Khoảnh khắc ấy, cô đột nhiên không biết phải làm gì. Lí Tử Duệ đột nhiên quay ngoắt người lại, một lần nữa lại kéo cô nằm lăn ra giường: -Hi Hiểu ơi…. Hi Hiểu….- anh lẩm bẩm gọi tên cô, bờ môi anh dán chặt vào trán cô, hơi thở phả ra từng đợt ấm nóng. Trong vòng tay ấm áp của Tử Duệ, Hi Hiểu lặng lẽ rơi nước mắt.
Bên tai cô đột nhiên vang lên câu nói ban nãy của dì Cố: “Sao chẳng thấy ông chủ gần gũi với con gái gì cả?…….Sao mà bận rộn thế, ngày nào cũng 8 giờ đi, 10 giờ mới về….”
Hi Hiểu nhắm chặt mắt lại, chỉ những câu nói rất đơn giản nhưng dường như đã cho cô một đáp án rất rõ ràng. Cô cắn chặt môi, lắng nghe tiếng thở đều đều của người đàn ông đang nằm bên cạnh, cố nắng đè chặt tiếng khóc trong lòng. Cứ tưởng rằng hạnh phúc đã ở ngay bên cạnh, thế nhưng giờ mới phát hiện ra rằng hạnh phúc vẫn còn cách mình quá xa.
Hạnh phúc giống như một giấc mộng, ngắn ngủi có vài giây, đến khi tỉnh lại chỉ còn thấy hiện thực đầy chông gai.
Một đêm thức trắng, mặc cho cánh tay anh đè chặt người mình suốt cả đêm, cô nhắm mắt chờ đợi trời sáng.
Lúc người đàn ông nằm bên cạnh cô thức dậy cũng đã là tám giờ sáng. Hi Hiểu cảm thấy cái giường khẽ rung lên nhưng cô cố tình không mở mắt ra. Cô biết anh đang xỏ tay vào áo sơ mi, cảm thấy anh khe khẽ mở cửa. Cuối cùng Hi Hiểu không thể giả vờ được nữa, đành ngồi bật dậy: -Lí Tử Duệ, hôm nay là cuối tuần mà?
Giọng nói hết sức nhẹ nhàng, bình lặng tới mức ngay chính bản thân cô cũng thấy ngạc nhiên.
Bước chân anh như khựng lại, xoay người lại cười với cô: -Anh rất nhẹ tay nhẹ chân mà, sao vẫn làm em tỉnh giấc nhỉ?- dừng lại một chút anh tiếp tục: -À đúng rồi, tối qua ai thay quần áo cho anh thế?
-Dì Cố đấy!- Hi Hiểu thản nhiên nói: -Anh nặng như thế, hơn nữa em còn bận nấu canh giải rượu cho anh, thế nên chẳng thể nào lôi anh vào phòng được!
Nói rồi cô gượng cười: -Sao hôm nay anh vẫn phải đi làm à?
-Còn một số chuyện phải giải quyết- ánh mắt Tử Duệ thoáng chút bối rối nhưng anh lập tức giấu đi ngay: -Gần đây bận quá, khiến em vất vả hơn. Có chuyện gì em cứ bảo dì Cố giúp cho!
Cô đột nhiên nhảy xuống khỏi giường, mặt chẳng chút biểu cảm, với tay lấy cái điện thoại, đang định gọi đi đã bị Lí Tử Duệ cướp lấy: -Hi Hiểu, em làm cái gì thế?
-Gọi điện thoại cho Tôn Bồi Đông xin nghỉ cho anh!- cô thẳng thừng đáp, rõ ràng là lời nói xuất phát từ sự quan tâm nhưng ra khỏi miệng lại trở nên lạnh lùng như băng giá: -Thân thể chồng em có phải làm bằng sắt đá đâu, đã làm việc liên miên cả mười ngày rồi, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi như thế cũng đâu giải quyết được điều gì?
-Không được gọi!- anh bóp chặt cái điện thoại trong tay, hốt hoảng nói: -Hi Hiểu, đều là vì công việc cả mà. Bận rộn cũng là cách thể hiện giá trị của một con người mà!
-Thế giá trị của người chồng nên biểu hiện như thế nào?- Hi Hiểu cao giọng: -Em chỉ muốn chồng em được ở nhà với em vào cuối tuần. Đối với một người vợ, yêu cầu này có phải là quá hay không?
Tử Duệ cứng họng không nói được lời nào. Cuối cùng anh đành phải thỏa hiệp, ở nhà hai nghỉ hai ngày cuối tuần.
Trong hai ngày này, Hi Hiểu cố gắng tìm mọi cách để bản thân quên đi những dấu son môi in trên ngực Tử Duệ, ép buộc bản thân mình phải tỏ ra là một người vợ hiền thảo. Và cô phát hiện ra Tử Duệ quả đúng như những lời mà dì Cố đã nói, anh không hề tỏ ra gần gũi với con gái. Ngay kể cả lúc đặt tên cho con, anh cũng chẳng thèm đếm xỉa.
Cô nghĩ, có thể là do dạo này công việc quá mệt mỏi nên Tử Duệ mới thờ ơ như vậy. Thế nên, sau khi Tử Duệ đã ngủ hơn một tiếng đồng hồ, cô liền bế con đến bên cạnh anh: -Tử Duệ, chúng ta từ trước đến giờ cứ gọi con là Đồng Đồng, anh là bố nó, anh hãy đặt cho nó một cái tên đi!
Lí Tử Duệ cười cười bảo: -Em đặt đi, em có óc sáng tạo hơn anh mà!
-Anh thấy cái tên Lí Duyệt Đồng thế nào?- Hi Hiểu đã cụt mất một nửa hứng thú: -Ý nghĩa là: đôi mắt vui vẻ.
-Hay!- Lí Tử Duệ cầm cuốn sách lên, lật sang hai trang, mỉm cười đáp: -Hay lắm!
Vẻ thờ ơ của anh hiện rõ ở trên mặt, mặc dù miệng cười cười nhưng chẳng chút quan tâm. Hi Hiểu khẽ thở dài, trong lòng xót xa, cay đắng. Im lặng hồi lâu, nỗi đau trong lòng cô không thể kìm nén được nữa liền bật ra thành lời: -Tử Duệ, anh không thích Đồng Đồng phải không?
Bàn tay lật sách của anh hơi khựng lại, anh đưa tay lên bẹo yêu má cô: -Đâu có, chỉ là mấy ngày nay mệt mỏi quá, chẳng còn sức đâu mà quan tâm….
-Con cũng cần phải đăng kí hộ khẩu rồi…- Hi Hiểu khẽ nhếch môi, cố gắng nghĩ rằng mình đang nghĩ ngợi quá nhiều: -Thứ hai anh bớt chút thời gian đi cùng em nhé!
-Hi Hiểu, anh thực sự không có thời gian…- Lí Tử Duệ thở dài: -Em nên biết mất đi hợp đồng của Thiên Trì lãnh đạo Trụ Dương đã rất không hài lòng. Mấy ngày hôm nay anh phải tăng ca là để bù lấp cái lỗ hổng ấy. Nếu không thì cả nhà ta sống bằng cái gì?
-Em không cần anh nuôi- Hi Hiểu ôm con xoay lưng về phía Tử Duệ, cúi đầu nói: -Em có tiền, đủ để nuôi em và cả Đồng Đồng nữa!
-Em nói thế ý gì?- Tử Duệ đột nhiên tỏ vẻ không vui: -Người một nhà không nên phân biệt như thế, lẽ nào cái em cần chỉ là thân phận người đàn ông của anh? Chỉ là tìm một vật thay thế, một người cha cho con gái em? Lẽ nào đến bây giờ em còn muốn dùng tiền của người đàn ông đó để duy trì gia đình hiện giờ của em cùng đứa con?
Vấn đề nhạy cảm này lại một lần nữa được đưa ra. Nhan Hi Hiểu nhìn thấy rõ sự kìm nén cơn tức giận trong ánh mắt anh. Nhớ lại những điều kiện mà mình đã đưa ra ngày hôm ấy, cô bối rối gượng cười: -Anh biết là em không có ý đó mà!
Khuôn mặt tức tối của anh giần giật, dường như anh đang cố gắng lấy lại bình tĩnh: -Thôi được rồi, tuần sau anh rảnh, anh với em sẽ đi làm hộ khẩu cho con!
Thời gian thấm thoát trôi qua, thế nhưng công việc của Tử Duệ vẫn bận rộn y như vậy, 10 giờ, 11 giờ là thời gian anh trở về nhà. Hi Hiểu không một lời oán thán, nhìn bộ dạng mệt mỏi của anh, cô lại cảm thấy có một cảm giác nghẹn ngào. Thực ra cô đã mấy lần gọi điện đến căn phòng, quả thực Tử Duệ ở lại công ty làm thêm, dường như không phải là vì những chuyện vớ vẩn mà cô từng nghĩ.
Dường như những dấu son mà cô phát hiện trên người anh hôm ấy chỉ là những kí ức trong giấc mộng.
Hi Hiểu thở dài, trong đầu chợt hiện ra những tình tiết trên phim ảnh cô thường bắt gặp. Đàn ông mà, nhất là những người bán mạng làm việc ở ngoài, đa phần đều không tự mình quyết định được.
Cô thà coi những hành động lạ lùng của Tử Duệ những ngày nay là những phản ứng bất đắc dĩ. Tất cả mọi việc đều đã định sẵn, cô không còn là cô gái không chịu chấp nhận bất cứ khiếm khuyết gì như trước nữa. Cô đã từ từ học được cách nghĩ thoáng ra bằng hàng nghìn lí do vì bản thân, vì anh, vì con.
Thực ra, đó chính là cách để tìm cho mình một lối thoát.
Cái gia đình của họ hợp lại được đâu có dễ dàng, cho nên nhìn thấy Tử Duệ vất vả sớm khuya, cô cũng cố gắng để trở thành một người vợ hiền lành, đảm đảng. Cô dùng mọi hành động quan tâm, mọi lời nói dịu dàng để tạo ra không khí ấm cúng của một gia đình.
Thế nhưng, cô lại phát hiện ra rằng, sắc mặt của Tử Duệ ngày càng khó coi.
Hi Hiểu càng ngày càng cảm thấy bản thân mình không còn là mình của trước đây. Càng yêu Tử Duệ cô càng cẩn thận hơn trong mọi hành động và lời nói của mình. Cô biết áp lực của anh quá lớn, biết trọng trách mà anh phải đảm nhận, biết những khúc mắc trong lòng anh…thế nên lúc nào cô cũng cố gắng loại bỏ hết những nỗi lo lắng cho anh. Lí Tử Duệ nhìn thì có vẻ phóng khoáng nhưng thực chất lại rất nhạy cảm. Cứ như vậy, dần dần Hi Hiểu phát hiện ra rằng mình đã trở thành một người phụ nữ không có tự tôn, dường như tất cả mọi niềm vui, nỗi buồn của cô đều là vì anh chứ không còn là vì bản thân.
Gọi điện thoại về nhà, Tử Duệ nói rằng tối nay lại phải tiếp khách nên sẽ về nhà muộn một chút. Hi Hiểu ậm ừ đáp lời, coi đó như chuyện thường tình. Đồng Đồng đã được dì Cố ru ngủ rồi. Cô nấu nướng xong xuôi liền ngồi lên ghế sô pha xem ti vi.
Nào ngờ mới 9 giờ mà Tử Duệ đã về nhà.
Hi Hiểu vội vàng chạy ra đón: -Sao anh về sớm thế?
-Ừ…- Tử Duệ trả lời ngắn gọn, vẻ mặt thờ ơ, tiện tay ném cái cà vạt lên ghế rồi chẳng nói chẳng rằng đi thẳng về phòng.
Triển Huy gõ cửa rồi từ từ mở cửa, trên tay cô đang bê bát canh giải rượu mang vào cho anh: -Tử Duệ, anh đã uống rượu phải không? Mau uống chút canh này đi cho dễ chịu!
Anh đón lấy bát canh giải rượu trên tay cô nhưng chỉ liếc nhìn cô rồi đặt sang bên cạnh. Hi Hiểu cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đang định bê lại bát canh đưa anh thì đã bị bàn tay của Tử Duệ nắm chặt lấy. Anh kéo cô vào trong vòng tay.
Trong vòng tay anh, Hi Hiểu có thể cảm nhận được làn da ấm nóng, từng thớ thịt săn chắc của anh…toàn thân cô như cứng đơ ra, không dám cử động dù chỉ là khe khẽ. Trước khi sinh con, Tử Duệ chưa từng làm chuyện nam nữ đối với cô, có thể là bởi vì sợ ảnh hưởng đến thai nhi. Sau khi sinh con, tình cảm của hai người dường như chẳng còn được như trước, Lí Tử Duệ thường chỉ hôn lên trán cô, những hành động thân mật khác….gần như là không có.
Vì vậy, hành động này của anh khiến cho Hi Hiểu cảm thấy sợ hãi và căng thẳng.
Cô hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, bắt gặp ánh mắt của anh. Anh nhìn cô đắm đuối không chớp mắt. Hi Hiểu bị ánh mắt của anh làm cho toàn thân sởn gai ốc, cô ý thức được rằng cần phải thoát khỏi cảnh tượng bối rối này. Nghĩ vậy cô liền nhoẻn miệng cười: -Tử Duệ, em….con…đang ở ngoài….
-Có dì Cố trông rồi mà- Tử Duệ nắm chặt lấy tay cô: -Đồng Đồng ngủ rồi!
-Nhưng mà nó chưa ăn mà….
-Dì Cố sẽ cho nó ăn…
-Tử Duệ….
-Còn gì nữa?- Lí Tử Duệ khẽ nhếch môi, nụ cười như mỉa mai: -Nhan Hi Hiểu, có phải em không muốn ở cạnh anh không?
Hi Hiểu ra sức lắc đầu: -Không phải đâu Tử Duệ, em chỉ là….
-Chỉ là cái gì?- Lí Tử Duệ khẽ hừ giọng: -Chỉ là vì thấy thiệt thòi cho anh nên mới đối xử tốt với anh chứ gì? Vì vậy mới nhường nhịn mỗi lần anh nổi cáu? Vì vậy chỉ cần anh chạm vào người em là em lại lấy con ra làm lí do để tránh né anh? Lúc nào miệng em cũng Đồng Đồng thế nọ, Đồng Đồng thế kia….Nếu như anh nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng là em lập tức cúi đầu nhận sai. Nhan Hi Hiểu, em đã trở nên như thế này từ lúc nào thế hả?
-Em đang biểu thị sự biết ơn thay cho Lục Kỳ Thần đấy à?- giọng nói của anh ngày càng trở nên gay gắt: -Nhan Hi Hiểu, rốt cuộc em coi anh là cái gì?
Hi Hiểu thật không ngờ tất cả những cố gắng của cô trong mắt anh lại trở thành một cái gai nhọn. Từng câu, từng chữ của Lí Tử Duệ giống như một con dao nhọn cứa vào tim gan cô. Bên tai cô văng vẳng tiếng trì triết của Tử Duệ, nhưng cô chẳng còn sức mà phản kháng.
-Nhan Hi Hiểu, anh thà để em mỉa mai, châm chọc như trước đây mỗi khi anh nổi cáu, anh bực bội còn hơn là em cứ ngoan ngoãn, vâng vâng dạ dạ, làm gì cũng phải chú ý đến sắc mặt của anh. Anh cần một người vợ chứ không phải là một người hầu, một người bạn để tán dóc!
-Em tưởng anh là thằng ngốc sao?- Tử Duệ cao giọng: -Nhan Hi Hiểu, anh thừa biết hôm đó là em cởi quần áo cho anh. Mặc dù hôm đó anh say mèm nhưng không phải là không biết gì. Thế nhưng em lại cao thượng đến thế, còn không buồn hỏi lấy nửa lời…- Lí Tử Duệ hít thở thậ