ưa kịp tan đi, bóng người cao ráo dưới ánh mặt trời trở nên thật hiu quạnh, lúc nhìn cô thì gương mặt cũng mềm đi vài phần.
“Được.”
Anh nói xong liền leo lên giường, vén chăn lên, Mẫn Nhu vừa cảm thấy hơi lạnh lẽo nhưng ngay lập tức một luồng điện ấm áp lại chạm tới gần.
Lục Thiếu Phàm đắp chăn khép mắt lại, gương mặt tuấn mỹ lộ vẻ bình an. Mẫn Nhu nhìn đôi môi hơi cong của anh, dường như khoảng cách giữa hai người kể từ sau khi sấy tóc đã có những thay đổi tựa như khi Lục Thiếu Phàm nằm bên cạnh, cô cảm thấy rất ấm áp, ngáp một tiếng, Mẫn Nhu nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ.
Cả ngày mệt nhọc Mẫn Nhu vừa đặt lưng xuống liền ngủ thiếp đi, tiếng thở đều đặn vang lên trong phòng, người tưởng đã ngủ rồi lại mở mắt ra.
Thoáng nghiêng người, Lục Thiếu Phàm nhìn chằm chằm dáng vẻ ngây thơ của Mẫn Nhu, tiếng thở nhè nhẹ, cánh tay từ trong chăn đưa lên bao phủ lên gò má ửng hồng của cô
Vuốt ve đầy yêu thương, cảm nhận làn da thanh khiết trơn nhẵn của cô, đôi mắt thâm thúy nhẹ mỉm cười vì cô.
“Cũng là người cuối cùng.”
Giọng nói trầm thấp vang lên quanh quẩn bên tai cô, tựa như bùa chú giam đời cả đời cô.
Mẫn Nhu ngủ rất ngon cho đến khi thức giấc không hề mộng mị. Tỉnh táo mở mắt, giống như mọi khi, có thói quen duỗi thẳng tay chân, nhưng lại chạm phải một cơ thể ấm áp.
Cô sao lại quên mất trên chiếc giường này không chỉ có một mình cô!!
Mẫn Nhu vừa mở mắt, liền nhìn thấy đôi mắt đen sáng ngời ở đối diện, ngẩn ra mặt từ từ nóng lên. Cũng không biết Lục Thiếu Phàm đã nhìn cô như vậy bao lâu…
Một bàn tay trắng nõn đưa tới, cẩn thận vén mấy sợi tóc mai rơi xuống: “Sớm.”
Mẫn Nhu tự mình sửa lại máy tóc quăn, lại không cẩn thận chạm vào tay của anh, giật mình một cái liền hoảng hốt ngồi dậy, cười to: “Sớm a.”
So với cô, Lục Thiếu Phàm lúc nào cũng lạnh nhạt, vén chăn xuống giường vào phòng tắm.
Mẫn Nhu cũng không muốn quay lại giường, bên ngoài mặt trời đã lên cao, sợ là đã giữa trưa, đem chăn gấp xong đặt lên đầu giường, Mẫn Nhu ngẩng đầu thấy Lục Thiếu Phàm mặc bộ đồ tây màu trắng đi ra.
“Em cũng đi thay quần áo đi, chúng ta chuẩn bị ra ngoài.”
Anh như vị chúa tể nắm trong tay mọi gì, chuyện gì cũng sắp xếp rất ổn thỏa, còn cô chỉ cần theo chỉ thị của anh, sẽ vạn vô nhất thất.
Lúc đi qua Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu vô tình phát hiện ra chút màu xanh nhàn nhạt dưới mắt anh, hiếu kì hỏi: “Anh vừa rồi ngủ không ngon sao?”
Lục Thiếu Phàm đưa mắt nhìn Mẫn Nhu, cài cúc tay áo màu bạc, tùy tiện nói: “Rất ngon, nhưng có người cứ lại gần ôm anh cọ tới. ”
Vẻ mặt Mẫn Nhu liền nhăn lại, ngượng ngùng gãi gãi mái tóc dài xốc xếch, đôi mắt chuyển động giả vờ bình tĩnh lẩm bẩm nói: “Coi như em chưa có hỏi.”
Nói xong, đẩy cửa phòng tắm trốn vào. “Phanh”! Bên trong phòng tắm vang lên tiếng vật nặng đụng phải đất.
Lục Thiếu Phàm tác phong nhanh nhẹn chỉnh sửa bộ đồ tây, mái tóc đen rũ xuống, hàng lông mi dài vuốt nhọn, xem như không có việc gì đi về phía tủ quần áo.
Tủ quần áo được thiết kế hiện đại, trong đó chỉ treo một bộ lễ phục màu đỏ, thiết kế rất lạ, vải cao cấp, từng đường may tinh xảo toát lên vẻ sang quý của nó.
Gõ cửa phòng tắm, trước ánh mắt kinh ngạc của Mẫn Nhu, Lục Thiếu Phàm đưa bộ lễ phục: “Thay nó.”
“Nha.”
Mẫn Nhu đang lo không có đồ để thay lại đúng lúc Lục Thiếu Phàm đưa tới, cô dĩ nhiên không cự tuyệt.
Đợi đến khi Mẫn Nhu thay xong ngại ngùng bước ra, Lục Thiếu Phàm ngồi trên giường nghe tiếng động liền quay đầu lại, vừa nhìn thấy cô đôi mắt đã trở nên dịu dàng chăm chú, gương mặt nở nụ cười vui vẻ.
“Rất đẹp.”
Nhớ lại lần trước hai người gặp nhau trong hoa viên, anh cũng nói như thế với cô, chẳng qua lần này ánh mắt dịu dàng hơn, chú tâm hơn.
Anh đứng dậy, bước chân ung dung nhẹ nhàng đến gần cô, hài lòng nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô.
Mái tóc gợn sóng đen như mực xõa xuống vai, ngũ quan tươi sáng trang điểm tự nhiên nhìn qua càng quyến rũ và tinh xảo, lúc ở phòng tắm cô nhìn thấy đồ trang điểm ở trên bồn rửa mặt nên liền sử dụng nó, Lục Thiếu Phàm vui vẻ kéo khóe môi lên.
Con gái đều thích ai đó khen mình, nhất là người đàn ông xuất chúng thế này, Mẫn Nhu nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của Lục Thiếu Phàm cũng trở nên kiêu ngạo, cười đắc ý.
Cô đã từng nghe rất nhiều người ca ngợi, nhưng những lời khen đó chẳng qua đều mê mẩn sắc đẹp của cô, hoặc muốn chiếm được thứ gì đó từ cô, nhưng chỉ có Lục Thiếu Phàm anh đơn thuần khen ngợi cô, khiến cho tâm trạng Mẫn Nhu trở nên sáng bừng.
Lục Thiếu Phàm không biết từ đâu lấy ra đôi giày cao gót mới tinh, sự cẩn thận của anh khiến cô thụ sủng nhược kinh, cười quyến rũ, mang giày vào chân.
Dáng người thướt tha, bộ lễ phục xinh đẹp, Mẫn Nhu xoay vòng tại chỗ sau đó tò mò nhìn Lục Thiếu Phàm: “Những thứ này, do An Viễn Nam chuẩn bị sao?”
Lục Thiếu Phàm không cho là đúng, chỉ khẽ nhếch miệng, rảnh rỗi đi về phía cô, Mẫn Nhu phối hợp xoay người đi tới cửa liền bị anh gọi lại: “Chờ đã.”
Hành động khó hiểu của anh khiến Mẫn Nhu kéo nhẹ làn váy, tựa như con bé con biết nghe lời đứng cửa, đôi mắt chớp chớp nhìn anh dừng lại ngay trước cô.
Ngón tay thon dài đặt vào túi, Lục Thiếu Phàm lấy ra chiếc hộp nhỏ tinh sảo, lấy ra một chiếc kẹp tóc màu bạch kim hình con bướm.
Lục Thiếu Phàm dùng ánh mắt dịu dàng mang theo sự tha thiết nhìn cô, tay nâng lên ghim nhẹ nó vào tóc cô, Mẫn Nhu sững sờ, lúc hiểu ra khóe môi nở nụ cười yếu ớt đầy hạnh phúc.
“Lục Thiếu Phàm, anh từ khi nào lại giữ đồ kẹp tóc trên người thế kia?”
Vẻ mặt ngạc nhiên của cô khiến anh nhướng mày, bàn tay không hạ xuống ngược lại vuốt nhẹ theo đường cong nơi cánh tay của cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, tự nhiên mở cửa bước ra ngoài.
Mẫn Nhu nhìn chằm chằm theo Lục Thiếu Phàm, trong lòng dâng lên niềm cảm kích. Là Lục Thiếu Phàm đã để cho cô cảm thụ được hạnh phúc khi được ai đó che chở, để cho cô chìm ngập trong tình thương đến mức không biết ai là ai.
Nắng chiếu lên vai anh, bộ đồ tây màu bạc sáng lóe, hai người tựa như đôi tình nhân hạnh phúc, vừa đi ra đầu đường Dublin đã bắt gặp vô số ánh mắt hâm mộ của người qua đường.
Rõ ràng quen biết chưa lâu giữa họ đã có sự hài hòa bẩm sinh, đứng bên cạnh nhau không thể kinh động trời đất nhưng cũng khiến chúng nhân hâm mộ.
“Mẫn Nhu, nếu hành động của anh có khiến em không vui, hãy thứ lỗi cho anh”
Mẫn Nhu ngồi trong xe, nghe Lục Thiếu Phàm nói như thế cảm thấy khó hiểu, chỉ thấy Lục Thiếu Phàm nghiêm túc lái xe.
An Viễn Nam đi làm để lại xe cho hai người, có lẽ đã tính đến chuyện họ đi ra ngoài. Mẫn Nhu cũng không rõ Lục Thiếu Phàm tính làm gì tiếp, dù hiếu kì, nhưng hai người đã ở chung, cô cũng an tâm rằng Lục Thiếu Phàm không đến nỗi đem bán cô kiếm tiền đi?
“Đến lúc này, em vẫn chưa phát hiện bất cứ hành động nào của anh khiến em không vui.”
Mẫn Nhu thành thật đáp, giọng nói nhẹ nhàng yên tâm, đối với Lục Thiếu Phàm không còn thiếu tin tưởng như ban đầu.
Một bàn tay bao phủ lên mu bàn tay cô, Mẫn Nhu nhìn về phía Lục Thiếu Phàm, anh không nhìn cô, chỉ bình tĩnh lái xe.
“Anh hi vọng em sẽ hài lòng với anh cả đời này.”
Cả đời này? Một thời hạn xa vời, Kỷ Mạch Hằng không làm được, Lục Thiếu Phàm có thể, khi anh lái xe, nói ra ba chữ này Mẫn Nhu cảm thấy như có một dòng nước ấm tràn vào, giống như thông qua ba chữ này Lục Thiếu Phàm cho cô hứa hẹn cả đời: “Cả đời, một người, và đó là cô.”
“Nếu anh đồng ý…”
Cô vẫn chưa nói hết, giọng nói êm ái quanh quẩn trong xe, nhưng rất nhanh liền biến mất nhưng anh hiểu.
Bàn tay đặt trên mu bàn tay siết chặt, tưởng như không muốn buông ra, Mẫn Nhu cười một tiếng, ánh mắt sáng như sao, đan chặt đôi tay của cô và anh lại.
Tới một ngày nào đó, Lục Thiếu Phàm nói không muốn ở cùng cô, cô cũng sẽ bình tĩnh đón nhận. Bởi vì ít nhất bây giờ người đàn ông này cho cô hạnh phúc, dù không phải xuất phát từ tình yêu, nhưng cô cảm thấy rất hài lòng.
Dưới ánh mặt trời, Mẫn Nhu nheo mắt nhìn tòa kiến trúc “Chinese Embassy at Eire Ireland, đại sứ quán Trung quốc ở Ireland, Lục Thiếu Phàm tới đây làm gì?”
Khi thấy An Viễn Nam từ trong chạy ra, Mẫn Nhu liền bừng tỉnh, thì ra An Viễn Nam làm ở trụ sở ngoại giao Trung quốc và Ireland.
An Viễn Nam ở trên lầu nhìn thấy xe mình liền chạy xuống nghênh đón Lục Thiếu Phàm và Mẫn Nhu.
“Lục lão đại, chị dâu, hai người tới rồi! Vào trong đi.”
An Viễn Nam dẫn họ tới phòng tiếp tân, nhiệt tình pha trà: “Em còn nghĩ hai người tối nay mới tới không ngờ lại tới sớm như vậy?”
Lục Thiếu Phàm đón lấy ly cà phê từ tay An Viễn Nam đưa cho Mẫn Nhu, rồi cầm lấy tách của mình ngồi xuống bên cạnh Mẫn Nhu
“Tiểu tam, chuyện làm xong rồi sao?”
“Chuyện lão đại giao phó, em đâu dám chậm trễ, đã xong rồi, chỉ còn thiếu… khụ khụ…”- An Viễn Nam nói được một nửa, đột nhiên ho khan, giống như không muốn để Mẫn Nhu biết chuyện.
“Nếu như hai người có chuyện cần nói, em sẽ ra ngoài, hai người nói xong em sẽ vào.”
Mẫn Nhu vừa nói vừa tính ra ngoài lại bị Lục Thiếu Phàm kéo lại, ngồi trở lại bên ghế. Anh đặt tách cà phê xuống bàn, cười nói với Mẫn Nhu: “Em đừng bị dáng vẻ của cậu ta lừa gạt, bọn anh không có chuyện gì gấp cả, chỉ nhờ cậu ta giúp anh ít việc, phải rồi hộ chiếu và thẻ chứng minh của em cho anh mượn.”
Mẫn Nhu dù hiếu kỳ cũng theo lời lấy nó từ trong túi da ra, đưa cho Lục Thiếu Phàm.
“Em ngồi nghỉ đi, anh ra ngoài một lát rồi quay về.”
Lục Thiếu Phàm sờ tóc cô, đứng dậy, theo An Viễn Nam đi ra ngoài, để mặc Mẫn Nhu ở đó không biết gì cả.
Lục Thiếu Phàm đi một lát liền về, hơn nữa trong tay còn mang thêm một túi văn kiện.
“Chuyện làm xong rồi, chúng ta đi.”
Mẫn Nhu nghi ngờ đứng dậy, không hỏi nhiều, nếu là chuyện riêng của Lục Thiếu Phàm, cô hỏi quá nhiều đâm ra thất lễ. Mẫn Nhu đối với Ireland không quen thuộc, Lục Thiếu Phàm xem ra cũng thế, nếu không anh cũng chẳng dùng người hướng dẫn. Thì ra lợi hại như Lục Thiếu Phàm, cũng có lúc gặp phiền toái.
Lục Thiếu Phàm thấy dáng vẻ hài lòng sung sướng của Mẫn Nhu, hơi nhíu mày, hiếu kì nói: “Chuyện gì vui vậy?
Mẫn Nhu bĩu môi, ngồi thẳng người: “Không có gì, chỉ là cảm thấy rất vui.”
Lục Thiếu Phàm nhìn thẳng về trước, chân thành nói: “Mẫn Nhu, dù ở phía trước chờ đợi chúng ta là gì, anh hi vọng, em không dễ dàng xoay người rời đi.”
Mẫn Nhu không hiểu ý của Lục Thiếu Phàm, cho đến khi họ tới nơi đăng kí kết hôn ở Ireland, tâm tình vui vẻ của cô lập tức trở nên nặng nề.
Khi Lục Thiếu Phàm lấy từ trong túi ra là giấy chứng minh kết hôn ở đại sứ quán Trung Quốc, tâm trạng không chỉ nặng nề, mà còn buồn bực vì bị lừa.
Lúc đi tới đại sảnh đăng kí, Mẫn Nhu liền khủng hoảng, khủng hoảng vì bất thình lình đăng kí kết hôn. Cô quyết định lấy Lục Thiếu Phàm, nhưng mà nhìn Lục Thiếu Phàm đem đống văn kiện giao cho nhân viên đăng kí, cô liền muốn rút lại, sợ hãi
“Lục Thiếu Phàm, chúng ta… Như vậy có gấp gáp quá không?”