Sau khi xác định được ba chữ này trong lòng, Tả Ý mới thấy nhẹ người, mở lòng bàn tay ra xem thì thấy trên đó có một lớp mồ hôi mỏng.
Cũng trong lúc này, điện thoại của Tả Ý vang lên. Xung quanh đang yên ắng, vì vậy tiếng chuông điện thoại bất ngờ không khỏi làm cô giật mình.
“Tả Ý à.” Là dì Nhậm.
“Dì Nhậm.”
“Lúc nãy khi nói chuyện, Tả Tình chợt nhắc đến con.” Dì Nhậm không giấu được niềm phấn khởi, vì từ khi bị bệnh đến nay, Tả Tình không còn nhận ra người nào khác ngoài ba người, bao gồm cả Tả Ý.
“Nhắc đến con về chuyện gì?”
“Con bé ăn cơm xong chợt hỏi: ‘Ba đi thăm Tả Ý rồi sao?’, hỏi đến hai lần.”
Tả Ý cười bảo: “Tốt quá.”
Thật sự là rất tốt, bất kể thế nào, Tả Tình cũng là người thân duy nhất còn có quan hệ máu mủ với cô trên cõi đời này.
Sau khi gác máy, cô bất giác thấy hơi mệt, bèn nằm trên sô pha định chợp mắt một lúc để lấy sức ứng phó với Lệ Trạch Lương khi anh về đây. Vừa ngã xuống, chợt cảm thấy có gì đó lạ thường trên mặt, đưa tay lên sờ, hóa ra là nước mắt đã tuôn ra từ lúc nào.
Mát lạnh, chỉ có mát lạnh.
Tả Ý đã mơ mơ hồ hồ nằm ngủ trên sô pha đến lúc sáng, mà Lệ Trạch Lương thì không hề xuất hiện. Cô thay bộ đồ hôm qua ra, tắm rửa vệ sinh sạch sẽ rồi chuẩn bị đi làm.
***
Chưa đến mười giờ, điện thoại trong công ty reo lên thông báo cô đi họp.
“Họp về chuyện gì?” Cô hỏi.
“Họp về chiến lược thương thảo trong dự án vịnh Lam Điền.” Trợ lý của Tiết Kỳ Quy đáp, hoàn toàn không nhắc đến việc cô đã chặn lối Tả Ý trước phòng họp vào hôm qua.
Hơ, Tả Ý thầm nghĩ, hợp đồng lập tức có hiệu lực mà anh nói quả nhiên nhanh chóng đến vậy, giờ đây quyền lợi của cô lại được trả về rồi, một tiếng hừ lạnh từ mũi phát ra. Vừa đi đến cửa phòng họp, lại gặp ngay nhóm người Lệ Trạch Lương cũng đang bước tới.
Cô quay mặt sang hướng khác, không muốn nhìn anh.
Lệ Trạch Lương mím chặt môi, cũng không nói gì. Trái lại là Tiết Kỳ Quy bên cạnh anh, nụ cười rạng rỡ nói: “Chúc mừng luật sư Thẩm, chúng tôi đã quyết định tiếp nạp kiến nghị của cô.”
[6]
Tả Ý gật đầu chào Tiết Kỳ Quy.
Rất nhiều người đều cảm thấy ngạc nhiên với sự thay đổi quyết sách của công ty, thỉnh thoảng lại có người dùng ánh mắt hồ nghi lén nhìn Tả Ý. Mà cô thì vẫn ngồi nghiêm trang, sắc mặt điềm tĩnh.
Lệ Trạch Lương đã thực hiện lời hứa của mình trong cuộc họp. Có lẽ, sẽ không ai biết được sau lưng chuyện này, lại có một giao dịch như thế nào giữa họ.
Đêm đó, Tả Ý lại ngồi chờ rất lâu, vẫn không thấy bóng dáng Lệ Trạch Lương đâu. Nếu lại phải cuộn mình trong sô pha thêm một đêm, e là toàn thân không còn chỗ nào chịu nổi nữa, nhưng kiểu nào cô cũng không thèm bước vào phòng ngủ của anh nửa bước. Cô thay bộ đồ ngủ thoải mái, tiếp tục co rúm trên sô pha, trong mơ hồ cô nghĩ: cầu mong đêm nay hắn đừng xuất hiện, mãi mãi cũng đừng xuất hiện.
***
Lệ Trạch Lương ăn tối với khách hàng xong thì trở về ngôi nhà của Lệ gia trên đường Du Dương. Anh không thường xuyên về đây, vậy mà đêm qua lại đột ngột xuất hiện, khiến mọi người trong nhà đều trở tay không kịp, bận bịu đủ bề.
Đêm nay, còn chưa vào nhà thì quản gia lão Đàm đã ra nghênh đón: “Lệ tiên sinh đã dùng cơm tối chưa?” Hiển nhiên hôm nay họ đã có chuẩn bị.
“Đã ăn rồi.” Lệ Trạch Lương nói, “Chú Đàm, lại làm phiền chú rồi.”
“Sao lại nói như vậy, chúng tôi còn mong cậu về đây. Ngôi nhà này không có đến một người thanh niên nào, cảm giác thật ảm đạm.” Lão Đàm nói.
Lệ Trạch Lương cười cười, rồi trở về phòng tắm rửa.
Lão Đàm chuẩn bị xong quần áo để thay rửa thì mang vào nhà tắm, ông cẩn thận hỏi: “Lệ tiên sinh, có cần giúp đỡ không?”
Lão Đàm lại nhìn anh một cái, nghe thấy mùi rượu trên người anh, ông có hơi không an tâm. Đêm qua, sau khi Lệ Trạch Lương trở về thì lẳng lặng đi thẳng về phòng không nói một lời, sắc mặt rất lạ thường. Lúc sau còn nhốt mình trong nhà tắm suốt một tiếng đồng hồ, khiến người làm trong nhà đứng ở bên ngoài không biết phải làm sao cho phải, lại không dám lên tiếng. Bởi vì, họ đều biết rằng mặc dù chân của anh không tiện, nhưng không hề thích để lộ sự tàn khuyết của mình trước mặt người khác. Cuối cùng, vẫn là lão Đàm mạnh dạn đứng lên từ bên ngoài gọi anh.
Lệ Trạch Lương nhận ra sự lo lắng của ông, bèn cười bảo: “Tôi chỉ tắm thôi mà, trước đây cũng vì mọi người quá lo lắng mới khiến tôi phải dọn ra ngoài ở.”
“Cậu ba,” Lão Đàm bất giác gọi anh theo cách xưa, “Mấy năm nay cậu uống rượu quá nhiều rồi, rượu thuốc có hại cho gan và phổi, nếu thật sự vì chuyện làm ăn không tiện từ chối, cậu có thể bảo Anh Tùng hoặc những người khác ứng phó mà.” Từ nhỏ lão đã chăm nom cho Lệ Trạch Lương, rất hiểu tính của anh, vì vậy giọng điệu khuyên bảo cũng rất nhẹ nhàng, chỉ sợ chọc giận anh.
“Ừm.” Lệ Trạch Lương nhìn lão Đàm cười.
Nhưng thứ mà lão Đàm trông thấy chỉ là khóe môi anh động đậy một cái, thần sắc trên mặt cho thấy rõ anh đang có tâm sự. Ông biết mặc dù Lệ Trạch Lương không phải một người tính tình nông nổi, tùy tiện nổi giận, nhưng thực chất lại cứng đầu đến chết đi được. Nói nhiều với anh là vô ích, nên đành để mặc anh vậy.
Khi Lệ Trạch Lương tắm xong, chuẩn bị lên giường ngủ thì đêm đã rất khuya. Anh thích nhìn ánh đèn, vì vậy chỉ cần anh có mặt ở nhà, lão Đàm sẽ căn dặn người mở hết đèn trong vườn lên, như vậy thì khi anh đứng từ phòng ngủ trên lầu hai nhìn xuống sẽ có thể trông thấy.
Anh nằm một mình trên giường, vầng trăng nửa khuyết treo lơ lửng trên bầu trời cao, tỏa ra luồng sáng trắng trong phả vào trong phòng, trùng hợp phủ lên mặt anh một góc nhỏ.
Anh có hơi mất ngủ, nên ngồi dậy lấy điện thoại, không cần mở danh bạ cũng có thể bấm ra dãy số quen thuộc, ấn xong thì đưa lên tai. Sau khi phát ra tín hiệu, trong điện thoại bắt đầu vang lên đoạn thông báo số không có thật, sau vài lần lặp đi lặp lại, giọng nói hệ thống ấy đột nhiên im bặt, và biến thành tiếng tút tút máy bận.
Anh lại đưa điện thoại ra trước mặt, thờ thẫn ngồi nhìn mười con số ấy, sau đó, lại gọi… Đây là cách duy nhất trị liệu chứng mất ngủ của anh ngoài phương pháp uống rượu. Nhưng trong đêm nay, phép thuật nho nhỏ này, lại đã mất đi công hiệu sau bao tiếng ‘tút tút’ từ hệ thống.
Anh nhìn ra cửa sổ nghĩ ngợi gì đó, như là đã hạ quyết tâm, anh khẽ đứng dậy, không làm kinh động bất kỳ ai trong nhà. Anh mặc quần áo vào, gọi taxi tiến thẳng vào trung tâm thành phố.
Suốt chặng đường, đến xuống xe, qua đường, vào thang máy, anh cũng không hề tỏ ra chần chừ, song khi đi ra thang máy và đứng trước cửa nhà mình, anh lại do dự. Chiếc chìa khóa vốn đã được lấy ra lại âm thầm đút trở về túi. Và rồi, đứng dựa một mình vào vách tường cạnh cửa, rút ra một điếu thuốc, đốt lên, rít liền vài hơi.
Khói thuốc lá quẩn quanh bên tay anh, rồi dần dần tan ra. Lệ Trạch Lương hút hết điếu này đến điếu khác, cuối cùng khi không còn một điếu nào nữa thì anh lặng người trong bóng tối, tiếp đó, mở cửa đi vào.
Anh nhanh chóng thích nghi với ánh sáng trong phòng khách, và nhìn thấy Tả Ý đang nằm co ro trên sô pha. Mặt của cô hướng ra ngoài, đầu thì nằm trên bàn tay đang đặt cạnh ghế. Lệ Trạch Lương cố thả nhẹ bước chân và đến gần cô.
Dường như giấc ngủ của cô không sâu, hít thở lúc nhanh lúc chậm, nhưng miệng thì vẫn há ra như trẻ con, để lộ hàm răng trắng như vỏ sò.
Anh khẽ đưa tay ra, dùng ngón tay chạm nhẹ lên gương mặt của Tả Ý, không ngờ cô lại nhíu mày vào nhau, có hơi không tình nguyện mà hất tay anh ra, cơ thể cũng thay đổi sang một tư thế khác.
Bấy giờ Lệ Trạch Lương mới nhớ ra, hình như cô ghét nhất là những người có mùi thuốc lá. Nghĩ đến đây, anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh mở đèn rửa tay. Nhưng, chờ khi anh trở ra phòng khách thì Tả Ý đã ngồi đấy chờ anh.
“Lệ tiên sinh.” Cô chào anh, lạnh nhạt và khách sáo.
“Dậy rồi à?”
“Ông chủ đã đến, tôi có lý nào tiếp tục nằm ngủ như không biết gì.” Tả Ý nói bằng giọng đầy tâm trạng.
Lệ Trạch Lương lẽ nào không hiểu ý giễu cợt trong lời của cô, song cũng chỉ cười cười, quay lưng vào bếp.
Từ trong bếp, anh hỏi: “Cô Thẩm, có muốn uống nước không?”
“Không dám làm phiền đại giá.”
Kết quả là anh vẫn đã rót ra hai ly nước đặt trên bàn, sau khi ngồi xuống sô pha, anh nói: “Ngồi đi.”
Tả Ý nhìn anh lạnh lùng, không chịu làm theo, cứ tự mình ngoan cố đứng đấy.
“Cô Thẩm, cô còn như vậy,” Lệ Trạch Lương uống một ngụm nước, cố đè nén sự không vui, “Chúng ta sẽ rất khó sống với nhau trong thời gian thực hiện hợp đồng.”
Nhìn thấy vẻ mặt da cười mà lòng không cười của anh là lửa trong lòng cô lại hừng hực lên.
“Có gì mà khó sống hay dễ sống, lẽ nào Lệ tiên sinh còn muốn chúng ta phải giả làm một đôi tình nhân ân ái trước mặt người khác sao?” Tả Ý châm biếm nói, “Loại giao dịch bẩn…”
Chỉ nghe “cạch” một tiếng.
Lệ Trạch Lương đặt mạnh ly nước xuống bàn, che lấp chữ “thỉu” còn lại trong câu của cô. Vì va đập mạnh, một phần nước trong đó bị văng ra ngoài, chẳng mấy chốc đã chảy đến cạnh bàn rồi nhễu xuống sàn nhà.
“Không hổ danh làm nghề luật sư nhỉ, mắng người cũng sắc bén đến thế. Vậy xin hỏi luật sư Thẩm một câu,” Lệ Trạch Lương hữu ý hay vô tình mà cười lạnh một cái, “Giao dịch bẩn thỉu này của chúng ta, khi nào thì có thể thực hiện?”
Nhìn nụ cười ấy của anh, Tả Ý có hơi khựng người, cô hiểu rằng có lẽ anh đang cười sỉ nhục cô. Tả Ý cắn chặt môi dưới, cắn đến không còn huyết sắc, cuối cùng buông ra, như đã có quyết định. Cô nói: “Lệ tiên sinh, ngay bây giờ là có thể toại nguyện cho ngài, thế nào?”
Lời vừa dứt, cô đột nhiên nhấc chân tiến về phòng ngủ của Lệ Trạch Lương, bước đi rất nhanh. Khi đã vào đến phòng ngủ thì cô vừa đi vừa cởi nút áo ra.
Tính cô rất nóng, cúc áo không chịu nghe lời, cô liền dùng sức giật nó ra.
Chính trong lúc này, Lệ Trạch Lương biến cả sắc mặt đi nhanh sang đó nắm chặt cổ tay cô rồi kìm cố nó trên vách tường. Chỉ trong tích tắc, anh đã ngăn chặn tất cả hành động tiếp theo của cô.
“Thẩm Tả Ý, đừng như vậy.”
“Đừng thế nào?” Cô cười lạnh.
“Đừng đối xử với bản thân như vậy.” Giọng nói anh thấp xuống, có hơi hối hận.
Bấy giờ, nút áo trên vạt áo sơ mi Tả ý đã bị cởi ra một nửa, có thể nhìn thấy áo ngực màu kem bên trong, nước da trắng nõn trước ngực cũng đã phơi bày ra ngoài.
“Thật đó,” Anh lại thì thầm lặp lại câu nói lúc nãy, “Đừng như vậy.” Ngôn từ thấp thoáng mang ý van nài.
Nói xong, Lệ Trạch Lương buông cô ra, bàn tay còn lại từ tốn chỉnh chu y phục của cô, cài nút lại, định cho chúng trở về hình dạng ban đầu.
Ngờ đâu khi ngón tay vô tình chạm phải vùng ngực, Tả Ý hất tay anh ra theo quán tính, rồi nói bằng giọng kinh tởm: “Đừng chạm vào tôi!”
Nét mặt của cô chứa đầy sự khinh thường. Lần này trái lại đã thật sự làm Lệ Trạch Lương nổi giận.
Tay phải của anh ghìm chặt cằm của cô, khiến ót Tả Ý va mạnh vào bức tường ở sau lưng, nửa thân trên thì áp sát vào người cô.
Nhất thời, Tả Ý thấy đầu óc của mình bỗng dưng trống rỗng, giây lát sau mới cảm nhận được cơn đau. Tuy nhiên, cô