Máy chụp ảnh không ngừng lóe lên, ánh sáng màu bạc tràn ngập trên thảm đỏ, tiếng hoan hô không ngừng như lũ trào.
Chiếc Limousine Bentley dài ngoại nhập đi vào, Mẫn Nhu cùng Âu Nhiễm Phong, Lý Nghị bước xuống xe, phản ứng xung quanh không thua gì những siêu sao hàng năm ở Hollywood.
Một phần do phim được đánh giá cao, nửa kia là do vẻ ngoài xuất chúng của Âu Nhiễm Phong và Mẫn Nhu, khi hai người bước lên thảm đỏ thì xung quanh tiếng ca ngợi cứ một tầng rồi lại cao hơn một tầng.
Chiếc váy dài màu trắng lộ vai kéo trên đất, chân mang giày cao gót nhỏ màu bạc di chuyển, trên mặt đất lung linh sinh động, tóc được tạo hình rất đẹp, trên cổ và vành tai đều đeo dây chuyền kim cương là trang sức mới nhất của năm nay.
Mẫn Nhu kéo tay Lý Nghị, tươi cười rực rỡ vẫy tay về hai bên, bên cạnh là Âu Nhiễm Phong cũng rất lóa mắt, một bộ tây trang màu đen thủ công ưu nhã mà sang trọng, nơi cổ áo sơ mi trắng có chiếc khăn lụa màu trắng ngà khiến cho vẻ phong độ của đàn ông đều biểu hiện ra ngoài.
Hai người đứng bên cạnh là kim đồng ngọc nữ, đối với sự tuyển chọn vai của phim nhựa tất cả mọi người khen ngợi khả năng nhìn đặc biệt của đạo diễn. Nhưng cũng có người nhận ra vẻ khác lạ, trời đất tạo nên hai người vì sao không quàng tay nhau, mà lại để Lý Nghị dìu Mẫn Nhu, Âu Nhiễm Phong tự động đứng kế bên, hỏi thăm mọi người.
Gần đây Scandal hai người bay đầy trời lúc này hai người lại không quan tâm có phải xảy ra hiềm khích, hay vì scandal mà trở mặt?”
“Mẫn Nhu, cô và Âu Nhiễm Phong tại sao lại đi tách ra? Chẳng phải báo chí nói hai người đang quen nhau sao?
“Âu Nhiễm Phong, anh cùng Mẫn Nhu có phải xảy ra bất hòa, hay có người thứ ba xuất hiện, là như thế này sao?”
“Âu Nhiễm Phong nghe nói Mẫn Nhu từng được một vị đại gia bao nuôi, anh có phải vì để ý chuyện này mà chia tay Mẫn Nhu?”
Đám ký giả người Trung quốc đua nhau mà hỏi, thậm chí cố vươn người ra khỏi rào chắn giơ ống kính lên như sợ hai nhân vật chính không nghe thấy câu hỏi.
“Chúng tôi không phải tình nhân, chuyện mọi người đưa tin giả gây ra thiệt hại cho chúng tôi, tôi có thể khởi tố các người.”
Gương mặt tuấn mỹ của Âu Nhiễm Phong mỉm cười thản nhiên, thần thái vẫn duy trí thái độ khiêm tốn chỉ có lời nói vân đạm phong khinh lại để lộ sự cảnh cáo cực kì nghiêm túc, trong đôi mắt phượng tỏa ra ý lạnh nhìn chằm chằm vào đám ký giả.
Mẫn Nhu hoài nghi liếc mắt nhìn, Âu Nhiễm Phong cười rất phong độ, mái tóc vàng chói như ánh mặt trời, lóng lánh sáng như ngọc, tuy tươi cười nhưng không hề giảm đi sự nghiêm túc.
Không khí xung quanh liền trầm lại, tĩnh mịch như nước, không biết ai đó chợt hô to: “Mẫn Nhu và Âu Nhiễm Phong, chụp chung một tấm đi”
Ngay sau đó vô số âm thành hòa vào nhau, ánh đèn lóe lên không ngừng.
Lông mày Âu Nhiễm Phong nhướng lên, lông mi dài như được vẽ trong tranh, đáp ứng yêu cầu ôm chầm lấy Mẫn Nhu, ở trước ống kính nở nụ cười, không khí lại tăng lên, cảm giác tẻ ngắt lúc nãy như chỉ là ảo giác.
“Cám ơn anh.”
Mẫn Nhu nhìn về phía máy ảnh nở nụ cười lúm đồng tiền, thấp giọng nói với Âu Nhiễm Phong lời cảm ơn. Cô không hiểu vì sao Âu Nhiễm Phong lại đột nhiên giúp cô làm sáng tỏ mọi chuyện nhưng theo một lý nào đó cũng nên nói lời cảm ơn anh.
Cô đã cùng Lục Thiếu Phàm kết hôn, như vậy mọi scandal bất lợi xung quanh, cô cũng hi vọng sẽ diệt trừ tận gốc.
Cảm giác áy náy với Lục Thiếu Phàm càng nhiều cô càng muốn làm nhiều, không muốn những scandal này làm phức tạp thêm cuộc hôn nhân khó khăn lắm mới có được của hai người,
Âu Nhiễm Phong như không nghe thấy lời cảm ơn, sau khi chụp xong liền buông cô ra, đi đến bên nhóm điện ảnh chào hỏi.
Chuyện ngày hôm qua, dù Âu Nhiễm Phong còn tính toán cô cũng không thể làm gì. Dù ích kỷ cô cũng không thể làm khác; hạnh phúc mà vất vả lắm cô mới có được không thể bị đánh vỡ, không phải chỉ vì trách nhiệm với Lục Thiếu Phàm, mà còn vì lương tâm nhất định phải làm.
Quay về bên Lý Nghị, cô theo ông ta đi vào đại sảnh buổi lễ, tìm chỗ của mình ngồi xuống, Âu Nhiễm Phong bước đến bên họ, rồi ngồi xuống theo.
“Ladies and Gentlemen…”
Người chủ trì độc thoại trên sân khấu, Mẫn Nhu nhìn mấy lần rồi tựa lưng vào chiếc ghế da, mi mắt cúi xuống nhìn đai lưng khảm hạt thủy tinh nơi thắt lưng.
Thời gian trao giải và công bố giải thưởng, cảm nghĩ của mọi người trôi qua nhanh, rất nhiều giải thưởng được công bố, chỉ còn giải nam nữ chính chưa công bố, mà “Xa nhau” cũng giành được giải thưởng nghệ thuật xuất sắc nhất, Lý Nghị đã lên lãnh một lần.
“It’s the time to release to the award of the best actress!”
Trên màn hình lớn, những nữ ngôi sao điện ảnh được đề cử đều chiếu ra, sau đó là những khúc phim, xướng tên từng người, ánh đèn không ngừng lướt qua chỗ ngồi khách quý.
Mẫn Nhu hơi thất thần, khi ánh đèn quang lướt cô liền thu hồi thần sắc nở nụ cười tựa như suối nước, cùng lúc đó trên màn hình lớn xuất hiện gương mặt tươi cười sáng rực của cô, như ngọn lửa rực cháy diễm lệ lóa mắt.
Ánh đèn rời đi lướt qua nơi khác, nụ cười có chút cứng ngắc, Mẫn Nhu xoa nhẹ hai bên cơ mặt, thở phào nhẹ nhõm, tựa vào ghế ngồi.
Màn hình lớn lần lượt xuất hiện những minh tinh nước ngoài, tuy đều tươi cười nhưng không thể che dấu đi vẻ khẩn trương, khách quan thì Mẫn Nhu có vẻ hơi khác biệt.
“Reese WiTher Spoon!”
Ánh đèn chói mắt lướt qua các vị khách chiếu đến vị nữ minh tinh, trên màn hình lớn là vẻ mặt không dám tin đầy kích động của cô ta, tiếng chúc mừng vang lên khắp nơi.
Tiếng vỗ tay như sấm, vị nữ minh tinh xinh đẹp giành được giải thưởng, dưới ánh mắt hâm mộ của không ít người khiêm tốn bước lên sân khấu.
Mẫn Nhu nheo mắt, cổ tay nhỏ bé vì vỗ liên tục mà sưng đỏ, trên mặt không hề có sự giận dữ.
“Này cô ấy không phải bị kích động quá chứ?”
Lý Nghị lo lắng nhìn tinh thần phấn chấn của Mẫn Nhu, nhỏ giọng nói với Âu Nhiễm Phong.
Âu Nhiễm Phong nhìn Mẫn Nhu ánh mắt cũng đa phần nghi ngờ, chưa từng thấy cô gái nào kì quái như thế, bị người khác đoạt lấy giải thưởng còn biểu hiện cực độ như thế.
Tiếng vỗ tay ngớt dần, khi người giành giải phát biểu cảm tưởng thì Mẫn Nhu đứng dậy, cầm lấy túi, khom lưng lịch sự rời khỏi đại sảnh.
Đi tới góc, Mẫn Nhu lấy trong túi ra chiếc di động đang không ngừng rung lên, ba chữ đủ để cô trấn an đi cảm xúc thất thường của mình.
Có lẽ ngay chính cô cũng không biết, khi thấy ba chữ Lục Thiếu Phàm, bên môi hồng cong lên. Nhẹ nhàng ấn nút tiếp, đưa điện thoại lên tai, dáng người cao gầy yểu điệu tựa vào vách tường. “Alo”
Giọng nói dịu dàng như theo phản xạ, cả người rảnh rỗi như có như không tựa vào bức bích họa được vẽ trên tường, chân dưới váy nâng nhẹ lên, biểu thị sự e thẹn cùng khẩn trương của người con gái.
“Khi nào thì em về?”
Giọng nói nhu hòa, hấp dẫn mà dễ nghe khiến trái tim đập loạn nhịp, Mẫn Nhu híp đôi mắt nhìn về ngọn đèn nơi xa, bàn tay cầm điện thoại hơi ướt.
“Em không đoạt giải, anh chẳng lẽ không nên an ủi em sao?”
Khi mình nói ra lời làm nũng như vậy, Mẫn Nhu lão luyện 囧 mới phát hiện bản thân đang làm kiêu, tính giải thích, thì bên ống nghe đã truyền tới giọng nói vui đùa của anh
“Thật sự muốn anh an ủi sao? Sao anh một chút cũng không thấy em có vẻ rất buồn?”
“Chẳng qua là do anh không nhìn thấy, ai nói em không buồn?’
Mẫn Nhu ngoài miệng nói cứng nhưng đôi mắt nở nụ cười thản nhiên, tựa như anh lúc nào cũng nắm được tâm tư của cô.
“A..”
Bên đầu dây Lục Thiếu Phàm không hẹn trước thoải mái thấp giọng nói, hai gò má Mẫn Nhu nóng lên, cảm giác này như người vợ đang làm nũng với chồng, cảm giác được yêu thương, được bao dung vô hạn.
“Bởi vì anh biết Mẫn Nhu, sẽ không vì danh lợi mà để bản thân trở thành người không vui.”
Anh tùy ý giải thích khiến cho Mẫn Nhu giật mình, có chút khiếp sợ lại cảm động, gặp được Lục Thiếu Phàm có lẽ là chuyện may mắn nhất suốt 20 năm qua.
“Lục Thiếu Phàm, em đang suy nghĩ, có phải anh biết thuật đọc tâm, mọi suy nghĩ của người khác anh đều nhìn rõ như thế chứ?”
“Đồ ngốc, bởi vì đó là em…”
Bởi vì là cô, nên mới hiểu rõ như vậy, quan tâm như vậy?
Anh bất đắc dĩ thở dài, sự yêu thương cùng dung túng của anh ngày càng nhiều, lúc này cô như nhìn thấy anh ngồi trên ghế, véo nhẹ chân mày, dáng vẻ bất lực, trên gương mặt nhỏ nhắn của Mẫn Nhu nở nụ cười hạnh phúc ngập tràn.
“Phải rồi, anh gọi điện có gì sao?”
Lục Thiếu Phàm bỗng nhiên im lặng khiến Mẫn Nhu nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ của đối phương, cô nghi hoặc nghiêng đầu làm sao vậy, đột nhiên Lục Thiếu Phàm ôn nhuận cất giọng, lời của anh như một tiếng sét đánh trúng khiến trái tim yên lặng của cô không thể bình tĩnh nổi.
“Anh nhớ em, khi nào em về?”
Ung dung cao quý như Lục Thiếu Phàm, lại có một ngày, anh dẹp bỏ tất cả, nói cho cô biết, anh nhớ cô muốn gặp cô, trái tim cô có thể vì quá bàng hoàng mà ngưng đập hay không?
Mẫn Nhu đặt tay trên tường không biết làm thế nào, ngượng ngùng, gương mặt ửng hồng tươi cười, trả lời mơ hồ: “Nhanh thôi, ngày mai đi.”
“Ngày mai? Còn năm sáu giờ nữa, phải rồi… cộng thêm thời gian chuẩn bị nữa, đại khái là ngày kia mới về đúng không?”
Giọng nói Lục Thiếu Phàm mơ hồ có chút mất mác, không khác so với giọng nói thanh nhã trước đây của anh, nhưng cũng thành công khiến cô áy náy.
“A……Ngày mai có thể, tối nay em sẽ bay về”
“Tối nay? Cả tổ đạo diễn cũng về sao?”
“Phải đi chứ, dù sao giải thưởng cũng đã phát xong, cũng đâu còn chuyện gì.”
Mẫn Nhu không ngờ Lục Thiếu Phàm vẫn lo lắng một mình cô quay về, lồng ngực ấm áp, vì cảm động mà môi khẽ cong, dịu dàng thì thầm.
“Khi đó gọi điện cho anh, anh ra đón em.”
Sự tin tưởng che chở của anh khiến cho Mẫn Nhu biết đây không phải mộng, Lục Thiếu Phàm cho cô không nhiều không ít, chính là một người đàn ông yêu thương, chiều chuộng.