từ thả lỏng, hơi quay đầu lại, khóe mắt nhìn thấy anh đang ngủ rất yên bình, xem ra tiếng súng vừa nãy không ảnh hưởng gì đến anh cả.
“Phanh!! Phanh”
Hai tiếng súng nổ kịch liệt vang lên, tựa như thủy tinh rơi xuống đất vang vào phòng ngủ. Cả người Mẫn Nhu cứng ngắc, không còn cảm thấy buồn ngủ, trong đầu thầm nghĩ xem tiếng súng ồn ào từ đâu tới, cô tính nhấc chăn lên nhoài đầu ra.
“Đừng sợ.”
Giọng nói Lục Thiếu Phàm so với lúc nãy cũng không khác mấy, cánh tay vòng chặt lấy cô, tay còn lại nhẹ nhàng xoa xoa lưng, tấm chăn bị đẩy xuống dưới cũng được anh kéo lên cổ.
“Đây là quy tắc trong đại viện, mỗi khi có lễ kết hôn hay đám tang đều bắn vài phát súng, về sau em sẽ quen thôi.”
Mẫn Nhu xoay người lại, lọt thỏm vào trong đôi mắt tự mãn đầy ý cười của Lục Thiếu Phàm, đôi mắt đen như ngọc chiếu rọi trên gương mặt còn hoảng sợ của cô. Lục Thiếu Phàm cúi đầu hôn cô, ôm chặt lấy, khóe miệng miễn cưỡng nói.
“Nếu không để anh đi xin với thủ trưởng, bảo ông ta khi chúng ta sinh đôi thì bắn mấy phát được không?”
“Thật là không đứng đắn mà, anh còn phải đi làm mà, mau đứng dậy đi.”
Mẫn Nhu cũng không cùng Lục Thiếu Phàm nói bậy, cô thoát khỏi cái ôm của anh, xuống giường trước đi vào phòng tắm, người đàn ông vẫn nằm trên giường, đôi mắt mỉm cười tràn đầy nhu tình.
Thẩm gia cử hành hôn lễ cũng không đơn giản như Lục gia, hơn nữa Lục Tranh Vanh va ông Thẩm sống chết đối đầu, buổi lễ kết hôn này cũng xem như trận đấu ngầm.
Hoa hồng đỏ tươi tạo thành cầu vồng để ngay trước cửa khách sạn năm sao, bức tranh thư pháp ghi tên cô dâu và chú rể rất to cũng để đó. Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm vừa tan sở liền chạy tới thấy hàng loạt chiếc xe dày như răng lược.
Xem ra cũng không có khách nào tới sớm. Mẫn Nhu đi vào phòng chào hỏi Chân Ni và Thẩm Tấn Hàm, Đậu Đậu lâu không gặp Mẫn Nhu cũng chạy lại thân thiết, hôn lên mặt cô vài lần, ngay cả cha nó đứng kế bên đang giận thằng bé cũng làm như không thấy.
“Nhu, cậy xem Đậu Đậu càng lúc càng xinh đẹp a.”
“Dì Chân Ni nói Đậu Đậu là thiên sứ đáng yêu nhất, mẹ có thấy vậy không?”
Mẫn Nhu quan sát Đậu Đậu, hai mắt lấp lánh, nhìn thẳng bé tròn trịa mặc bộ đồ trắng, cô xoa cái đầu nấm của nó.
Chân Ni nịnh nọt vài câu, không quên giữ lấy Đậu Đậu từ tay Mẫn Nhu, dùng hai tay bẹo má nó rồi hôn một cái thật kêu, đang tính tiếp tục phạm tội thì bị Thẩm Tấn Hàm ôm vào lòng.
“Em có thể thôi làm chuyện mất mặt như vậy không?”
Thẩm Tấn Hàm nở nụ cười ấm áp, hai tay dùng sức giữ lấy Chân Ni đang giãy giụa, đưa mắt nhìn Lục Thiếu Phàm và Mẫn Nhu, sau đó nói với Chân Ni.
Nhìn hai người động chân động tay, Mẫn Nhu đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, Lục Thiếu Phàm chỉ bình thản cười, tay để lên vai cô đi ra ngoài.
“Đậu Đậu con muốn ở đây hay cùng ba mẹ đi ra ngoài?”
Trước câu hỏi của Mẫn Nhu, Lục Thiếu Phàm quay đầu lại thì thấy Đậu Đậu đang lắc lư người cười một tiếng, sau đó Lục Thiếu Phàm nắm tay Mẫn Nhu rời khỏi, cửa vừa khép lại, Đậu Đậu đứng bên cạnh cửa liền khịt khịt mũi.
“Đang, đang, đang.”
Bên trong phòng phát ra tiếng đánh nhau, còn có tiếng trẻ con la thất thanh, Mẫn Nhu hơi run rẩy, cả người bị Lục Thiếu Phàm đẩy vào thang máy.
“Trách nhiệm của Đậu Đậu hôm nay rất lớn, chúng ta không nên quấy rầy nó a.”
Hôn lễ được tổ chức trong đại sảnh lớn, màu xanh vàng rực rỡ, đèn thủy tinh treo trên trần nhà, ánh đèn lấp lóa chiếu cả hội trưởng, sàn nhà phản chiếu ánh sáng rực rỡ, cả hôn lễ toát lên sự cao sang.
Trong yến hội, quan khách thấy nhau liền chào hỏi, đi hết một vòng trở lại chỗ ngồi thì Mẫn Nhu phát hiện có một vài người lén nhìn cô và Lục Thiếu Phàm, lúc nhìn Lục Thiếu Phàm thì đa phần là ánh mắt tán thưởng, lúc nhìn cô lại thành xót xa lắc đầu thở dài.
Cô nhìn những ánh mắt kia mà không hề có chút ngại ngùng né tránh, ngược lại còn mỉm cười. Những vị khách đáng kính đang bàn luận về cô cũng lúng túng không biết nên làm sao đáp lại, cuối cùng bối rối ngồi về chỗ mình.
Mẫn Nhu không cần nghe cũng biết, nội dung cuộc nói chuyện không phải nói cô ngang ngược kiêu ngạo vô lễ thế nào thì cũng là kẻ cướp vị hôn phu của chị mình, chia tay người yêu giàu có lựa chọn một người tốt hơn, Lục Thiếu Phàm lại là kẻ bị lừa đến đáng thương.
Những lời đồn đại khắp nơi, chuyện Mẫn Tiệp đem mọi việc lên nói trước truyền hình xem ra đã có ảnh hưởng. Người không biết nghe những lời đồn bậy, cũng liền nhận định đó là sự thật. Đối với điểm này, Mẫn Nhu cũng không muốn suy nghĩ tăng thêm phiền não cho bản thân.
Khi tiếng nhạc thành hôn vang lên, Thẩm Tấn Hàm và Chân Ni xuất hiện từ trong tiếng vỗ tay, từng bông giấy thả xuống rơi đầy, hai người mỉm cười hạnh phúc khác hẳn vẻ hung dữ lúc nãy.
Hôn lễ theo trình tự diễn ra, người dẫn chương trình cất tiếng, dưới đài tiếng vỗ tay nổ ra, tân khách thì hoan hô nhiệt liệt. Khi hai người trao nhẫn, bốn mắt nhìn nhau, hạnh phúc đong đầy.
“Em muốn đi hưởng tuần trăng mật ở đâu?”
Trong âm thanh ồn ào của tiếng vỗ tay, Lục Thiếu Phàm đột ngột hỏi, Mẫn Nhu dời lực chú ý sang mặt anh, xác nhận là anh đang hỏi cô mới bắt đầu suy nghĩ.
Hôn lễ của họ thiếu đi một tuần trăng mật lãng mạn, dù cô không quan tâm nhưng trong lòng cũng chờ đợi, nghe Lục Thiếu Phàm hỏi vậy trong lòng cũng thận trọng suy nghĩ.
Tầm mắt mọi người đều tập trung lên cô dâu chú rể, không ai chú ý tới dưới khăn trải bàn màu vàng, ngón tay thon dài của anh lặng lẽ vuốt lòng bàn tay cô, xuyên qua khe hở, đan vào nó.
Khẽ nhấp nháp ít sữa tươi, cảm giác tinh khiết nhẹ nhàng quanh quẩn nơi đầu lưỡi, Mẫn Nhu cúi đầu, cảm nhận nhiệt độ từ tay Lục Thiếu Phàm, môi cong lên.
Chuyến đi Ireland lần trước, Lục Thiếu Phàm đã cho cô ước hẹn trăm năm, như vậy lần này, cô sẽ cho anh ước hẹn của mình.
Hôn lễ kết thúc rất muộn, Thẩm Tấn Hàm bị chuốc rượu khá nhiều, ngay cả đi cũng lắc lư. Cho nên việc tiễn khách nặng nề cũng đặt lên người anh em chí cốt là Lục Thiếu Phàm.
“Anh giúp Tấn Hàm tiễn khách, em vào trong đợi anh đi.”
Lục Thiếu Phàm hôn lên gò má cô. Mẫn Nhu cong môi cười, gật đầu, rồi anh buông tay cô ra đi về phía Thẩm Tấn Hàm và Chân Ni.
Mẫn Nhu nhìn căn phòng dành cho khách ở cách không xa, mệt mỏi đi tới, cô cũng muốn nghỉ ngơi một lát nên liền cất bước đi, còn Lục Thiếu Phàm và Thẩm Tấn Hàm đã cùng nhau xuống lầu tiễn khách.
Chân Ni cũng tới phòng nghỉ một lát nhưng không bao lâu liền bị mẹ của Thấm Tấn Hàm giục xuống lầu. Mẫn Nhu cũng không tỏ ra khó chịu, cô có thể thông cảm cho Chân Ni, dù sao Chân NI vẫn còn rất bận rộn, nếu cô cứ độc chiếm cô dâu xem ra cũng không có lý.
Bên trong phòng khách chỉ có cô và một người nữa, Mẫn Nhu tiện tay cầm lấy tờ báo, muốn mượn nó giết thời gian, gần đây từ báo chí có thể thấy tin tức của Mẫn gia, ví như tờ báo cô tầm trong tay, là báo giải trí lớn nhất bên cạnh chính là bài viết về Mẫn Tiệp.
“Con gái nhà giàu vì danh tiếng mà hối lộ chủ bút của tờ báo kinh tế tài chính nước ngoài.”
Phía dưới bài báo là hình Mẫn Tiệp, tấm ảnh chụp cô ta ăn mặc xinh đẹp cùng với người đàn ông trung niên nước ngoài kề vai sát cánh, cử chỉ thân mật khiến người ta mơ mộng.
Tuy tờ báo không nêu đích danh tên người, nhưng lại phá hủy cuộc sống của một người, Mẫn Tiệp rõ ràng là một trong hai người, bây giờ sợ rằng đi ra ngoài cô ta phải cải trang.
“Lục phu nhân, Lục tiên sinh đang ở bãi đỗ xe chờ cô, bảo tôi lên báo cô một tiếng.”
Cửa phòng khách truyền đến giọng nói lễ phép khiêm tốn. Mẫn Nhu quay lại thì thấy một thanh niên mặc đồng phục của khách sạn, cúi người mỉm cười nhìn Mẫn Nhu, tay hướng ra ngoài cửa mở.
Mẫn Nhu để tờ báo xuống, cầm lấy túi móc điện thoại di động ra. Cô không hề nhận được cuộc gọi nhỡ nào, lông mày nhíu lại, Lục Thiếu Phàm sao lại thay đổi chủ ý, không phải nói sẽ lên đây sao
“Chờ một lát, tôi gọi cho anh ấy đã.”
“Được thưa cô.”
Mẫn Nhu vừa tính gọi cho Lục Thiếu Phàm thì di động reo lên, một tin nhắn hiện trên màn hình ngăn cản ý định gọi điện của cô.
“Nhu Nhu, anh ở bãi đỗ xe, em xuống đi.”
Tin nhắn kí tên đúng là Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu nhìn sơ qua dãy số cũng là Lục Thiếu Phàm. Đưa mắt nhìn người phục vụ vẫn đứng chờ ở cửa, Mẫn Nhu cười hối lỗi, cầm túi xách đứng dậy rời khỏi phòng.
Lối đi trong khách sạn Mẫn Nhu cũng không rõ, chỉ đành đi theo hướng tay chỉ của người phục vụ. Nhưng giác quan thứ sáu của Mẫn Nhu rất nhạy, khi phát hiện mình quẹo bảy tám ngã càng lúc càng xa, không khỏi chậm lại, người phục vụ cũng phát hiện sự bất thường của Mẫn Nhu.
“Lục phu nhân, phía trước chính là thang máy, đi vài bước nữa là tới.”
Mẫn Nhu nhìn nụ cười thân thiện của người phục vụ, muốn từ đó phát giác ra điểm khác lạ nhưng không có kết quả, trong lòng cảnh giác cũng dâng lên, gương mặt mỉm cười khó đoán.
“Tôi để quên đồ trong phòng, phải quay lại lấy.”
Người phục vụ gật đầu, không ngăn cản cũng không đi theo Mẫn Nhu. Hắn đứng đó nhìn Mẫn Nhu mỉm cười, nụ cười đó lại khiến Mẫn Nhu sợ hãi, tay khẽ cầm lấy điện thoại trong túi gọi Lục Thiếu Phàm.
“Lục phu nhân, Lục tiên sinh đang đợi rất sốt ruột a, đồ phu nhân muốn tôi sẽ giúp cô mang tới.”
Hai ba tiếng bước chân từ xa truyền tới, lúc nhanh lúc chậm giống như tiếng chùy nện vào tim Mẫn Nhu. Bàn tay siết chặt túi, lui về sau, gương mặt cũng không thả lỏng như lúc nãy.
“Không cần phiền vậy đâu, tôi tự mình đi là được.”
Mẫn Nhu không đợi người phục vụ đáp lại liền lấy di động ra, xoay người bỏ chạy hướng về nơi đông người.
Trên vai xuất hiện một trọng lực, Mẫn Nhu căng thẳng, cảm giác hoảng sợ dâng lên, không còn quan tâm đến hình tượng, nhưng chưa kịp kêu cứu thì một bàn tay thô to đã che miệng cô lại, bàn tay khác lôi cô vào chỗ tối.
Điện thoại rớt khỏi tay, cảm giác bất an tràn vào suy nghĩ, cô dùng hai tay không bị hạn chế liều mạng vùng vẫy muốn thoát khỏi khống chế của người đàn ông phía sau, nhưng lại bị hai tên đàn ông mạnh mẽ kéo vào bóng tối…