eo bám chứng tỏ càng còn tình cảm, chắc chắn Kiều Việt không thể chịu đựng nổi chồng mình lại như vậy!
Hi Hiểu bất lực nhìn Tử Duệ, cho dù bây giờ có nói cái gì cũng chỉ là vô ích. Cho dù có phân tích từ góc độ nào đi nữa, Tử Duệ vẫn tin chắc rằng Lục Kỳ Thần chính là đá dải nền cho con đường phát triển của anh. Mà hiện giờ, nhiệm vụ cô là phải đóng vai một người vợ hiền lành, cố gắng làm mọi việc để anh không phải lo âu, giúp anh đánh thắng trận chiến này.
Không ở trong cuộc thì không rõ đầu đuôi sự tình. Là giám đốc của bộ phận thị trường, Lí Tử Duệ có hứng thú như vậy đối với đề án Thừa Trạch cũng là điều hợp tình hợp lí. Hi Hiểu cẩn thận xem xét những tài liệu có liên quan, đây là một đề án xây biệt thự cao cấp. Trong tình trạng nền kinh tế bất động sản đang đi xuống như hiện nay, hạng mục này quả nhiên cũng có nhiều lợi thế.
-Em đoán xem lần này tỉ lệ cổ phần của Thừa Trạch là bao nhiêu?- Lí Tử Duệ đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt đầy bí ẩn.
-Bốn sáu!
-Đoán chuẩn lắm!- Lí Tử Duệ vỗ tay đánh đét một cái: -Ai bốn ai sáu?
-Đương nhiên là Gia Thái sáu, Đường Đô bốn rồi!-Hi Hiểu nói như là điều đương nhiên, nhưng chỉ hai giây sau, cô kinh ngạc ngẩng đầu hỏi: -Lẽ nào Đường Đô sáu, Gia Thái bốn?
Lí Tử Duệ gật đầu: -Đúng thế, Đường Đô vì hạng mục này còn bán đi một khu đất để bổ sung vốn đầu tư đấy!
Lông mày của Hi Hiểu nhíu chặt lại, Đường Đô lấy cái này để bù cho cái kia như thế chứng tỏ họ rất coi trọng công trình Thừa Trạch này. Cho dù Gia Thái có giấu kín chuyện này đến đâu thì vẫn sẽ lọt tin tức ra ngoài. Đường Đô nhờ Gia Thái mới có thể khôi phục lại, mà thiếu gia Lục Kỳ Thần của Đường Đô cũng vì Gia Thái mới phải vào tù. Chẳng còn gì phải nghi ngờ nữa, những tin tức này cực kì không có lợi cho sự phát triển của Đường Đô. Xét về lâu dài, nhất định sẽ có một ngày Đường Đô trở thành sở hữu của Gia Thái, gia đình nhà họ Lục sớm muộn gì cũng trở về tay trắng.
Hi Hiểu thậm chí còn nghĩ rằng, hành vi dùng cổ phần để áp đảo Gia Thái như thế này chắc chắn là chủ ý của Lục Kỳ Thần. Nhẫn nhịn đã lâu như vậy, hi sinh đã nhiều như vậy, dù gì cũng có lúc anh ta sẽ bùng phát.
Thế là hạng mục Thừa Trạch nghiễm nhiên trở thành cơ hội tốt nhất để anh ta bộc lộ tài năng.
-Thực ra theo như trước đây, đa phần các đề án dưới tay Gia Thái đều do chúng ta phụ trách. Thế nhưng lần này nghe nói là cấp dưới của Lục Kỳ Thần sẽ thực hiện. Hơn nữa Đường Đô đã bỏ sáu mươi phần trăm cổ phần vào trong đó, theo nguyên tắc mà nói thì quyền đại diện sẽ thuộc về Đường Đô.
Sau đó, Tử Duệ mang bản đấu thầu về nhà, vừa đối chiếu số liệu vừa nói với Hi Hiểu:
-Năm ngày nữa sẽ tiến hành đấu thầu công khai.Theo tin tức nội bộ thì có hơn 20 công ty quảng cáo trong thành phố J này có hứng thú với đề án này.
-Ừm, em cảm thấy buổi đấu thầu công khai này chẳng qua cũng chỉ là một mánh khóe tuyên truyền- Hi Hiểu giở tài liệu đấu thấu ra xem: -Trong môi trường thị trường hóa như ngày nay, về cơ bản chỉ có những công trình xây dựng tòa thị chính mới được tổ chức đấu thầu công khai nhằm đối phó với con mắt của dư luận. Đường Đô làm như vậy một mặt là để phô trương thực lực của mình, cho thấy công ty mình không kém cỏi như dư luận thường nói. Mặt khác thể hiện sự coi trọng của mình đối với hạng mục Thừa Trạch này. Em thấy có khi họ còn đặc biệt thành lập một công ty chuyên giải quyết các vấn đề có liên quan đến công trình Thừa Trạch này ấy chứ.
-Đúng vậy, nhà thầu chính là công ty Thừa Trạch, nhà đầu tư chính là tập đoàn Đường Đô và Gia Thái, tổng giám đốc của Thừa Trạch là Lục Kỳ Thần…
-Nhà họ Lục lần này chịu bỏ tiền ra rồi!- Hi Hiểu cười nhạt: -Anh nắm chắc bao nhiêu phần trăm sẽ giành được đề án này?
-Nếu đánh giá một cách khách quan thì khoảng trên dưới bảy mươi phần trăm- Tử Duệ nhíu mày: -Địa vị của Trụ Dương trên thị trường sẽ quyết định cơ hội chiến thắng của chúng ta. Chỉ có điều không biết là Lục Kỳ Thần….
Lí Tử Duệ định nói gì nhưng lại thôi, nhưng Hi Hiểu vẫn hiểu ý anh.Cô cười chua xót, thực sự không thể cho anh một lời hứa giúp anh yên lòng, cô chỉ biết khẽ nói: -Nếu như Trụ Dương làm tốt, chắc anh ta sẽ không mang bước đi đầu tiên của mình ra làm trò đùa đâu. Sự thành tại người mà!
Công bố trước ngày đấu thầu là để cho các doanh nghiệp có đủ thơi gian chuẩn bị về nhân sự. Nhưng trong xã hội hiện nay, làm vậy chủ yếu là để tìm quan hệ, biếu xén quà cáp cho bên tổ chức.
Đây cũng coi như là một đặc trưng của xã hội hiện đại. Không quà cáp không tạo được mối quan hệ. Cho dù có làm việc theo trình tự chính đáng nhưng với đặc điểm của con người trong xã hội hiện nay, làm chuyện gì cũng ưu tiên tình cảm cá nhân trước.Cũng giống như việc bác sĩ trước khi phẫu thuật còn đòi phong bì của người bệnh, coi như một sự động viên dành cho bác sĩ. Mà Tôn Bồi Đông lại là người ngoài, đương nhiên không hiểu được mối quan hệ đặc biệt của họ với Lục Kỳ Thần, thế nên ông ta ném cho Lí Tử Duệ một cái thẻ ngân hàng, ra ý bảo anh dùng làm chi phí công việc.
Nghĩ bụng, chắc chắn Hi Hiểu sẽ không cùng anh đi tìm Lục Kỳ Thần, Lí Tử Duệ nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cũng không thể thua kém các công ty khác được, thế nên liền một mình đi tìm Lục Kỳ Thần. Lấy danh nghĩa là vì chuyện công nên chẳng mấy chốc đã liên hệ được với Lục Kỳ Thần, hai người hẹn gặp nhau ở quán cà phê bên dưới công ty Đường Đô.
Đây là lần đầu tiên Lí Tử Duệ gặp riêng Lục Kỳ Thần. Vì yêu cầu của công việc nên Lí Tử Duệ đã đến quán cà phê từ sớm, nhưng không ngờ chỉ mười phút sau Lục Kỳ Thần đã xuất hiện.
-Chào tổng giám đốc Lục- Lí Tử Duệ vội vàng đứng dậy nghênh đón, chỉ thấy Lục Kỳ Thần vẫy tay gọi phục vụ: -Xin hỏi ngài muốn uống gì ạ?
Lục Kỳ Thần ngẩng đầu: -Trà xanh!
-Lần này tôi đến là vì muốn nói một chút về chuyện của Thừa Trạch…-Lí Tử Duệ đi thẳng vào vấn đề: -Tổng giám đốc Tôn của chúng tôi muốn chúng tôi giành được đề án này.
Có thể vì không nghĩ rằng Lí Tử Duệ lại đi thẳng vào vấn đề như vậy, Lục Kỳ Thần khẽ nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: -Giám đốc Lí, anh thật là thẳng thắn!
-Ha ha ha…- Tử Duệ bật cười: -Tổng giám đốc Lục cũng là người làm ăn, thời gian quý như vàng, thay vì nói vòng vo tam quốc, chi bằng cứ đi thẳng vào vấn đề cho đỡ mất thời gian!
Nói rồi anh lấy từ trong ví ra một tấm thẻ ngân hàng: -Đây là một chút lòng thành của công ty chúng tôi!
Ánh mắt của Lục Kỳ Thần đột nhiên trở nên sắc bén: -Giám đốc Lí định dùng cách này để giải quyết vấn đề sao?
-Tổng giám đốc Lục nói gì vậy, tôi chỉ muốn giành lấy một cơ hội cạnh tranh công bằng về trình độ mà thôi!- Lí Tử Duệ khẽ nhếch môi: -Theo tôi được biết có không ít người đến tặng lễ cho tổng giám đốc Lục, tôi thực sự rất sợ chúng tôi đi ngược với dòng chảy, sẽ khó mà có được tư cách cạnh tranh công bằng với các doanh nghiệp khác.
-Giám đốc Lí quả là người thẳng thắn!- Lục Kỳ Thần nheo nheo mắt: -Nhưng tôi cho rằng, đừng nói là cạnh tranh công bằng về trình độ, mà cho dù doanh nghiệp của anh có kém hơn so với các doanh nghiệp khác thì tôi vẫn coi trọng như nhau!
Lục Kỳ Thần cười mỉm: -Trong tay anh chẳng phải đang nắm được điểm yếu của tôi hay sao?
-Tôi không cho rằng đó là điểm yếu, ngược lại, những chuyện ấy chẳng liên quan gì đến anh hết- Lí Tử Duệ chột dạ: -Công tư phân minh, đúng là tôi muốn giành lấy cơ hội làm đại diện cho bên anh nhưng tôi muốn dùng phương pháp đàng hoàng để giành lấy chứ không phải là dựa vào những quan hệ dây dưa khác để kiếm lợi!
-Lần này anh đến tìm tôi, cô ấy có biết không?
Nhắc đến Hi Hiểu, mí mắt Tử Duệ liền giật giật: -Không biết!
-Tôi biết mà- Lục Kỳ Thần nhíu mày, khóe môi khẽ nhếch lên cười chua xót: -Nếu như cô ấy biết chắc chắn sẽ không cho anh đến- nói rồi liền ngẩng đầu lên: -Tôi đồng ý sẽ không có cái nhìn khác đối với các doanh nghiệp kia. Công ty Trụ Dương các anh với các công ty khác đều đứng trên cùng một vạch xuất phát. Tôi sẽ chỉ cân nhắc đến yếu tố thực lực, không để những chuyện khác can thiệp -Lục Kỳ Thần hơi dừng lại như đang tuyên thệ: -Anh cũng biết đấy, Thừa Trạch là hạng mục đầu tiên tôi thực hiện, tôi đâu dám lấy nó ra làm trò đùa?
Lục Kỳ Thần đã nói đến thế này rồi, còn nói nữa chẳng khác nào tự chuốc lấy khó xử cho mình. Lí Tử Duệ đành cất tấm thẻ ngân hàng đi: -Vậy thì tôi không dám ép. Nếu như đã có sự bảo đảm của tổng giám đốc Lục, công ty Trụ Dương chúng tôi sẽ mang đến cho anh một câu trả lời thỏa đáng!
Nói thêm vài câu xã giao khác, hai người ai đi đường nấy.
Lục Kỳ Thần lần này đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Lí Tử Duệ. Lần trước gặp mặt ở bệnh viện trong tình huống gấp gáp, Lục Kỳ Thần trong kí ức của anh dường như vẫn chỉ là một thanh niên có gia thế tốt, mặc dù vừa phải vào tù nhưng toàn thân vẫn toát lên một khí chất thanh cao, giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành, bình thản với tất cả mọi thứ xung quanh.Nhưng hôm nay gặp mặt, dường như anh ta đã thay đổi thành một con người hoàn toàn khác, hành động cẩn trọng, thái độ điềm đạm. Mặc dù so với những lãnh đạo của các doanh nghiệp khác trông vẫn còn hơi non nhưng trong đôi mắt đó luôn ánh lên những cái nhìn sắc bén khiến cho người khác không thể coi thường.
Về đến nhà, Tử Duệ không nói cho Hi Hiểu về cuộc gặp gỡ với Lục Kỳ Thần. Nhưng thái độ của Hi Hiểu hôm nay khác hẳn với ngày thường, cô chủ động tiếp nhận nhiệm vụ thiết kế đề án của Trụ Dương. Lí Tử Duệ hiếm khi thấy Hi Hiểu nhiệt tình với công việc như vậy thì không nén được tò mò: -Những chuyện này em cứ để cho họ làm là được rồi, cần gì phải làm cho mệt, mà Trụ Dương có trả tiền lương cho em đâu….
Hi Hiểu dừng tay đáp: -Còn không phải là vì anh hay sao?
-Vì anh á?
-Anh biết lần trước em giành được giải thường thiết kế quảng cáo là do ai chỉ đạo không?- nhìn thấy sự ngạc nhiên thoáng qua trong ánh mắt anh, Hi Hiểu gật đầu: -Không sai, chính là Lục Kỳ Thần đấy!
-Những ngày tháng ở bên anh ta, em không chỉ học được yêu mà còn học được bản lĩnh kiếm cơm sau này- Hi Hiểu cười nhạt: -Anh ta đã dạy em rất nhiều thứ, nói cho em biết khẩu vị của các nhà doanh nghiệp, nói cho em biết khách hàng cần cái gì, làm thế nào để sáng tạo…nói tóm lại, cũng nhờ sự dạy dỗ của anh ta mà em đã có được ngày hôm nay!
-Vì vậy có thể nói, anh ta thích đề án quảng cáo như thế nào em rõ hơn ai hết- Hi Hiểu mỉm cười, rút ra đề án mà Lí Tử Duệ bảo các nhân viên khác trong công ty làm: -Những cái này, e rằng Lục Kỳ Thần chỉ xem thôi cũng chẳng buồn xem đâu!
Lí Tử Duệ lặng người nhìn cô hồi lâu rồi đột nhiên giả vờ nổi giận: -Nhan Hi Hiểu, anh lại không chịu nổi, bắt đầu đố kị rồi…
-Anh đố kị cái khỉ gì chứ?- Hi Hiểu đập nhẹ xấp tài liệu lên đầu anh, mỉm cười bảo:
-Nếu như không phải vì anh thì em đâu có nhọc công như vậy?
Quả đúng như Hi Hiểu dự đoán, trong ngày đấu thầu đó, Lí Tử Duệ nhờ vào đề án của Hi Hiểu đã trúng thầu. Ngoài lí do vì đề án của Hi Hiểu quá xuất sắc ra, Lục Kỳ Thần còn đưa ra một lí do, trong tất cả các công ty, chỉ có Trụ Dương là không “giao nộp” cho họ cái gọi là “chi phí qua cửa quan”. Anh ta nói, cái mà anh ta khâm phục chính là thái độ hết lòng vì việc công.