm thấy hoảng loạn. Nhưng nghĩ bụng, dù gì đã vào đây rồi, giờ lại định ra ngoài e là khó tránh khỏi khiến cho người khác nghĩ rằng mình có ý đinh né tránh. Nghĩ vậy cô liền đi thẳng đến ngồi xuống bên cạnh Lý Tử Duệ.
- Theo như trực giác của cô Nhan thì chuyên này là thế nào?
- Cơ mật của công ty bị lộ ra ngoài. - Hi Hiểu thẳng thắn đáp. - Dường như có kẻ cố tình làm vậy!
- Thế còn trách nhiệm thì sao?
- Sự tình vẫn chưa rõ ràng, quy trách nhiệm cho ai e là còn quá sớm! - Hi Hiểu cố ép bản thân phải bình tĩnh lại. Cô ngẩng đầu mỉm cười. - Lẽ nào tổng giám đốc Lục nghi ngờ chúng tôi tiết lộ bí mật ra ngoài?
- Cô không cảm thấy các người là đáng nghi nhất hay sao?
- Lý Tử Duệ siết chặt cây bút trong tay, liên tục vẽ ra những đường tròn trên giấy, trông có vẻ thảnh thơi nhưng thực ra lại khiến cho người khác cảm thấy rất áp lực: - Lúc nãy tôi và phó tổng giám đốc Lý đây đang bàn đến vấn đề trách nhiệm. Anh Lý nói rằng trách nhiệm giờ không nên quy hết cho Trụ Dương, lẽ nào cô Nhan cũng nghĩ vậy?
- Vâng! - Hi Hiểu gật đầu dứt khoát. - Tôi cũng nghĩ như vậy!
- Ha ha... - Lục Kỳ Thần bật cười. - Thời đại này những người làm sai đều hùng hồn gớm nhỉ? Rõ ràng là các người đã làm lộ bí mật của Thừa Trạch, thế mà còn ra bộ ta đây chẳng có lỗi gì. Lẽ nào sự việc ra nông nổi này là do chúng tôi không có mắt chọn người?
- Tổng giám đốc Lục, giờ chúng ta đang đi phân tích vấn đề một cách khách quan. Xin ngài chớ có đổ hết tội lỗi lên đầu chúng tôi khi mà sự việc vẫn chưa được làm rõ. - Lý Tử Duệ sa sầm mặt mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào người đàn ông đó. - Chuyên xảy ra ngày hôm nay chúng tôi chẳng ai vui vẻ gì. Nói thực lòng, giờ ngài như bị rán trong chảo dầu thì chúng tôi cũng như đang bị quay trên chảo lửa. Thay vì ngồi đây mà đổ lỗi cho nhau, chi bằng chúng ta hãy nghĩ cách xử lí vấn đề cho ổn thỏa!
- Vậy thì phó tổng giám đốc Lý, anh hãy chỉ ra một con đường thoát thân đi! - Chỉ nghe một tiếng "cạch"... Lục Kỳ Thần đã ném mạnh cây bút trong tay ra xa. - Ngày khởi công đã gần kề, thế mà Thừa Trạch phải gánh chịu tổn thất lớn như vậy, mời anh hãy phát huy trí tuệ của mình, chỉ giúp cho chứng tôi một con đường lui đi!
- Nói đi, bỏ quảng cáo, thay đổi ngày khởi công hay là thay đổi toàn bộ kế hoạch xây dựng? - Lục Kỳ Thần cười khẩy.
- Tôi thật hối hận vì đã giao hết những tài liệu có liên quan cho các người. Giờ các người làm ăn sơ suất lại còn đòi chúng tôi phải cho các người một kết cục công bằng. Lý Tử Duệ, anh không cảm thấy các anh làm như vậy là quá quắt lắm hay sao?
- Tổng giám đốc Lục. - Hi Hiểu ngồi trầm ngâm từ nãy giờ bỗng lên tiếng. - Khởi công vốn không nên trực tiếp công bố những số liệu cơ mật đó. Đề án đầu tiên của chúng tôi cũng không nghĩ sẽ đưa ra những số liệu đó. Vì vậy tôi nghĩ, chuyện xảy ra ngày hôm nay, anh cũng có một phần trách nhiệm. Anh cũng từng là thiết kế, còn từng dạy tôi rằng thiết kế quan trọng nhất là phải làm theo tuần tự, chỉ cần sơ suất một chút thôi sẽ kéo theo một kết cục không tốt đẹp gì. - Hi Hiểu mím chặt môi. - Thế nhưng lần này, anh lại vội vàng đưa ra các con số trọng tâm, mới quảng cáo đã muốn đưa ra điểm nóng của toàn bộ công trình. Đây vốn không phải là một phương pháp tuyên truyền khoa học!
- Cô Nhan, phương thức thiết kế của tôi không cần cô phải dạy bảo!
- Cũng như vậy thôi, anh dựa vào đâu mà cho rằng Trụ Dương chúng tôi tiết lộ cơ mật? - Hi Hiểu sắc sảo phản kích. - Nếu như tôi không có quyền chỉ đạo phương thức tuyên truyền của anh, vậy thì anh có tư cách gì để nói rằng quá trình bảo mật thông tin của Trụ Dương chúng tôi có vấn đề?
- Chuyện này còn phải nói sao? - Lục Kỳ Thần cười gằn:
- Xét trên góc độ tư cách, chúng tôi là nhà thầu, Đường Đô là cổ đông lớn, một khi bất kì khâu nào của công trình xảy ra vấn đề, tổn thất lớn nhất sẽ là chúng tôi. Các người đâu phải không biết rằng Đường Đô đã phải trả cái giá như thế nào để giành được vị trí ngày hôm nay, có nói là đem toàn bộ tính mạng của cả gia tộc ra đánh cược cũng không ngoa. Lẽ nào chúng tôi lại ngu xuẩn tới mức mang tính mạng của mình ra làm trò cười?
- Vậy thì Trụ Dương của chúng tôi ngu xuẩn chắc? - Đối mặt với một Lục Kỳ Thần quá sức vô lí, Hi Hiểu bực mình phản kích. - Cũng giống như anh, chúng tôi đã phải lao tâm khổ tứ mới giành dược dự án của các anh. Cho dù các anh có mang tính mạng của cả gia tộc ra để đặt cược thì sao? Lạc đà đói vẫn còn to hơn ngựa no, một khi Tử Duệ vì chuyện sai sót đó mà phải chịu trách nhiệm, cái mà chúng tôi phải đối mặt chính là thất nghiệp. Thậm chí là phải rời thành phố này mà về quê kiếm cơm không chừng! Người thiết kế đều coi từng dự án của mình là bát cơm ăn, nhất là những dự án lớn như của các anh, chúng tôi càng phải cẩn thận trong từng bước đi, ai dám mang nó ra làm trò đùa? - Cô từ từ hạ thấp giọng. - Tổng giám đốc Lục, nếu như chúng tôi có điểm nào không đúng, mọi người hãy ngồi xuống bàn bạc. Nếu cứ anh một câu, tôi một câu xỉa xói nhau thế này, tôi cảm thấy chúng ta chẳng thể giải quyết được vấn đề gì đâu.
- Thế rốt cuộc phải giải quyết như thế nào? - Lục Kỳ Thần dường như muốn cố chấp cho đến cùng. Anh cười nhạt. - Không biết cô Nhan đã xem chưa, đề án của Thiên Thần giống hệt như của chúng tôi. Theo như tôi được biết thì cô Nhan đã từng thiết kế cho Thiên Thần, lại chính là đề án Ngự Uyển này nữa, có đúng không ạ?
Hi Hiểu chợt biến sắc. Giọng điêu của Lục Kỳ Thần như có vẻ châm chọc:
- Nghe nói cái đề án Ngự Uyển ấy còn phát sinh vô số trắc trở, chắc là cô Nhan chưa quên đâu nhỉ?
Nhan Hi Hiểu không kiềm chế dược nữa liền đứng bật dậy:
- Lục Kỳ Thần, anh nghi ngờ cũng được, nhưng chớ có cắn bậy cắn bạ như vậy!
- Chẳng phải cô nói cùng ngồi xuống nói chuyên sao? Tôi chỉ nói quan điểm của mình thôi mà, cô kích động quá như vậy làm gì? - Nụ cười trên môi Lục Kỳ Thần tắt ngấm, giọng nói trở nên gay gắt. - Lẽ nào cô Nhan có tật giật mình, cảm thấy không thể nói gì được nữa?
Hi Hiểu không bao giờ nghĩ rằng Lục Kỳ Thần lại trở nên như thế này. Nụ cười của anh không còn dịu dàng và hiền hòa như trước nữa mà ngược lại, nó như những mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tìm cô. Ngay cả đôi hàng mi dịu dàng ấy cũng trở nên lạnh giá, cứ như thể lần này cô đã có lỗi với anh ta vậy.
Hi Hiểu cảm thấy rất ấm ức, đang yên đang lành tự dưng đi bê một chậu nước bẩn đổ hết lên người cô. Đang định lao thẳng ra khỏi phòng thì đột nhiên có một cánh tay kéo cô lại. Tử Duệ nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Lục Kỳ Thần:
- Tổng giám đốc Lục, hôm nay tồi rất thành khẩn đến đây mong giải quyết vấn đề. Nhưng cách nhìn nhận của tổng giám đốc khó mà khiến cho người ta chấp nhận được. Không biết rốt cuộc đã có vấn đề gì khiến cho anh cứ nghĩ rằng chúng tôi đã tiết lộ cơ mật của công ty? Chúng tôi không hề chối bỏ trách nhiệm của mình. Nhưng chúng tôi có chút băn khoăn, mặc dù chúng tôi rất hiểu tâm trạng hiên nay của anh, nhưng anh có cảm thấy rằng anh đang quá gấp gáp chụp cho người ta cái mũ "có lỗi" ấy không nhỉ? Cứ như thể chỉ mong chúng tôi chính là những kẻ tiết lộ cơ mật ấy. Thế nên anh mới vội vàng đổ cả chậu nước bẩn ấy lên đầu chúng tôi. Nếu như có thời gian ngồi đây mà suy đoán như vậy, tôi cảm thấy chi bằng chúng ta hãy tĩnh tâm lại để bàn cách giải quyết, sau này nên xử lí thế nào thì tốt hơn!
- Tôi chỉ có một ỷ kiến. - Lục Kỳ Thần ngước mắt nhìn. - Trụ Dương phải cứu vãn những tổn thất của công ty chúng tôi, đồng thời chịu trách nhiệm toàn bộ chuyện này. Nếu như không được, chúng ta chỉ có thể giải quyết theo cách thứ hai: Xóa bỏ hợp đồng!
Khuôn mặt u ám của Lý Tử Duệ chợt thoáng qua một nụ cười:
- Cám ơn tổng giám đốc Lục đã cho chúng tôi đáp án. Chúng tôi xin cáo từ trước!
Nói rồi, không đợi Hi Hiểu kịp phản ứng, Lý Tử Duệ đã kéo cô ra khỏi phòng.
Hi Hiểu tức phát điên lên. Cô thật không ngờ Lục Kỳ Thần lại có thể nói ra những lời như vậy, cứ như thể cô đã cố ý muốn hãm hại anh ta không bằng, lại còn lôi cả chuyện dự án Thiên Thần mà lần trước cô phụ trách vào cuộc. Cô nghiến răng kèn kẹt, về đến nhà liền ném phăng đôi giày sang một bên:
- Đáng nhẽ ra hôm nay em không nên đến đó!
- Cũng không hẳn như vậy. - Tử Duệ mím chặt môi, hai lông mày nhíu chặt lại. - Lục Kỳ Thần không nói anh cũng không nghĩ đến, chuyện này thực sự là có liên quan đến Thiên Thần.
- Tử Duệ, nếu mà có liên quan đến Thiên Thần thì vẫn có liên quan đến chúng ta. - Hi Hiểu cáu kỉnh đáp: - Quyền đại diện quảng cáo cho Thiên Thần cũng nằm trong tay của Trụ Dương mà!