Mẫn Nhu lịch sự gật đầu, nhìn về phía ghế sau của xe: “Cha tôi có đến không?”
“Không có, là chủ tịch bảo tôi đưa cô về Mẫn gia.”
“Tôi ở đây không sao cả, chú Lý, chú về đi, nói mấy ngày nữa tôi sẽ tới khách sạn thăm cha.”
Mẫn thị chủ yếu kinh doanh khách sạn, tuy nhiên cũng quản lý vài câu lạc bộ.
Ông Lý biết nhị tiểu thư đối với kẻ hầu luôn lịch sự, nhưng lần này chủ tịch giao cho ông nhiệm vụ nếu không đưa được tiểu thư về, chủ tịch sẽ rất buồn.
“Nhị tiểu thư, không dối cô, ngày kỉ niệm Mẫn Thị chỉ còn hai ngày, chủ tịch hi vọng cô có thể tham dự.”
Mẫn Nhu nhớ lại bữa tiệc rượu hàng năm ở công ty cha, khi cô bước chân vào Mẫn gia, cô chưa từng tham gia, không phải vì Mẫn Chí Hải không muốn, nhưng cô biết nếu cô xuất hiện ở đó sẽ xảy ra mâu thuẫn.
Mẫn Nhu tính nói gì đó, nhưng ông Lý lại giành nói: “Nhị tiểu thư, cô coi như giúp tôi, nếu việc này làm không xong không biết chủ tịch sẽ khiển trách ra sao!”
Mẫn Nhu cụp lông mi xuống, sau cô không biết, từ khi cô hai mươi tuổi, hằng năm Mẫn Chí Hải đều kêu ông Lý đưa cô về tham dự lễ kỉ niệm, nhưng đều bị cô thoái thoát, ông Lý không tránh hỏi liên lụy.
Nhìn người đàn ông trung niên nghiêm trang trước mắt, Mẫn Nhu buồn bã ừ một tiếng, để cho ông Lý chờ dưới lầu, cô đi lên trên tắm rửa thay quần áo. Ở đó vài ngày, nếu gặp được Mẫn Tiệp có lẽ…
Lắc đầu, cô gỡ bỏ gương đau đớn, trút đi nỗi lòng bước vào thang máy.
..
Căn biệt thự xinh đẹp cao quý nhưng không xa hoa, Mẫn Nhu mang theo hành lý xuất hiện ở cửa Mẫn gia.
Trên ghế sô pha nơi phòng khách, Hồng Lam cầm tờ báo đọc, nghe tiếng cửa đẩy vào, liền quay đầu nhìn thấy Mẫn Nhu đội chiếc mũ lưỡi trai, đôi mắt ôn hòa bỗng trở nên cay nghiệt.
Không có sự ân cần như các quý phụ trong tranh, ưu nhã xoay người lại, không quan tâm đến Mẫn Nhu nữa.
Mẫn Nhu bất động đứng ngoài cửa, dì Lý liền lấy dép, đổi giày cho tô, vừa tính bước lên lầu thì giọng nói lạnh lùng tựa tảng băng của Hồng Lam cất lên: “Ba mày đang ở thư phòng chờ mày”
“Cám ơn mẹ”
Cho dù cô không lạ gì tiếng mẹ, cô cũng phải gọi, 20 năm trước, Mẫn Chí Hải mang cô về thì người phụ nữ cao sang kia đã trở thành mẹ cô.
Hồng Lam không đáp, không khí lạnh lẽo bao phủ căn phòng, Mẫn Nhu bĩu môi, không nói thêm lời nào, xách túi lên lầu.
Mẫn Chí Hải như đang nhìn gì đó, hai lông mày xoắn chặt, nghe tiếng động từ cửa phát ra liền quay lại, thấy Mẫn Nhu đang bước tới gần ông.
“Cha.”
Mẫn Chí Hải gật đầu đáp trả, khi chú ý tiếng miếng băng trắng dưới tóc Mẫn Nhu thì vẻ mặt liền không vui nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ vào chiếc ghế đối diện: “Lại đây ngồi đi!”
“Buổi tiệc kỷ niệm hằng năm lần nay con nên chuẩn bị một chút.”
Không phải hỏi ý mà là thông báo, từ cách nói của Mẫn Chí Hải, Mẫn Nhu liền biết. Hai lông mày thon dài kẻ đen nhăn lại: “Cha, con không muốn tham gia.”
Mẫn Chí Hải hừ lạnh một tiếng, ngón tay cầm lấy tờ báo ném đến trước mặt Mẫn Nhu. Mẫn Nhu cúi đầu nhìn trang đầu, đáy mắt lóe lên sự kinh ngạc, không nghi ngờ gì cả, trên trang đầu là một người con gái rất quen mặt, chính là cô!
“Không muốn tham gia? Vậy con muốn cả ngày lẫn đêm cứ xuất hiện trên trang đầu mấy tờ báo lá cải này sao?”
Mẫn Nhu mím môi nhìn chằm chằm tựa đề to tướng trên tờ báo. “Mẫn Nhu vì bị Âu Nhiễm Phong bỏ rơi mà chán nản gây ra tai nạn xe.”
Mẫn Chí Hải thấy Mẫn Nhu im lặng, cho là cô chấp nhận chuyện trên báo, thở dài nói: “Bữa tiệc này không thiếu những người trẻ tuổi tài cao, đến lúc đó, con xem có thích ai không…”
“Mẹ có biết chuyện này không cha?”
Mẫn Chí Hải đối với câu hỏi của Mẫn Nhu có chút khó hiểu, ngay sau đó liền hiểu ra cô muốn đề cập chuyện gì, gương mặt nghiêm lạo: “Cha đã quyết định bà ấy không có quyền xen vào.”
Ra là Hồng Lam không biết, cũng khó trách, nếu biết trước thì lúc nãy ở dưới lầu có thể bình thản ngồi đó sao?
Mẫn Nhu tự chế giễu bản thân, kéo nhẹ khóe môi: “Con biết.”
Kéo ghế ra từ từ đứng dậy: “Nếu không còn chuyện gì, con xin phép ra ngoài trước.”
Khi tay đặt lên nắm cửa, sau lưng mới truyền tới giọng nói của Mẫn Chí Hải, ẩn chứa sự áy náy khó nói: “Tiểu Nhu, cha biết con không thích ngôi nhà này, nhưng cha là cha của con, cha không để con chịu ủy khuất, chị gái con đã được nhiều thứ, còn con cha sẽ tận lực.”
Nhưng cô vẫn nói: “Cám ơn cha.”
Che lấp đi những suy nghĩ trong lòng, lạnh nhạt mở cửa đi ra ngoài trở về phòng mình, quan sát căn phòng hoa mỹ này cô biết ông nói không sai, cô không thích nơi này.
Đứng trên ban công, cô ngửa đầu, đôi gò mó duyên dáng dưới ánh trăng thuần khiết khiến người khác say mê, dưới lầu trước biệt thự, tiếng còi xe khiến cô cúi đầu nhìn.
Ở phía trước đèn xe, Mẫn Tiệp cười tươi kéo tay Kỷ Mạch Hằng, anh không hề hất ra cũng không thấy đôi lông mày nhíu lại, thậm chí còn mỉm cười nhìn Mẫn Tiệp, trong đó chất chứa bao nhiêu tình cảm khiến cô thật ngưỡng mộ.
Cô nổ lực suốt ba năm không có được, Mẫn Tiệp chỉ cần cười một lần mà dễ dàng có được.
Đầu ngón tay bấu chặt vào bàn công bất lực, thẫn thờ nhìn xuống lầu, giống như đang ở trong hầm băng cô không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy trái tim lạnh lẽo. Khi quay đầu lại, chỉ còn mình cô.
Sự thật chưa từng thay đổi, nhưng cô quá ngốc, cho rằng anh sẽ là chồng cô.
Không muốn thưởng thức cảnh lưu luyến dưới lầu nữa, cơ thể cứng ngắc, ngơ ngẩn quay về phòng, kéo cửa sổ lại, che đi khung cảnh chói mắt.
17 năm một người, cứ ngỡ sau khi gặp Kỷ Mạch Hằng thì có thể chạm tay vào hạnh phúc, nhưng khi cô vươn tay ra tất cả đều là mây khói.
Thì anh chỉ cho cô sự ảo tưởng, hôm nay khi tỉnh mộng, mới biết chỉ mình cô chìm trong nước, còn anh đã thờ ơ lạnh nhạt sớm có giai nhân làm bạn.
Ba năm sau, Mẫn Nhu vẫn chỉ một mình về sau, cũng chỉ có một mình…
Mẫn Nhu vì yêu mà tự sát. Từ sau tai nạn ô tô hàng loạt các tờ báo, internet tivi đều lan truyền tin đó chỉ trong một thời gian ngắn.
Tại khu mua sắm cao cấp MG Noll, Mẫn Nhu ăn mặc đơn giản, đeo kính mát, đội mũ lưỡi trai bước vào cửa hàng dạ phục Edressit.
Quần áo phụ kiện cho lễ kỷ niệm hằng năm Mẫn Chí Hải đã giúp cô chuẩn bị xong chỉ đợi cô đến thử.
Cửa phòng thử đồ mở ra, Mẫn Nhu với tóc đen xõa dài dáng người cao gầy mặc bộ lễ phục màu đen càng tôn thêm làn da trắng nõn thanh khiết, những đường cong duyên dáng của cơ thế hiện ra khiếm người bán hàng xuýt xoa không ngớt.
Cho dù không đeo trang sức, không trang điểm thì vẻ đẹp vẫn là trời sinh, cô chỉ cần im lặng đứng đó không ai có thể bỏ qua sự tồn tại của cô.
“Mẫn tiểu thư, bộ lễ phục này rất hợp với cô.
“Đúng vậy, đây là mẫu mới của tháng này, đều là may tay, tiểu thư mặc vào càng làm tăng sự hoàn mỹ của dáng người…”
Mẫn Nhu không hề để tâm những lời tán thưởng, những lời này cô nghe không dưới trăm lần, là thật hay giả, cô cũng không còn trẻ để đi kiểm nghiệm những lời đó.
Nhẹ nhàng kéo làn váy lất phất dưới đất đi tới bên giá treo, lựa bộ lễ phục, cô mặc quần áo rất chú ý cũng tin rằng không có thích hợp nhất chỉ có thêm thích hợp.
Có lẽ biết Mẫn Nhu có mắt thẩm mĩ, nhân viên phục vụ cũng rất nhiệt tình, không có chút rề rà, chỉ cần là lễ phục đẹp liền đem ra cho Mẫn Nhu chọn lựa.
“Xin mời quý khách.” Bạn đang đọc truyện online tại website: 77F1.XTGEM.COM
Cửa mở, tiếng nhân viên vang lên, Mẫn Nhu thoáng quay lại nhìn, vừa nhìn thấy quý phụ đó thì bàn tay đang chọn quần áo bỗng cứng dờ.
“Đem mẫu mới nhất của tháng này ra cho tôi xem”- Tiếng phụ nữ êm tai vang lên, sau đó nhân viên lễ phép xoay người đi lấy lễ phục.
Có lẽ do ánh mắt của Mẫn Nhu nhìn quá chăm chú, nên vị phu nhân liền phát hiện ra có điều gì đó bất thường, kinh ngạc nhìn Mẫn Nhu mặc bộ lễ phục màu đen sang trọng, sau đó lại khôi phục dáng vẻ ung dung tao nhã.
Mẫn Nhu không ngờ tới lại gặp mẹ của Kỷ Mạch Hằng, cô cũng không biết phải làm sao, trong ấn tượng bà Kỷ không thích cô.
Bà Kỷ nhìn thấy Mẫn Nhu không được tự nhiên liền ung dung đi tới, dung nhan xinh đẹp không vì thời gian mà lưu lại vết tích, vì chịu ảnh hưởng của giáo dục chế độ cũ càng khiến cho bà trở nên cao quý.
Đối với Mẫn Nhu, dù trong lòng cũng không vui vẻ, nhưng trên gương mặt cũng không bày ra, tỏ vẻ hiền lành lịch sự.
“Cháu chào bác”
Sự thăm hỏi ân cần nhưng cứng ngắc, Mẫn Nhu đối với bà Kỷ đã không còn sự kinh hãi và lo lắng như trước, chỉ là cảm thấy không tự nhiên. Trước kia, vì Kỷ Mạch Hằng, cô cố gắng lấy lòng bà, nhưng bà Kỷ cũng không giữ mặt mũi cho cô, luôn dùng dáng vẻ tao nhã này để đối phó khiến cô không thể đoán được.
Bà Kỷ gật đầu, cử chỉ tựa như nhân vật nổi tiếng rất tao nhã. Nhân viên bán hàng của tinh ý, liền đi ra để lại không gian cho hai người.
“Nghe nói cô tự sát?”
Bàn tay ép ngay váy khẽ siết chặt, móng tay đâm vào da thịt đến đau đớn nhưng trên mặt vẫn tỏ ra mạnh mẽ cười nhạt.
“Chuyện đó chỉ là ngoài ý muốn…”
“Tôi không cần biết vô tình hay cố ý, tôi cũng không muốn biết chuyện viết trên báo thật hay không, tôi chỉ quan tâm suy nghĩ của con trai mình.”
Mẫn Nhu tính giải thích thì bị bà Kỷ cắt ngang, không để cho cô nhiều lời liền mở miệng, lời nói chanh chua cố tình làm khó làm dễ.
“Người trẻ tuổi khó tránh khỏi nông nổi, Hằng tuy là CEO của Kỷ thị, nhưng thích chơi đùa, hơn nữa…”- Liếc xéo vẻ mặt đang co lại của Mẫn Nhu, đôi mắt hất lên bày tỏ sự khinh thường. “Chơi đùa thì có thể, nhưng mà Kỷ gia chúng tôi không cho phép một con hát vào cửa, dù Kỷ thị không phải là con rồng trong nền kinh tế, cũng không phải loại nhà giàu mới nổi, con dâu muốn vào được không phải ai cũng có thể.”
“Mẫn tiểu thư, tôi nói như thế chắc cô cũng không để tâm? Suy nghĩ của người làm cha mẹ này hy vọng cô có thể hiểu.”
Lời nói thẳng, không phải là muốn nói cô không xứng làm con dâu sao?
Loại lời nói này không phải nghe lần đầu, nhưng đến lúc này cô mới biết, những lời nói này đã làm tổn thương lòng tự trọng đến mức nào, đồng thời cũng hiểu ở trước mặt Kỷ Mạch Hằng, lòng tự trọng của cô đã không còn.
Nỗi chua xót dâng lên trong mắt, đầu đang cúi thấp từ từ ngẩng lên, cao ngạo nhìn bà Kỷ cười, không để đến sự kinh ngạc của bà liền bình thản nói: “Kỷ phu nhân yên tâm, quý công tử có mắt nhìn cao như thế làm sao để ý đến con hát này? Sự lo lắng của Kỷ phu nhân cả đời này cũng không xảy ra.”
Bà Kỷ không ngờ được phản ứng của Mẫn Nhu, nếu là trước đây Mẫn Nhu luôn lấy lòng bà, tỏ ra hiếu kính, bây giờ lại châm chọc khiêu khích khiến sắc mặt bà trầm xuống.
“Tôi không biết cô trước đây sử dụng thủ đoạn gì khiến cho Hằng mấy năm qua vẫn bất ly bất khí, nhưng mà cô cũng nên tự hiểu, chim sẻ thì vẫn là chim sẻ vĩnh viễn không thể biến thành phượng hoàng”
0 Bất ly bất khí: Không nỡ rời đi
Bất ly bất khó? Khá lắm bất ly bất khí!
Nhớ tới sự vô tình và phản bội của Kỷ Mạch Hằng, sắc mặt Mẫn Nhu liền biến sắc, cười lạnh nói: “Cháu chưa từng muốn làm Phượng Hoàng của Kỷ gia, lúc này cũng không muốn”
Trên gương mặt của bà Kỷ xuất hiện sự méo mó, bàn tay cầm giỏ nổi gân xanh, giận quá mà cười: “Đừng n