:- Chồng tôi xưa nay vẫn luôn đối xử tốt với tôi mà!
Bởi vì thuốc tê cục bộ vẫn chưa hết hẳn tác dụng nên mới nói được mấy câu Hi Hiểu đã chìm vào giấc mộng. Sau khi tỉnh lại, mặc dù vết mổ ở bụng dưới có hơi đau nhưng tinh thần của cô đã thoải mái hơn nhiều. Cô he hé đôi mắt, phát hiện ra xung quanh chẳng có bệnh nhân nào khác cả. Hi Hiểu nhìn thấy một cái giường nhỏ tựa như cái nôi nằm im lìm cách giường cô không xa.
Trong khi đó, chồng của cô, Lí Tử Duệ đang đứng khoanh tay, ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhan Hi Hiểu không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng nhìn cái bóng của anh lúc này trông thật hụng hẫng và cô đơn.
-Tử Duệ!- cô khẽ gọi tên anh. Người đàn ông quay lại theo tiếng gọi của cô, hơi ngây người đôi chút rồi mỉm cười dịu dàng, đôi mắt long lanh.
-Anh đổi phòng bệnh rồi à?- cô cau mày đưa mắt nhìn qunh. Trong phòng bệnh này cái gì cũng đầy đủ, chợt cô thấy trái tim mình thắt lại: -Phòng bệnh tiện nghi thế này chắc là đắt lắm đấy!
-Anh phải chuộc tội đã làm em nổi giận ngày hôm ấy chứ!- Lí Tử Duệ khẽ nhướn mày, cao giọng nói: -Ngàn vàng đổi lấy một nụ cười của vợ yêu, đáng lắm!
Hi Hiểu nhớ lại chuyện ngày hôm ấy, chợt sa sầm mặt mày: -Nhiễm Nhược San chắc cũng sắp sinh rồi nhỉ?
-Cô ta có sinh hay không chẳng liên quan gì đến anh cả!- nụ cười trên môi Tử Duệ vụt tắt, anh nghiêm nghị nhìn cô: -Nhan Hi Hiểu, em không tin anh à?
Anh kể lại toàn bộ câu chuyện ngày hôm đó cho Hi Hiểu nghe. Kể đến cuối, đúng như Tử Duệ đoán, Hi Hiểu trợn tròn mắt vì kinh ngạc: -Thật à?
-Em tưởng anh là nhà viết kịch chắc? Chẳng nhẽ lại bịa được chuyện này cho em nghe?- Lí Tử Duệ vừa nói vừa đỡ Hi Hiểu ngồi thẳng dậy: -E rằng con đường sau này của Nhiễm Nhược San sẽ rất khó đi!
-Vậy….vậy đứa bé đó rốt cuộc là của ai nhỉ?
-Anh không hỏi!
-Sao anh không hỏi?
-Anh sợ hỏi rồi vợ anh lại nghi ngờ, chỉ cần không phải là của anh thì chẳng liên quan gì đến anh hết!- Lí Tử Duệ thản nhiên đáp.
Hi Hiểu lườm Tử Duệ một cái, vẻ mặt như trách móc nhưng thật ra trong lòng lại vô cùng bình yên: -Em thật không tin cô ta lại ra nông nỗi này!
-Có gì mà không tin?- Lí Tử Duệ lấy khăn mặt ướt lau bàn tay cho Hi Hiểu rồi nói tiếp: -Mặc dù trong xã hội này luôn đề xướng nam nữ bình đẳng, nhưng không thể không thừa nhận sự thật là luôn có sự khác biệt.
-Đàn bà cho dù có tài thì vũ khí lợi hại nhất của họ vẫn là tuổi trẻ và sắc đẹp, nhất là đối với những người đàn bà có mục đích đặc biệt, những vũ khí ấy sẽ trở thành động lực lớn nhất giúp họ đạt đến nấc thang danh vọng. Nhiễm Nhược San không chịu được khổ cực, cô ta chỉ có thể tìm cách phổ biến nhất trong xã hội này để theo đuổi mục tiêu của mình. Thế nhưng thật không ngờ, khôn lỏi quá lại thành ra hỏng việc.
-Cô ta âm mưu, sắp đặt sẵn kế hoạch, nào ngờ đến phút chót lại thành ra thế này….- Lí Tử Duệ cười cay đắng: -Cô ta quá nặng nề tâm lí ăn may, sau khi lấy được hộ khẩu còn định dùng đứa bé để ràng buộc cái túi tiền của Lạc Lâm. Trên đời này làm gì có chuyện gì dễ dàng thế?
Hi Hiểu gật đầu: -Người có tiền thường lắm mưu mô mà!
-Nghĩ lại chúng ta cũng chẳng có tư cách chỉ trích cô ta…chẳng phải chúng ta cũng đã từng mù quáng?- Lí Tử Duệ đặt cốc sữa vào trong lò vi sóng để hâm lại cho ấm rồi ngoảnh đầu lại nói với cô: -Những người dùng hôn nhân để đạt được mục đích của mình, giống như chúng ta, chỉ có thể nói là do ông trời thương tình nên mới được như vậy. Chứ đa phần e rằng đều rơi vào cảnh như Nhiễm Nhược San.
Hi Hiểu ậm ừ đáp lời anh, lông mày khẽ cau lại nhìn vào chiếc nôi ở bên cạnh: – Đó là con em sao? Anh bế nó lại đây cho em nhìn cái nào!
Lí Tử Duệ cẩn thận bế đứa bé đang say ngủ ở trong nôi đến bên giường Hi Hiểu, miệng cười như mếu:-Theo anh thấy, đứa bé này đa phần là giống bố nó.
-Cũng chưa chắc!- cô vụng về bế đứa bé trên tay, tỉ mỉ quan sát: -Thực ra nó cũng có rất nhiều điểm giống em, nhìn đôi mắt hai mí này này, chẳng phải mí mắt rất sâu hay sao? Nhìn cái sống mũi của nó đi, cũng cao phết đấy! Còn cả cái miệng này nữa, cũng hơi cong cong đây này….
-Hi Hiểu à…- Tử Duệ cắt ngang lời cô: -Lục Kỳ Thần cũng có mắt hai mí, cũng có sống mũi cao, cũng có khóe môi hơi cong…
Nhan Hi Hiểu lúc đó đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu, cô biết rằng mình đang tự lừa gạt bản thân.
Ngoài đôi mắt có đôi chút giống cô ra thì tất cả các bộ phận khác đều giống Lục Kỳ Thần như khuôn đúc.
-Chuyện hôm đó với Lục Kỳ Thần thần là sao?- nhìn thấy sắc mặt khác thường của Hi Hiểu, Tử Duệ liền bế đứa bé đặt sang một bên: -Tại sao anh ta đến nhà chúng ta? Tại sao em đang yên đang lành lại bị sinh non?
-Em đoán là anh ta đã đứng chờ sẵn ở dưới khu nhà của mình từ lâu rồi, tối đó nhìn thấy anh ra khỏi nhà liền lên lầu tìm em…- Hi Hiểu mím chặt môi, bất lực nói: -Bởi vì cải tạo tốt nên anh ta được ra tù sớm. Nhưng anh ta không nói gì với gia đình về chuyện này mà đi thẳng đến nhà chúng ta!
Lí Tử Duệ khẽ hừ giọng: -Hắn ta cũng thật là một kẻ si tình!
-Chỉ e là chẳng phải si tình gì đâu, em và anh ta đã chẳng còn đường lui từ lâu rồi…- Hi Hiểu lắc đầu: -Anh ta nói, chỉ muốn đếm thăm em thôi, thấy em sống rất tốt, thấy em có thể trở nên như thế này anh ta chẳng còn hối hận gì nữa. Về sau, em đuổi anh ta đi, người lôi người kéo nên mới thành ra như thế này.
Hi Hiểu cố ý nói giảm nói tránh sự việc nhưng lại bị Tử Duệ nghi ngờ: -Chỉ thế thôi sao?
Cứ như thể bị người khác nhìn thấu tim đen, Hi Hiểu bất giác cao giọng: -Thế anh hi vọng như thế nào nữa?
-Anh chỉ thắc mắc, anh ta mò đến đây như vậy chẳng nhẽ không bị nhà họ Kiều phát hiện ra hay sao?- Lí Tử Duệ nhíu mày: -Chúng ta luôn nói rõ ràng rằng đứa bé chẳng có liên quan gì đến hắn ta cả, nhưng mà hắn ta vẫn đi thẳng đến nhà mình, em không cảm thấy hoang đường sao? Hay là anh ta cũng nghi ngờ đứa bé này là con anh ta?
-Không thể nào!- đầu óc Hi Hiểu rối bời: -Anh ta không nghĩ nhiều như vậy đâu!
Lí Tử Duệ khẽ liếc Hi Hiểu rồi đột nhiên thở dài: -Hôm đó em còn chưa ra khỏi phòng mổ thì hắn ta đã đi rồi. Giờ nghĩ lại, cũng may là hắn chưa nhìn thấy mặt đứa bé.
-Anh chuyển em đến phòng bệnh tiện nghi như thế này đâu phải chỉ là để đổi lấy một nụ cười của em phải không?- Hi Hiểu nheo nheo mắt nhìn Tử Duệ: -Là anh sợ nhiều người quá, có những chuyện không tiện nói đúng không?
-Đúng!- Lí Tử Duệ không buồn phủ nhận: -Lắm thầy nhiều ma mà!
-Cho dù anh đã chuẩn bị tâm lí làm cha cho đứa bé này vì em, thế nhưng bố đẻ của nó thì sao?- Lí Tử Duệ chậm rãi đi ra ngoài cửa sổ: -Một khi biết được đứa bé là con của hắn, có đồng ý hay không cũng là một vấn đề đấy!
Sự ra đời của đứa bé mới chỉ là một sự bắt đầu. Cho dù anh đã chuẩn bị sẵn sàng để nắm tay Hi Hiểu đi hết cuộc đời, thế nhưng môi trường xung quanh quá phức tạp, chuyện này thật không đơn giản chút nào.
Mổ đẻ phải nằm viện tĩnh dưỡng mất một tuần, nghe nói con dâu vừa sinh cháu, bố của Tử Duệ nhiều lần định đến thăm nhưng đều bị anh khéo léo ngăn lại. Bố Tử Duệ sống ở dưới quê đã lâu, nói năng lại thật thà, ngay thẳng…Lí Tử Duệ sợ rằng chẳng may bố mình lại nói ra chuyện gì thì khó tránh khỏi bị thiên hạ đàm tiếu không hay.
Thế nhưng công việc của Tử Duệ ở Trụ Dương cũng rất bận rộn, chỉ có thể trông nom Hi Hiểu trong thời gian ở bệnh viện, sau khi anh đi làm, Hi Hiểu phải ở cữ, trông nom đứa trẻ cũng trở thành vấn đề lớn.
Nghĩ đi nghĩ lại, xuất phát từ vấn đề an toàn, Tử Duệ quyết định tìm một ô sin giúp việc.
Lí Tử Duệ đích thân tìm tới một trung tâm việc làm để tìm một ô sin cho nhà mình. Anh còn năm lần bảy lượt dặn dò rồi mới dẫn ô sin đó về nhà. Lúc này, Hi Hiểu đã bị đứa bé hành cho thê thảm. Vừa nhìn thấy Tử Duệ về, Hi Hiểu liền vội vàng gọi anh đến giúp: -Tử Duệ, mau vào giúp em với!
Lí Tử Duệ đứng yên bất động, chỉ khoát tay bảo ô sin: -Dì Cố, vợ cháu không biết trông trẻ con, chuyện này phải phiền dì giúp rồi!
Nói rồi anh đến bên hôn lên trán Hi Hiểu: -Em ở nhà ngoan nhé, có chuyện gì cứ bảo dì Cố giúp đỡ, anh đi làm đây!
-Thế tối mấy giờ anh mới về?- Hi Hiểu ngẩng đầu, ánh mắt nhìn anh đầy tủi thân: – Hay là vẫn 10 giờ?
-Ừ, cũng tầm đấy!- Lí Tử Duệ cúi đầu nhìn đồng hồ rồi lại in lên trán Hi Hiểu một nụ hôn: -Dạo này thực sự bận tối mắt tối mũi, chẳng có thời gian rảnh rỗi nữa!
-Ờ…- Hi Hiểu gật đầu, quan tâm dặn dò anh mấy câu đại loại như uống ít rượu thôi và nhớ ăn nhiều vào rồi tiễn anh ra ngoài cửa.
Kể từ sau khi Hi Hiểu ra viện, công việc của Lí Tử Duệ dường như bận rộn hơn bình thường. Mấy ngày đầu còn cố gắng chăm sóc cho cô được chút ít chứ mấy ngày sau đó anh lao đầu vào làm việc như điên, đi sớm về muộn. Hi Hiểu vốn định oán thán vài câu nhưng nhìn thấy sắc mặt anh không tốt lắm, bộ dạng mệt mỏi như kiệt sức đến nơi nên cũng xót ruột, đành phải cố gắng tự mình chống đỡ.
Cũng may việc trong nhà còn có dì Cố giúp đỡ. Dì Cố là một nông dân ở ngoại ô thành phố J, rất ít nói, nhưng đặc biệt đảm đang, mọi chuyện chăm lo trong gia đình đều nhờ một tay dì Cố làm hết. Nhìn dì Cố bận rộn với trăm thứ việc nhà, Hi Hiểu thực sự cảm thấy ái ngại: -Dì Cố à, làm phiền dì quá! Nếu không có gì giúp thì cháu chẳng biết phải làm thế nào nữa!
-Không có gì- dì Cố nở nụ cười: -Ông chủ làm nghề gì vậy? Sao mà bận rộn thế, ngày nào cũng 8 giờ đi, 10 giờ mới về….
-Anh ấy làm thị trường…- nhắc đến Tử Duệ, Hi Hiểu lại không nhoẻn miệng cười rạng rỡ: -Chắc là vì mấy ngày nay công việc bận rộn hơn, dù gì cũng phải nuôi thêm một miệng ăn nên phải vất vả thêm một chút!
Dì Cố đu đưa cái nôi, khẽ mỉm cười: -Đúng vậy, con trai tôi cũng vất vả y hệtông chủ. Sống ở cái thành phố này, cái gì cũng phức tạp….
-Nhưng mà này, bà chủ có định sẽ sinh đứa nữa không?
-Sinh đứa nữa ạ?
-Đúng thế, xem ra ông chủ có vẻ vẫn giữ quan niệm cũ, thích con trai hơn con gái… – dì Cố khẽ mím môi: -Nếu không sao chẳng thấy ông chủ gần gũi con gái gì cả?
Hi Hiểu ngẩn người, cô định phản bác lại liền nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn lên đồng hồ, vừa đúng 10 giờ tối.
-Hi Hiểu…- Tử Duệ liêu xiêu, còn chưa nhìn thấy Hi Hiểu đã cất tiếng gọi tên cô. Hi Hiểu vội vàng bỏ việc nhà sang một bên, chạy ra cửa đón anh vào. Còn chưa kịp đứng vững đã thấy Tử Duệ đổ ập vào người cô. Mùi rượu nồng nặc phảng phất theo hơi thở của anh: -Hi Hiểu ơi….
-Tử Duệ, Tử Duệ…- Hi Hiểu lay lay người anh nhưng vẫn không thấy Tử Duệ tỉnh lại. Cô đành phải dốc hết sức lực lôi anh vào trong phòng ngủ. Khó khăn lắm mới đặt được anh lên giường, Hi Hiểu liền ngồi xuống cởi áo cho anh. Đột nhiên Tử Duệ xoay người, kéo cô nằm lăn ra giường, cánh tay anh đè lên người cô. Hi Hiểu cố sức đẩy cánh tay Tử Duệ ra rồi tiếp tục cởi cà vạt và thắt lưng cho chồng. Vì sợ làm Tử Duệ tỉnh giấc nên động tác của cô vô cùng cẩn thận, mãi mới tháo được cái cà vạt ra. Đang định cởi nốt áo sơ mi cho anh thì đột cảnh tượng trước mắt khiến cho toàn thân cô cứng đờ ra.
Trên ngực Tử Duệ chi chít những dấu son lớn nhỏ, màu son đỏ, hồng đủ cả. Những dấu son càng trở nên bắt mắt dưới ánh đèn vàng mờ mờ. Hi Hiểu không phải là đứa nhóc không hiểu chuyện, cho dù đã lâu không làm chuyện đó nhưng cô cũng biết những dấu vết đó có ý nghĩa g