với quang cảnh hai bên đường của Ireland đã đủ, chủ động lôi kéo Lục Thiếu Phàm, xuyên qua dòng người đông đúc.
Mẫn Nhu nhìn tiệm trang phục trước mắt đang bán áo tình nhân, ánh mắt lóe lên, nghiêng đầu, cười mờ ám chớp mắt nhìn Lục Thiếu Phàm: “Lục Thiếu Phàm, chúng ta mua quần áo đi.”
Phòng thử mở ra, Mẫn Nhu ngồi trên ghế salon dương dương đắc ý quay đầu lại nhìn, trên mặt là nụ cười vui vẻ của kẻ tiểu nhân.
Lục Thiếu Phàm đứng trước gương, nhìn bộ quần áo, có chút dở khóc dở cười, áo thun màu đen, ngực in chữ I màu đỏ cùng nửa trái tim, kết hợp với gương mặt tuấn tú thoát trần cùng khí chất cao quý ung dung có chút lạ lẫm.
Mẫn Nhu hứng thú đứng lên, nhảy tới trước gương, y phục của người vừa văn tạo thành chữ “I Love you”
“Mẫn Nhu, anh đã 30 tuổi rồi!”
Anh than thở nói, còn cô thì lại tán thưởng: “Người ta nói đàn ông ba mươi mốt cành hoa, Lục Thiếu Phàm, những lời này được viết ra vì anh đó”
“Hơn nữa…”- Mẫn Nhu quỷ dị khẽ cong môi, nhón chân lên, đôi tay trắng khoác qua vai anh, môi đỏ mọng dí sát vào vành tai của anh, nhẹ giọng nói: “Càng giận càng đẹp trai.”
Lục Thiếu Phàm bỗng nhiên quay đầu, bốn phần môi chỉ cách nhau mấy milimet, cô cảm thấy luồng hơi thở bạc hà của anh, vôi vàng di chuyển ánh mắt vừa vặn lại nhìn thấy nụ cười trộm của nhân viên, ngượng ngùng lui ra sau vài bước.
“Đi thôi”- Đỏ mặt ngại ngùng cô cầm lấy túi đựng lễ phục và tây trang rồi đi ra ngoài, tốc độ cực nhanh giống như sợ có mãnh thú đuổi theo.
Nụ cười trên mặt Lục Thiếu Phàm càng sâu, yêu thương nhìn cô bỏ chạy, mãi đến khi cô mất hút sau cửa mới khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt, hướng về người bán hàng: “How much?”
Mẫn Nhu đứng ngay khúc quanh của cửa hàng, tay cầm túi, một người con gái phương Đông xinh đẹp thu hút không ít người Ireland.
Lục Thiếu Phàm sao vẫn chưa ra?
Lo lắng quay đầu lại nhìn vẫn chưa thấy rõ, trước mắt chợt tối sầm lại, một chiếc kính râm màu đen để lên sống mũi cô.
Mẫn Nhu dùng tay kéo kính xuống, xuyên qua khe hở giữa phần tóc mái và kính là Lục Thiếu Phàm đang đứng ngay trước mắt. Đôi môi đỏ cong lên, mỉm cười ngây thơ.
“Đi thôi, Lục đại thiếu gia.”
Lục Thiếu Phàm cũng mang chiếc kính cùng màu, cúi đầu nhìn Mẫn Nhu, cầm lấy chiếc túi trong tay cô cười nhẹ một tiếng. Trong mắt sáng ngời.
Thật là tai họa, tai họa!!
Mẫn Nhu khóc không ra nước mắt, ngửa mặt lên trời thở dài rồi xoay người chạy về phía phố xá náo nhiệt. Trên vai lại xuất hiện một cánh tay, nhưng cô không phản ứng gì cả chỉ kéo khóe môi để mặc anh giữ lấy.
Đi dạo qua gần nửa con phố, Mẫn Nhu hứng khởi hết nhìn đông lại nhìn tây. Sau lưng, hai tay Lục Thiếu Phàm đã đầy những chiếc túi đủ màu sắc, kêu khổ không thôi.
“Một ly kem.”
Mẫn Nhu vui mừng gọi, đi đến bên chiếc xe bán kem ly móc tiền thanh toán. Khi trên tay cầm ly kem chocolate thì cảm thấy rất mỹ mãn, nhẹ nhàng liếm nó, trên mặt nở nụ cười hài lòng.
Đưa đến trước mặt Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu cười niềm nở, nịnh hót dâng kem ly lên: “Lục Thiếu Phàm, anh có ăn không?”
Biết Lục Thiếu Phàm mắc bệnh sạch sẽ, về phương diện đồ ăn trước giờ luôn cẩn thận, Mẫn Nhu đột nhiên muốn trêu chọc Lục Thiếu Phàm, nụ cười càng tươi càng thêm đắc ý
Lục Thiếu Phàm thoáng sửng sốt, đôi mắt dưới lớp kính xẹt qua tia cảm xúc. Lúc Mẫn Nhu nghĩ anh sẽ cự tuyệt thì khóe môi anh khẽ cong, cúi người, đôi môi mở ra, liếm vào nơi kem bị khuyết mà cô vừa ăn.
Giữa dòng người đông đúc ồn ào, kẻ qua người lại, một đôi tuấn nam mỹ nữ đứng giữa dòng người, người con trai liếm nhẹ ly kem trên tay cô gái, hành động dịu dàng mà hạnh phúc tựa như đôi lứa đang yêu nhau cuồng nhiệt.
Mẫn Nhu ngơ ngẩn nhìn Lục Thiếu Phàm, nhìn anh bình tĩnh nuốt xuống, dùng lưỡi liếm quanh khóe miệng, ly kem trong tay bổng trở nên nóng ran khiến cô chỉ muốn vứt đi.
“Rất ngọt.”
Một câu nói cảm thán tự nhiên nhưng lại như liệt hỏa khiến, Mẫn Nhu cảm giác mình sắp bị nướng chín, cả người nóng rang bồn chồn, trong đầu chỉ toàn là một màu hồng mập mờ.
Lục Thiếu Phàm không ngại nước miếng của cô, hay anh cố gắng chịu đựng? Dù là gì, anh cũng khiến cô rung động, nếu không quan tâm, anh làm sao chịu ủy khuất như thế.
Hai gò má dưới lớp kính đỏ ửng vì thẹn thùng, Mẫn Nhu áp chế đi nỗi xáo động trong lòng, rút ly kem lại, trong đôi mắt lóe lên tia sáng, nhìn vẻ mặt bình thản của Lục Thiếu Phàm nói: “Lục Thiếu Phàm, chúng ta khiêu vũ đi”
**
Khu quảng trường rộng rãi ở đầu đường không bị cản trở mà đầy âm nhạc sôi động vang vọng, người dân Ireland mặc trang phủ đủ mọi màu sắc, nhảy trên đôi giày Clacket, dùng chân gỗ xuống những tấm ván gỗ trải trên đất.
Mẫn Nhu kéo Lục Thiếu Phàm chen chúc giữa đám người đang vây quanh xem, kiễng mũi chân, nhướng cổ.
“Là nhảy Clacket!! Lục Thiếu Phàm, anh biết không, Ireland rất nổi tiếng với điệu nhảy Clacket.”
Trong giọng nói của cô không hề che dấu vẻ xúc động, đôi mắt xinh đẹp mở to, thần sắc sáng rực, cầm tay anh cùng nhau chia sẻ niềm vui.
“Lục Thiếu Phàm, chúng ta cũng nhảy đi.”
Sự nhiệt tình của cô giống như đóa hoa sen màu đỏ nở rộ, xinh đẹp mà rực rỡ, anh nắm thật chặt tay cô không muốn buông ra. Nhưng nhìn thấy niềm hứng khởi trong mắt cô anh liền thả lỏng tay, chân lui về sau.
“Em vào nhảy đi, anh đứng bên ngoài nhìn”
Trong mắt anh là cả sự cưng chiều, đôi môi vẫn giữ nụ cười dịu dàng, anh mắt như nước quấn lấy dáng người xinh đẹp của cô ở trên sàn nhảy nơi quãng trường.
Một người con gái phương Đông đột nhiên tham gia khiến cho không ít người đang nhảy dừng bước, tò mò nhìn quanh, đám người xung quanh vang lên tiếng ca ngợi.
Mẫn Nhu hơi khẩn trương, hít sâu một cái, ánh mắt di chuyển nhìn Lục Thiếu Phàm đứng trong dòng người, dù là ở đâu chỉ cần có Lục Thiếu Phàm thì mọi khung cảnh đều trở nên thật đẹp.
Anh dùng đôi mắt cổ vũ nhìn cô, khiến cô thả lỏng cơ thể không còn cứng ngắc.
Hôm nay là ngày đầu tiên hai người kết hôn, không có bạn bè cha mẹ chúc phúc, dù vắng vẻ nhưng không mất đi sự ấm áp, chỉ cần Lục Thiếu Phàm coi trọng cô cũng đã đủ cho cô sống nửa đời còn lại.
Dù cuộc hôn nhân của hai người sẽ gặp không ít trở ngại, nhưng cô không hối hận chỉ cần có Lục Thiếu Phàm ở bên.
Âm nhạc dân gian của Ireland quan quẩn bên tai, Mẫn Nhu từ từ nhắm mắt lại, trái tim chìm vào trong tĩnh lặng. Lắng nghe từng giai điệu duyên dáng nhẹ nhàng nhón mũi chân, chậm rãi gõ vào ván gỗ hòa vào tiếng nhạc, phát ra âm thanh thanh thúy.
Bước nhảy lúc chậm lúc nhanh, động tác đạp chân theo âm nhạc biến hóa có tiết tấu, mái tóc đen xoăn nhẹ tung bay giữa không trung tạo nên độ cong hoàn mỹ, chiếc cài tóc màu bạc dưới màu đỏ của nắng chiều trở nên diễm lệ.
Những người khiêu vũ xung quanh cũng dần dần chậm bước, cùng mọi người xung quanh đứng lại xem, chăm chú thưởng thức, từng bước nhảy biến ảo kì diệu, kỹ thuật thành thục và rất đẹp, còn cô lại như con chim thiên nga xinh đẹp.
Tiếng nhạc dần dần ngừng lại, những bước nhảy nhuần nhuyễn cũng chậm lại, sau đó âm thanh biến mất, cô đứng vững trên tấm ván gỗ. Tiếng vỗ tay từ bốn phương tám hướng truyền tới, cô giống như một người nghệ sĩ đứng trên sân khấu. Mẫn Nhu mỉm cười khom người, ánh mắt không hề rời khỏi Lục Thiếu Phàm, điệu nhảy này là dành cho anh.
Tóc mái che kín trán ướt đẫm dính vào hai bên mang tai, Mẫn Nhu cười dài nhìn đôi mắt thâm thúy dịu dàng của Lục Thiếu Phàm, leo khỏi tấm ván gỗ, cười hào hứng rồi chạy về phía anh.
“Miss!! Miss”
Một giọng nói trầm thấp rụt rè của đàn ông cất lên, Mẫn Nhu dừng bước chỉ thấy một người đàn ông Ireland trẻ tuổi đứng cách cô không xa. Lúc nãy cũng đứng khiêu vũ, thấy cô quay lại nhìn liền tươi cười chạy tới.
“Tiểu thư, liệu cô có thể nhảy với tôi không?”
Trước đôi mắt nóng bỏng của người đàn ông Ireland, Mẫn Nhu hiểu nó có nghĩa gì, âm thanh ồn ào vui mừng trở nên ầm ĩ, tiếng huýt sáo không ngừng.
“Xin lỗi, tôi có…”
Mẫn Nhu vừa tính giải thích thì bên vai liền cảm thấy nặng nề, một mùi hương bạc hà thoang thoảng bên mũi.
“Cô ấy đã kết hôn.”
Giọng đàn ông réo rắt ôn nhuận và dễ nghe, ngữ khí trịnh trọng nghiêm túc, Mẫn Nhu ngẩng đầu thấy Lục Thiếu Phàm đang nhìn người đàn ông kia, khóe môi anh mím chặt, trong mắt là vẻ cao quý không thể chạm tới, bàn tay to đặt trên vai từ từ siết chặt tựa như tuyên bố quyền sở hữu cô là của anh.
Trong đôi mắt trong suốt của Mẫn Nhu khẽ có toan tính, bàn tay ấm áp chủ động kéo tay Lục Thiếu Phàm, xuyên quan kẽ hở mười ngón tay đan thật chặt vào nhau.
“Xin lỗi”- Cô mỉm cười cáo lỗi với người đàn ông Ireland, dưới ánh chiều tà, mười ngón tay của cô và anh đan vào nhau, cùng với chiếc nhẫn cười đã nói lên tất cả.
Đôi mắt Lục Thiếu Phàm bừng sáng, vui mừng khi chính miệng cô thừa nhận, trên gương mặt lạnh lùng bình thản da khẽ nhăn lại, khóe môi cong lên, ung dung cao nhã.
“A 100-year contract” –( Khế ước trăm năm)
Mẫn Nhu nhìn Lục Thiếu Phàm bình tĩnh nói ra khế ước trăm năm của hai người. Trước đôi mắt hoảng loạn của cô, anh nhẹ nhàng cúi đầu, ôn nhu nhìn cô, đôi môi cong lên đầy tự tin và rất hài lòng.
Tay của anh dùng sức giống như ngưng tụ tất cả mọi sức lực, lúc cô cảm thấy đau cũng là lúc cảm nhận được sự ngọt ngào.
Hôn nhân giữa hai người bất cứ ai cũng không thể nhúng tay vào, dù không yêu, họ cũng có niềm kiêu hãnh và hạnh phúc của riêng mình.
Nếu cô theo đuổi điện ảnh tựa như ngôi sao sáng, hướng tới tự do như vậy Lục Thiếu Phàm sẽ là lựa chọn của cô, ở bên cạnh cô.
Khi Lục Thiếu Phàm nhận cuộc điện thoại từ nội địa, thì chuyến đi Ireland của họ cũng kết thúc trước thời hạn.
Nơi phi trường vắng lạnh, Mẫn Nhu nhận lấy chiếc vé Lục Thiếu Phàm đã mua, trong lòng nuối tiếc quốc gia Ireland xinh đẹp tràn đầy sắc tộc còn có Lục Thiếu Phàm nữa.
“Một mình về cẩn thận biết chưa?”
Lục Thiếu Phàm vỗ nhẹ đầu cô, dịu dàng dăn dò, gương mặt đầy vẻ yêu thương giống như đang lo lắng cho đứa trẻ vẫn chưa hiểu chuyện.
Trái tim Mẫn Nhu ấm áp, đôi mắt cảm động lóe sáng, trong miệng cũng thầm oán trách: “Em không phải con nít, Lục Thiếu Phàm anh dài dòng quá đi.”
Anh cười khẽ một tiếng, ngón tay thon dài xoa xoa nơi chóp mũi của cô. Trước vẻ kháng nghị của cô, đôi mắt anh ngưng lại nhìn chằm chằm vẻ ngây thơ của cô, đôi mắt ấm lên vài phần.
“Mẫn Nhu, nếu chia tay em cũng nên tặng anh chút quà chứ?”
“Sao?”
Mẫn Nhu khó hiểu nhìn anh, anh lại quay đầu nhìn sang chỗ khác, theo ánh mắt anh Mẫn Nhu nghi hoặc quay đầu nhìn lại, cách đó không xa là một hình ảnh nóng bỏng thiếu chút nữa hộc máu.
Một đôi tình nhân nước ngoài đang ôm hôn thấm thiết, trình độ đó khiến cô líu lưỡi, chẳng lẽ quà chia tay Lục Thiếu Phàm nói là nó?
Mẫn Nhu toàn thân trở nên nóng rang, máu như muốn tràn lên não, cẩn thận nhìn về phía Lục Thiếu Phàm, thế nhưng anh lại tỏ vẻ tự nhiên nhìn chằm chằm người ta như đang xem kịch hay, vẻ mặt bình thản.
Chẳng lẽ cô hiểu lầm, Lục Thiếu Phàm nói không phải ý này? Chẳng qua là vô tình nhìn thấy?
Mẫn Nhu tự an ủi trái tim mình, khóe miệng từ từ kéo lên: “Lục Thiếu Phàm, ách, thời gian cũng không còn nhiều, em đi trước, trên đường anh cũng chú ý an toàn.”
Nhìn về phía đôi tình nhân đang ôm hôn, cô lẩm bẩm “phi lễ chớ nhìn”