Ở Ma giới, Hứa Tử không có người thân, nàng chỉ có thể đi tìm Lục Ngọc ở Nội phủ.
Ma vương vừa mới điều động nhân lực tìm Hứa Tử, hiện tại Hứa Tử lại vừa khóc vừa chạy tới Nội phủ. Phong Tử Do mặc dù rất tò mò nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ để cho Lục Ngọc an ủi tiểu nữ nhân đang thương tâm này. Ma vương đã sủng hạnh Hứa Tử, chuyện này không thể qua mặt Nội Phủ. Vì Nội phủ chuyên quản chuyện nội vụ hoàng cung chính là chuyện sinh hoạt cá nhân của Ma vương. Hắn nghĩ rằng Ma vương sủng hạnh nàng xong lại không có danh phận nên nàng đâm ra thương tâm thất vọng.
Hứa Tử khóc nức nở cầu Lục Ngọc mang nàng về Nhân gian. Lục Ngọc do dự nhìn Phong Tử Do, thấy Phong Tử do lắc đầu. Nàng bất đắc dĩ nói: "Nếu Vương biết ta thả ngươi đi, ta sẽ chết rất thảm".
Hứa Tử khóc mệt rồi từ từ bình tĩnh trở lại. Nàng nói: "Cho dù không về Nhân gian được ta cũng không muốn về Thiên cung, ta muốn ở chỗ này của ngươi". Nàng không muốn gặp lại nam nhân đáng ghét ki
Lục Ngọc cùng Phong Tử Do nhìn nhau trao đổi ý tứ, Lục Ngọc do dự hỏi: "Ngươi cùng Vương đã xảy ra chuyện gì? Là vì..." Lục Ngọc chần chờ nửa ngày rồi hỏi tiếp: "Là vì Vương không cho ngươi danh phận sao?"
"Đừng nhắc tới hắn! Ta và hắn đã nhất đao lưỡng đoạn". Vừa nhắc tới Ma vương, Hứa Tử lại kích động. "Ta có thể không cần danh phận nhưng Ngọc San thì khác. Tuổi nàng quá nhỏ, lại còn là một công chúa cao quý, hắn đã chạm qua người ta còn không cấp danh phận, điều này làm sao Ngọc San chịu đựng nổi?" Nữ nhân cổ đại đều coi trọng nhất là trinh tiết.
Lục Ngọc thấy Hứa Tử giận dữ nên không dám hỏi lại, chỉ có thể sắp xếp cho nàng ở lại trong phủ.
Hứa Tử hận Ma vương, còn nói cùng Ma vương nhất đao lưỡng đoạn, Ma vương đem hết lỗi đổ lên người công chúa Ngọc San. Sau khi Hứa Tử rời đi, hắn lập tức nổi cơn thịnh nộ đi vào Ngự thiên cung- nơi tiếp đãi khách nhân. Vừa thấy Ngọc San, ánh mắt hắn như muốn phun lửa, trừng mắt nhìn Ngọc San đang sợ hãi rụt rè đứng phía sau Ngọc Linh, lạnh lùng nói: "Danh phận? Hừ! Một công chúa Tinh linh nho nhỏ dám cùng bổn vương đề danh phận?" Không biết trời cao đất rộng, Yêu tinh Nữ vương cùng lắm cũng chỉ là nữ nhân có nằm chung giường với hắn, một Tinh linh công chúa nhỏ bé cũng ảo tưởng muốn danh phận!
Ngọc San sợ tới mức lắp bắp giải thích: "Ta... không có..." Nàng không muốn danh phận gì, nàng chỉHứa Tử chuyện của mình, Là Hứa Tử muốn giúp nàng đòi danh phận thôi. Nàng vốn không nghĩ vì vậy mà làm cho Hứa Tử và Ma vương rạn nứt tình cảm.
Tối qua bị hắn chà đạp, nàng tình nguyện kiếp này không bao giờ gặp lại hắn. Sao có thể muốn danh phận để ở bên cạnh hắn.
Ngọc Linh công chúa vội mỉm cười hòa giải: Vương, ngài dọa xá muội sợ hãi rồi". Kỳ thật nàng cũng bị vẻ mặt hiện tại của Ma vương làm cho sợ.
"Ngươi cút ngay!" Ma vương vung tay dùng âm phong mãnh liệt làm Ngọc Linh bay sang một bên va vào không ít đổ đạc xung quanh. Đáng thương cho Ngọc Linh mình hạc xương mai trở thành đầu sưng máu chảy.
"Tỷ tỷ" Ngọc San sợ hãi vội chạy tới đỡ Ngọc Linh đứng dậy.
Ma vương lại vung tay lên, Ngọc San cũng bị âm phong mãnh liệt đánh bay vào vách tường, rơi xuống đất phun máu tươi. Ma vương rít gào: "Hôm nay Bổn vương có giết ngươi cũng không thể giải hận!" Hắn tiến đến chỗ Ngọc San, hung hăng mạnh tay nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc San.
"Vương, đừng mà!" Ngọc Linh vội vã đi qua, không ngừng dập đầu lạy Ma vương, khóc lóc cầu xin: "Vương, thỉnh ngài khai ân cho xá muội. Ta lập tức mang nàng trở về, từ nay về sau sẽ không bao giờ... xuất hiện trước mặt vương nữa". Hôm nay nàng mới thấy được bộ mặt tàn khốc của Ma vương.
Không nói tới chuyện thỉm, nói tới hắn liền nhớ tới Hứa Tử đã đoạn tuyệt với hắn. Ma vương hung hăng một cước đá bay công chúa Ngọc Linh ra ngoài cửa.
"A!" Công chúa Ngọc Linh đau đớn kêu một tiếng rồi ngất xỉu.
Ngọc San bị hắn đánh cho đầu hoa mắt váng (mắt nảy đom đóm), chỉ có thể nằm chờ chết.
Ma vương bỗng nhiên thu tay lại, hắn dữ tợn đẩy ngã Ngọc San xuống đất, hung hăng nói: "Ngươi muốn danh phận?" Hắn cười lạnh: "Được, Bổn vương sẽ cho ngươi danh phận! Từ bây giờ ngươi sẽ là Ngọc Phi của Bổn vương, sau này Bổn vương sẽ từ từ tra tấn ngươi!" Nói xong, Ma vương ngoan độc đá nàng mấy đá mới phất tay áo bỏ đi.
Ngọc San lệ chan chứa, khó nhọc lê thân thể đi tới nâng Ngọc Linh dậy, nàng bị thương không nhẹ, vừa đi tới chỗ liền té xỉu.
Hứa Tử không biết chỉ vì bênh vực kẻ yếu mà hại tỷ muội Ngọc San gặp nạn. Hứa Tử ở trong Nội phủ đóng cửa không ra ngoài, vốn dĩ không biết chuyện của tỷ muội Ngọc San. Lục Ngọc và Phong Tử Do cũng không dám nói cho nàng biết, sợ nàng lại đi tìm Ma vương tranh cãi.
Ma vương biết Hứa Tử ở Nội phủ, mỗi ngày hắn đều đến mấy lần nhưng Hứa Tử nhất quyết không chịu gặp hắn. Nếu hắn cưỡng ép nhìn nàng, nàng nói nàng sẽ chết cho hắn xem làm hắn sợ tới mức không dám làm gì cả
Ở Đại sảnh Nội phủ, Ma Vương phiền muộn đi tới đi lui, trong lòng hắn rối rắm, nhớ tới Hứa Tử chỉ trích cùng hận hắn, cơn thịnh nộ trong người lập tức muốn bùng nổ, hắn không nghĩ mình sai lầm, hắn vẫn một mực cho rằng đó là lỗi của công chúa Ngọc San. Không phải tại cô ta nói gì đó với Hứa Tử thì Hứa Tử sẽ không chỉ trích cùng hận hắn, lại nhất đao lưỡng đoạn với hắn. Ba ngày, đã ba ngày rồi hắn chưa nhìn thấy Hứa Tử!
"Bổn vương muốn giết cô ta!" Đột ngột, Ma vương gầm lên, cuồng nộ chuẩn bị rời đi.
"Vương" Phong Tử Do vội vàng ngăn Ma vương lại, khuyên ngăn: "Vương muốn đi giết Ngọc Phi sao? Nếu để Hứa cô nương biết, Vương còn có thể xin nàng tha thứ sao? Huống chi Vương đã truyền chỉ sắc phong công chúa là Ngọc Phi."
Nghe vậy, Ma vương dừng lại. Hắn cuồng nộ gào lên: "Chẳng lẽ Bổn vương phải tha cho ả ta sao? Nếu không có ả ta, Tử nhi sẽ không dứt khoát với ta!" Cái con hèn hạ kia, dám nói bậy trước mặt Tử nhi làm cho Tử nhi hận hắn, làm hại hắn hiện tại không thể thấy nàng.
Ma vương chưa từng nóng vội muốn thấy ai như bây giờ.
Bởi vì không thấy Hứa Tử mà tim hắn như khô héo, tính tình càng khó chịu. Hắn làm sao có thể bình tĩnh suy ngẫm lại là ai đúng ai sai? Hắn luôn cho rằng tại Ngọc San nói gì đó nếu không Tử nhi sẽ không nổi giận với hắn, không cùng hắn nhất đao lưỡng đoạn, lại càng không từ chối gặp hắn.
Nam nhân này tại sao lại không nghĩ là do lỗi của mình chứ? Phong Tử Do âm thầm nghĩ. Hắn cẩn thận nói: "Vương, sao vương không nghĩ là do lỗi của mình?" Thái độ của vương đối với nữ nhân ngay cả bọn hắn cùng là nam nhân cũng không chấp nhận nổi, huống chi Hứa Tử cô nương lại là nữ nhân. Nghĩ lại, ngoài vương ra thì không có nam nhân nào lại đem nữ nhân của mình đi làm quân kỹ. Dục vọng của nam nhân đều rất lớn, dù chính mình không thích nữ nhân kia, một khi chạm qua rồi thì cũng muốn nữ nhân đó chỉ biết mỗi mình. Không ai giống như vương, đem nữ nhân của mình đưa cho vô số nam nhân khác, thật không thể hiểu được.
Ma vương giận dữ trừng mắt nhìn Phong Tử Do, không đồng ý hỏi: "Bổn vương làm sai chuyện gì? Đều là lỗi của Ngọc San hèn hạ kia! Nếu nàng không nói với Tử nhi muốn Bổn vương cho nàng danh phận, liệu Tử nhi có cùng Bổn vương tranh cãi không?"
Phong Tử Do cẩn thận dò xét sắc mặt của Ma vương, thận trọng nói: "Vương đã hiểu lầm Ngọc Phi". Lục Ngọc đã hỏi Hứa cô nương, Ngọc Phi không hề nói muốn Vương cho nàng danh phận". Chuyện xảy ra ngày đó, Lục Ngọc chỉ mới quen biết Hứa Tử. "Hứa cô nương ở Hoa viên nhìn thấy Ngọc Phi ngồi khóc một mình, nàng nghe Ngọc Phi nói về chuyện Vương sủng hạnh nàng ta. Sau đó Hứa cô nương nổi giận đùng đùng lôi kéo Ngọc Phi tìm Vương đòi danh phận. Ở Nhân gian, tuổi của Ngọc Phi vẫn còn nhỏ cho nên Hứa cô nương mới tức giận, giận Vương không nên sủng hạnh Ngọc Phi, sau khi sủng hạnh rồi lại không chịu cho nàng ta
Ma vương nghi ngờ hỏi: "Tử nhi vốn không biết Ngọc San, nàng sao có thể vì vậy mà hận Bổn vương? Quốc vương Tinh Linh giới cố ý mang Ngọc San tới đây để tặng cho Bổn vương, Bổn vương cho hắn toại nguyện, Ngọc San còn dám lén lút khóc lóc? Tiện nhân kia thật không biết điều. Thế nào thì Bổn vương cũng không sai." Cho tới nay hắn đều đối xử với nữ nhân như vậy, hắn không hề cho rằng mình đã sai lầm.
Lục Ngọc không chịu nổi ngắt lời: "Tuy Hứa cô nương không biết Ngọc Phi nhưng vì nàng ấy có tấm lòng nhân ái, lại cùng là nữ nhân cho nên nàng sẽ vì Ngọc Phi mà giận cá chém thớt vào Vương".
Cả hai đều thay Ngọc San nói chuyện, vì cái gì không ai thấy hắn đáng thương? Ma vương càng thêm cuồng nộ, "Tại sao các ngươi đều nói thay người ngoài? Sao các ngươi không giúp Bổn vương nói lời hay? Bổn vương muốn gặp Tử nhi, Bổn vương muốn gặp nàng!" Câu cuối Ma vương như rống lên.
Phong Tử Do cùng Lục Ngọc cúi đầu không dám nói thêm.
Ma vương một chưởng úp lên bàn, cái bàn tròn lập tức vỡ nát. Ma vương không thể bình tĩnh được, cuồng nộ đánh vỡ đồ đạc trong đại sảnh Nội phủ, tựa như cuồng phong vừa mới đi ngang.
Phong Tử Do cùng Lục Ngọc đều không dám tiến lên khuyên can, thị vệ bên ngoài cũng tránh xa không dám lại gần.
Thình lình, Lục Ngọc bị Ma vương kéo đến trước mặt, Ma vương khuôn mặt tuấn tú cuồng nộ che đậy sự lo lắng cùng nhớ mong. "Đi! Khuyên Tử nhi gặp mặt Bổn vương!"
Lục Ngọc vội quỳ xuống, "Thần thật sự bất lực". Nếu nàng khuyên được nữ nhân mặt đầy lệ kia thì nàng đã sớm khuyên rồi, còn có thể để cho Vương tức giận phá hư đồ đạc sao?
"Chết tiệt! Là ai đưa dao cho nàng?" Nếu không phải Hứa Tử mang dao gọt trái cây bên mình, lấy cái chết uy hiếp hắn, hắn cũng không cần lo thế này.
"Thưa... Hứa cô nương muốn ăn trái cây, là thần mang vào". Lục Ngọc nuốt nuốt nước miếng, sợ Ma vương đánh cho một chưởng.
Ma vương biết Hứa Tử muốn uy hiếp hắn, quyết tâm không gặp hắn, không tha thứ hắn, không thể trách Lục Ngọc.
Trừng mắt nhìn Lục Ngọc thật lâu sau đó chỉ phẫn nộ rời đi.
Đợi đến lúc Ma vương rời đi, Lục Ngọc mới thở ra một hơi, đưa tay lau mồ hôi trên trán. Hiện tại bọn hắn mới tận mắt nhìn thấy bản tính thật sự của Ma vương, làm cho người ta run như cầy sấy, sợ không qua nổi trở thành oan hồn dưới chưởng của hắn.
Thất thân cho hắn nhưng không được danh phận, nói thật Hứa Tử không hề để ý. Nàng chỉ thật sự không thể tha thứ Ma vương đã chà đạp nữ nhân mười bốn tuổi – Ngọc San, lại không cho người ta danh phận. Đừng nói tới là đem Ma nữ hậu cung đi làm quân kỹ. Nàng hận hắn lạnh lùng tàn bạo, hận hắn vô tình, hận thái độ của hắn đối với nữ nhân. Nàng không biết Ma vương vì vậy mà giận cá chém thớt vào Ngọc San, nếu biết nàng có thể sẽ lấy dao giết hắn.
Nén lại nước mắt, nàng không muốn khóc nữa, đã thất thân khóc cũng chẳng được tích sự gì.
Mở cửa phòng, nàng ngây người đi ra.
Khi nàng đi vào đại sảnh thì phát hiện đại sảnh bừa bộn, còn thảm hơn so với cuồng phong đi qua nữa. Nàng kỳ quái hỏi: "Sao lại thế này? Có bão sao? Ma giới cũng có bão sao?" Bão thế này cũng lớn quá đi, có thể thổi vào nhà hủy hoại tất cả đồ đạc.
Vừa thấy nàng, Phong Tử Do không nhịn được trêu chọc: "Nếu Hứa cô nương ra sớm một chút thì bão cũng đã không đến".
"Là tên vô lại kia?" Nghe giọng điệu trêu chọc của Phong Tử Do, Hứa Tử biết ngay là Ma vương, nàng tức giận nói, "Chết tiệt... tên vô lại kia ! Các ngươi để cho hắn muốn làm gì thì làm sao? "
Phong Tử Do bất đắc dĩ nói: "Ai kêu hắn là vương". Hắn nhìn Hứa Tử hai mắt s