Một lát sau, Ngọc San công chúa vẻ mặt sợ hãi vì bị tỷ tỷ của nàng cưỡng ép lôi kéo vào Thừa ân điện.
"Tỷ tỷ..." Ngọc San vừa thấy ánh mắt quỷ dị của Ma vương, liền sợ hãi giữ chặt Ngọc Linh đang xoay người đi, nhút nhát nhỏ giọng nói: "Ta sợ." Mặc dù biết lần này viếng thăm Ma giới là muốn nàng hiến thân cho Ma vương, nhưng dù sao nàng chỉ mới mười bốn tuổi, tình cảm chưa có, đối với chuyện nam nữ lại hoàn toàn không biết gì cả. Trước khi xuất phát, từ trong lời nói của tỷ tỷ mới biết chuyện nam nữ như thế nào. Hơna tỷ tỷ còn nói, khi Ma vương sủng hạnh nữ nhân thì thô bạo đến mức nào. Nàng sợ, nàng sợ chính mình không chịu được.
Ngọc Linh vỗ vỗ tay muội muội, nhẹ nhàng kéo tay Ngọc San ra, xoay người rời đi, không ai biết nàng xoay người một khắc, nước mắt từ trên mặt nàng chảy xuống.
Cửa vô tình đóng lại.
Ngoài cửa, Ngọc Linh vô cùng thương cảm, vì vương quốc các nàng nhỏ yếu, để con dân có thể an cư lạc nghiệp, phụ vương không thể không đem các nàng như hoa như ngọc trở thành cống phẩm, chỉ là các nàng hy sinh cũng không biết tới lúc nào mới có hồi báo. Sự thật nàng yêu Ma vương, cam tâm tình nguyện trở thành bạn cùng giường của hắn, chịu được hắn thô bạo. Muội muội thì khác, rất ngây thơ, rất vô tri, nhưng lại phải chịu thống khổ.
Sự thật luôn rất tàn nhẫn. Không ai thật sự thương cảm ngươi. Bên trong nam nhân kia đang chuẩn bị chà đạp muội muội của nàng, không hề vì thân phận của các nàng mà dịu dàng, mềm lòng. Một khi hắn vừa ý nữ nhân nào, nếu không cho hắn như ý, cả quốc gia đó chuẩn bị gặp nguy cơ.
Trong phòng, Ngọc San vừa khẩn trương vừa sợ hãi nắm chặt quần áo của mình. Thấy Ma vương đi tới chỗ nàng, nàng sợ hãi lui về phía sau.
Ma vương mặt tỏ ra không vui, không đi về phía trước nữa, xoay người trở về ngồi trên giường, lạnh lùng thốt: "Ngươi nếu không muốn, có thể đi ra ngoài." Thấy Ngọc San công chúa thở dài ṃt hơi chuẩn bị mở cửa chạy trốn, hắn lạnh lùng mở miệng: "Ngày mai sẽ không có Vương Quốc Tinh Linh!" Hài lòng chứng kiến Ngọc San cả người cứng lại.
Ngọc San tái nhợt cứng mặt, cắn chặt môi dưới, kìm nén nước mắt khuất nhục, xoay người lại đi từng bước một tới trước mặt Ma vương.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp nước mắt rơi như mưa, ai thấy liền thương xót nhưng Ma vương một chút thương tiếc cũng không có, chỉ cảm thấy ghét, hắn sủng hạnh liền kinh khủng như vậy sao? Chủ nhân của khuôn mặt thanh khiết kia cũng bị dọa đến toàn thân run rẩy, ngay khi nàng biết hắn là Ma vương cũng chưa từng sợ hãi đến thế, nhưng lại bởi vì dục vọng của hắn mà sợ run lên. Hắn hết lần này tới lần khác thương tiếc nàng, nhưng chỉ một mình nàng, nữ nhân khác không có đãi ngộ đặc biệt này.
"Thu hồi nước mắt của ngươi, nằm trên giường đi!" Ma vương lạnh lùng ra lệnh.
Ngọc San cố nén nước mắt làm theo. Trong lòng không ngừng an ủi chính mình, sẽ qua nhanh thôi. Lúc thân hình cao lớn của Ma vương đè trên người nàng, nàng cảm thấy sắp không thở nổi, nhắm hai mắt lại, không dám nhìn mắt phượng vô tình của Ma vương.
Từ thiếu nữ biến thành đàn bà, Ngọc San đau muốn chết đi.
Ma vương nào có xem sự thống khổ của nàng ra gì. Nghĩ tới Hứa Tử, hắn cảm giác những nữ nhân này không thể thỏa mãn được dục vọng của hắn.
Ngọc San công chúa không chịu được sự thô bạo của hắn nên đã ngất đi.
Phát tiết xong, Ma vương cũng không thèm liếc mắt một cái tới Ngọc San, xuống giường sửa sang lại quần áo, rời Thừa ân điện.
Chuyện còn lại để Nội phủ xử lý.
Trở lại Thiên cung, đã là nửa đêm.
Không thấy Hứa Tử ngủ trong thư phòng, hắn có hơi tức giận đành phải đi tìm, nàng lại ngủ ở gian phòng nào đây. Hắn đã nói với nàng hắn muốn nàng ngủ tại thư phòng của hắn, muốn ngủ ở chỗ khác phải được hắn cho phép. Nha đầu kia lại xem lời hắn nói như gió thổi bên tai.
Tìm được nhân nhi đang ngủ say, Ma vương phát hiện tim mình mới có thể an tâm một chút. Nhìn đôi môi đỏ mọng đầy cám dỗ, hôm nay hắn chưa hôn nàng. Nhẹ nhàng vén chăn lên, ngắm nghía dáng người xinh xắn nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt nóng rực, cho dù đã sủng hạnh ba nữ nhân nhưng hắn vẫn như cũ muốn có nàng, nhưng nàng lại không muốn, nàng sợ! Hắn không nỡ thấy dáng vẻ sợ hãi đến run lên của nàng.
Hôn lên cái trán trơn mịn của nàng sau đó mới ôm tiểu nhân nhi vào lòng, đem đến thư phòng của hắn.
Ban đêm ở Ma giới rất lạnh, trong lúc Hứa Tử ngủ say luôn tìm kiếm chỗ ấm ápưng mỗi lần ở cùng Ma vương ngủ đều như nằm trong tủ lạnh. Vốn ngủ rất ấm, nhưng bây giờ lại có cảm giác như nằm trong tủ lạnh. Nàng mở mắt mơ màng, phát hiện mình đang bị giữ tại trong lòng ngực lạnh như băng. Không cần đoán cũng biết là Đại băng sơn rồi. Nàng lấy làm lạ, cho dù nàng trốn ngủ ở nơi nào, hắn đều có biện pháp tìm được nàng.
Cái tên bá đạo vô tình đang nằm bên cạnh đã sớm đi cùng chu công đấu pháp rồi [ngủ say]. Nghiêng người nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn. Trong lúc ngủ say, hắn không có ánh mắt lạnh như băng, không có giọng điệu lạnh lùng. Đưa tay xoa xoa khuôn mặt tuấn tú, nếu hắn không lạnh lùng vô tình, sẽ trở thành người trong mộng của tất cả nữ nhân.
Len lén xuống giường, chuẩn bị đi phòng khác ngủ, nàng vẫn không quen cùng chung giường chung gối với hắn.
Thình lình, một đôi tay ôm nàng từ sau lưng, dùng chút sức đem nàng kéo lại lên giường. Âm thanh lạnh như băng có nồng đậm yêu chiều, "Lại muốn đi nơi nào?" Từ sau khi bắt nàng cùng giường cùng gối với hắn, hắn đều ôm lấy nàng, cảm nhận nhiệt độ ấm áp trong cơ thể nàng hắn mới có thể an tâm đi vào giấc ngủ, chỉ cần nàng vừa rời đi, hắn lập tức sẽ tỉnh lại.
Bất đắc dĩ thở dài, Hứa Tử nhỏ giọng nói thầm: "Ma quỷ chính là ma quỷ." Cái gì cũng không lừa được hắn.
Đem tiểu nhân nhi áp đảo trên giường, Ma vương buông tay nàng ra, yêu thương chạm vào mặt nàng, "ha đầu, ngươi thật sự rất xinh xắn đáng yêu. Cho ta hôn một chút." Nói xong cúi đầu ngăn miệng nàng lại bằng nụ hôn.
Hắn cũng không biết vì cái gì hắn đối nàng càng ngày càng mê luyến, tuy hắn vẫn không ngừng sủng hạnh hậu cung ma nữ, nhưng trái tim của hắn dần dần toàn là hình bóng của nàng. Bởi vì không chiếm được nàng, trong lòng vừa bực bội vừa bất đắc dĩ, chỉ có thể phát tiết trên các ma nữ hậu cung. Hắn luôn nghĩ rằng nàng là con người, có nhiệt độ cơ thể bình thường, có thể làm ấm áp trái tim lạnh như băng của hắn. Kỳ thật nàng không phải rất đẹp, nhưng nàng lại có ngũ quan thanh tú, dáng người xinh xắn nhỏ nhắn đáng yêu, dám coi thường uy nghiêm của hắn, sự can đảm đó đã hấp dẫn hắn rất sâu rồi.
Chỉ là trái tim của tiểu nhân nhi vẫn muốn rời khỏi Ma giới như cũ.
Hắn định một thời gian sau sẽ đi Bồng lai tiên đảo trộm trường sinh thảo.
Hắn sẽ không buông tha nàng, hắn muốn nàng cùng hắn ở chung một chỗ.
"Nha đầu, muốn có một người bạn hay không?" Thoáng dời môi, thở hổn hển thỏa mãn hỏi khuôn mặt đang đỏ bừng. Đã hôn nàng rất nhiều lần, nàng vẫn hay đỏ mặt.
"Đã có Lam Y, Lam Nguyệt rồi." Nàng không muốn có nhiều người hầu hạ.
"Các nàng chỉ là người hầu." Nhìn thấy tóc của nàng hỗn độn rối tung ở trên gối, vẻ mặt đỏ bừng, say mê gợi cảm. Ma vương nhịn không được lại hôn lên đôi môi mềm mại, thơm ngon, ướt át đỏ mọng, mặc sức hấp thu sự ngọt ngào của nàng. Dần dần nhận thấy dưới thân nhân nhi đang không ngừng thở gấp, không có lý trí như lúc trước, cũng không đẩy hắn ra. Mắt phượng chợt hiện quỷ dị mưu kế, khẩn trương hôn lên môi nàng, thừa dịp Hứa Tử đang lúc ý loạn tình mê thì tay hắn lén kéo váy của nàng ra.
Môi hắn càng không ngừng dời xuống cổ, tai của Hứa tử, hôn khắp cơ thể nàng.
"Uhm..." Hứa Tử bỡ ngỡ cảm thấy khắp người như thiêu đốt, cái gì cũng không nhớ rõ, trong đầu trống rỗng.
Ma vương rất thiết tha muốn nàng, nhưng hắn không thô lỗ với nàng như những nữ nhân khác, đối với nàng rất dịu dàng rất mềm mại, làm cho nàng cái gì cũng không biết, không nhớ rõ.
Khi hắn thật sự ở trong nàng một khắc nọ, bởi vì đau đớn, nàng như bừng tỉnh, hắn lập tức hôn lên môi nàng, không cho phép nàng kháng cự hắn vào lúc này.
Trong phòng, tiếng thở dốc không ngừng, kết hợp như thiên địa không gian ban sơ.
Tình cảm mãnh liệt trôi qua, Hứa Tử ngủ say trong lòng Ma vương.
Đạt được ý nguyện, Ma vương thỏa mãn ôm tiểu nhân nhi nhưng không cách nào đi vào giấc ngủ. Hắn còn đang rung động vì nàng là́n vui sướng. Trong lòng nhân nhi mặt ngày càng đỏ, hoan ái trôi qua càng lộ vẻ mê người. Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve hai vai của nàng, thích thú khi thấy khắp nơi trên người nàng đều là ấn ký của hắn. Nàng đã là của hắn, loại nhận thức này làm cho tim hắn vô cùng vui sướng. Chưa bao giờ có được một nữ nhân khiến hắn phấn chấn, an tâm nhu vậy. Cho tới nay, nữ nhân chỉ là công cụ cho hắn phát tiết sinh lý, hắn chưa bao giờ thừa nhận các nàng là nữ nhân của hắn.
Tiểu nhân nhi thanh tú đang nằm trong lòng hắn, ngay từ đầu nàng đã không sợ hắn, còn đắc tội với hắn. Lúc sắp hút máu nàng thì nàng lại dám sử dụng mỹ nhân kế và hắn đã bị đôi môi ấm áp của nàng chinh phục. Tuy hắn không chịu thừa nhận vì nàng mà mình đã thay đổi nhưng không thể phủ nhận vì nụ hôn của nàng mà hắn đã thay đổi thái độ với nàng. Hắn lưu luyến môi nàng, lưu luyến nhiệt độ cơ thể nàng, vẻ bề ngoài đối với hắn không hề quan trọng. Lần trước phát hiện dáng người nhỏ nhắn đáng yêu của nàng đã vô cùng cám dỗ hắn, từ đó hắn vẫn luôn muốn có nàng, bây giờ thì hắn đã đạt được ý nguyện rồi.
Cả đời này hắn muốn nàng phải ở bên cạnh hắn.
Nhìn nhân nhi đang ngủ say, Ma vương cũng dần buồn ngủ.
Ôm chặt Hứa Tử vào lòng.
Sáng sớm, ánh sáng mỏng manh xuyên qua cửa sổ rọi vào, chiếu vào nam nhân đang nằm trên giường làm hắn từ từ
Ma vương theo thói quen vươn tay kéo tiểu nhân nhi vào lòng, nhưng lại trống không. Hắn mở to hai mắt, phát hiện nhân nhi hắn ôm trong lòng cả tối qua đã không thấy đâu. Hắn hoảng hốt nhảy xuống giường, nhặt bộ quần áo mà tối qua đã vứt tùy tiện dưới đất lên, mặc vào qua loa. Bước ra thư phòng tìm người chạy trốn.
Bởi vì hoảng hốt nên hắn đã quên mình là Ma Vương biết phép tìm kiếm, nhìn thấy bất cứ người thị vệ nào cũng bắt tới hỏi có thấy Hứa cô nương không? Hắn như con ruồi không có đầu bay loạn khắp nơi ở thiên cung, không tìm được người, hắn phân phó thị vệ tìm kiếm mọi nơi.
Giọt sương trong suốt long lanh còn đọng lại trên mấy đóa hoa, trên những chiếc lá xanh ở hoa viên Vương cung. Ánh sáng yếu ớt rọi vào lung linh trông rất đẹp mắt.
Sáng sớm, Công chúa Ngọc San chuồn ra Ngự thiên cung, lén trốn trong hoa viên Vương cung ngồi khóc. Nhớ đến tối qua cuồng phong bão táp, lòng nàng sợ hãi đến run rẩy. Tối qua Ma vương không một chút thương tiếc nàng vẫn còn là một thiếu nữ chưa hiểu chuyện, giống như một tay đạo tặc hái hoa không hề biết thương hoa tiếc ngọc.
"Ngươi làm sao vậy?" Một âm thanh từ phía sau truyền đến, nàng quay đầu lại thấy một nữ nhân cao tầm tầm với nàng, tóc dài qua vai, mặc cẩm phục màu trắng, trên cổ đầy ứ thanh. Nữ nhân kia hảo tâm hỏi: "Ai khi dễ ngươi à?" Khi nàng đến gần, Ngọc San ngưởi được mùi của loài người, nàng kinh ngạc: "Ngươi là con người!
Vương cung ma giới như thế nào lại có con người! Điều này sao có thể? Trong cái nơi ăn thịt người này làm sao có con người sinh tồn?
Nữ nhân kia đúng là Hứa Tử chạy trốn từ Thiên cung ra.