“Trao đổi với ta, ta có thể cho ngươi tất cả, kể cả tình yêu của nàng, kể cả thân thể khỏe mạnh.”
Ngọc Tự Hàn nhìn y.
Khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt.
“Nếu không phải của ta, ta cũng không yêu cầu quá mức.”
Ám Dạ La chợt xiết chặt chén rượu hoàng kim. Khóe mắt tựa như một cơn lốc đầy tức giận, y lại ngẩng đầu cười to, tiếng cười đầy vẻ mỵ hoặc mà ôn nhu…
“Những kẻ chưa từng có được cũng chẳng biết tới nỗi đau khi mất đi.”
Ám dạ la sung sướng thở dài --
“Được, vậy trước tiên cứ cho ngươi hưởng qua mùi vị hạnh phúc, hạnh phúc cực độ. Mười ngày sau, khi loại hạnh phúc này mất đi, ta sẽ lại nghe ngươi, xem ngươi còn nói được những lời như vậy không.”
Dưới lòng đất âm trầm.
Ám Hà vẫn lặng lẽ chảy xuôi.
Ám Dạ Lạ âm u đẹp đẽ như tu la câu hồn, xiêm y đỏ chót phảng phất như nhuộm bằng máu tươi của ngàn vạn người đau khổ.
Chiến Phong ở lại tại Phẩm Hoa Lâu.
Y cả ngày uống rượu, từng ngụm từng ngụm lớn, uống tới mức nôn ra, nôn xong lại tiếp tục uống. Tấm áo vải xanh đậm đã vấy đầu rượu và uế vật. Đôi mắt u lam sâu thẳm tràn ngập tơ máu, nhưng thân hình thất vọng chán chường của y lại lôi kéo được rất nhiều trái tim các cô nương trong lầu.
Từ sau ngày ấy, Như Ca chưa từng nói với Chiến Phong một câu.
Nàng bỗng dưng không biết nên đối mặt với y ra sao.
Ngay sau đó, nàng quyết định rời khỏi.
Tuyết khảy nhẹ chiếc đàn cầm, điệu nhạc vang lên từ những ngón tay y, y ngẩng đầu nhìn Như Ca đang thu thập quần áo, nói:
“Muốn đi đâu?”
“Ta muốn đi tìm Ngọc sư huynh.” Dù chẳng biết y đang ở đâu, nhưng cứ ngồi trong Phẩm Hoa Lâu cũng chẳng phải cách.
“Đi đâu tìm đây?”
“Không biết.” Như Ca đã chuẩn bị xong bao quần áo, nhìn quanh bốn phía xem có quên gì không.
“Thiên hạ to lớn như vậy, không có phương hướng thì khác nào mò kim đáy bể.”
“Nhưng, ta có ngươi mà.” Như ca cười với y.
Tuyết khảy một nốt nhạc cao, nốt nhạc trong trẻo vang lên hồi lâu rồi mới chậm rãi tản đi. Y lắc đầu: “Ta cũng không biết Ngọc Tự Hàn đang ở đâu.”
Như ca nhìn y:“Ngươi đã nói, ngươi cái gì cũng biết cơ mà.”
Tuyết nhẹ nhàng thở dài.
“Tuyết......” Nàng năn nỉ y.
Tuyết vẫn lắc đầu, làn da như giọt sương đầu tiên buổi sớm, đẹp đẽ nhưng cũng thật mỏng manh, đẹp đẽ như lúc nào cũng có thể bốc hơi dưới ánh mặt trời.
Như Ca cắn môi: “Ngươi không muốn nói cho ta biết sao? Hay là thực sự không biết?”
Tuyết nở nụ cười đáng yêu: “Là không muốn nói cho ngươi.” Nàng không nên thấy Ngọc Tự Hàn, để cho y ích kỷ một lần đi, y không thể để Như Ca thấy Ngọc Tự Hàn.
Như Ca giật mình: “Vì sao chứ, rõ ràng ngươi biết tung tích sư huynh, sao lại không nói cho ta?”
Tuyết chun chun mũi một cái, tức giận nói: “Ngươi đã đồng ý sẽ cố gắng yêu ta rồi mà!”
“Ta đi tìm sư huynh….”
“Trong lòng ngươi trước giờ chỉ nghĩ về Ngọc Tự Hàn, trước kia ngươi còn vì y mà bỏ qua ta, vì y, thậm chí ngươi có thể để ta chết đi…” Trái tim Tuyết trào dâng từng cơn đau, nước mắt như ánh sao chảy xuống trên đôi mắt đau thương.
“Ta không có.” Như ca vội vã nói.
“Nếu ta và Ngọc Tự Hàn chỉ có thể có một người sống, ngươi sẽ chọn ai…”
Như Ca chẳng hề nghe thấy tiếng y, chỉ thấy đôi môi y mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng thần thái ưu thương đó khiến trái tim nàng cũng đau đớn vô cùng.
Vì vậy, nàng đi đến bên người y, nhẹ nhàng ngồi xuống, cẩn thận nhìn y.
Nước mắt Tuyết chảy xuống bên môi nàng.
Nước mắt có vị mặn nhàn nhạt, còn có mùi thơm thoang thoảng.
Như Ca dùng tay áo giúp nàng lau khô nước mắt: “Tuyết, đừng khóc giống trẻ con thế, ta thích người giống anh hùng.”
Tuyết giật mình.
Sau đó, đôi môi tuyệt mĩ hé ra một nụ cười trăm hoa thất sắc.
“Xú nha đầu, ngươi rõ ràng biết ta không phải anh hùng”
Như Ca nháy nháy mắt: “Anh hùng không nhất định phải quá khôi ngô quá lãnh khốc, chỉ cần có một trái tim thật thiện lương thì chính là anh hùng. Nhưng mà, anh hùng cũng sẽ không đụng một tí là khóc a.” Nước mắt của y, luôn luôn khiến lòng nàng khó chịu không biết vì sao.
“Nếu như Ngọc Tự Hàn trở nên tà ác, ngươi cũng không hề thích y đúng không?” Tuyết lóe ra quang mang cổ quái.
“Sư huynh sẽ không trở nên tà ác.”
“Vạn nhất đi?”
“Không có loại khả năng này.”
Tuyết trầm mặc một lát: “Ta có thể nói cho ngươi Ngọc Từ Hàn ở đâu, nhưng mà, ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.”
“…?”
“Cho ta hôn một cái”
Hai má của Như Ca lập tức đỏ lên.
Tuyết nhẹ nhàng ôm lấy nàng, hơi thở như lan: “Là ngươi nói sẽ nỗ lực yêu ta, vậy liền để ta hôn một cái. Nếu không, ta sẽ lo sợ ngươi thích chính là Ngọc Tư Hàn, sau đó, ta sẽ không nguyện ý nói cho ngươi Ngọc Tư Hàn ở địa phương nào.”
Bạch y của Tuyết rực rỡ phát quang, sáng tới chói mắt.
Hồng y của Như Ca nhưng lại cực kỳ ôn nhu.
Tuyết hôn lên hai má của Như Ca.
Mùi hoa giống như đầu xuân nhẹ nhàng man mác, lăn tăn giống như mưa xuân nhẹ nhàng ôn nhu, một loại cảm tình khiến lòng người hơi hơi khó chịu tại khoảng thời gian tiếp cận hoàng hôn này nhẹ nhàng dao động.
Chiến Phong tựa ngoài cửa sổ.
Y cuộn mình lại, đang không tiếng động nôn mửa, trong bụng đã sớm không còn chút nào, nôn ra chỉ có dịch mật trong suốt. Một loại thống khổi, khiến toàn thân run rẩy như lá cây trong gió.
Ngư Bình đại thắng.
Chiến báo truyền về kinh thành, toàn quốc chúc mừng.
Uy Quốc làm hại dân chúng vùng duyên hải nhiều năm, giết người cướp của đốt nhà không chuyện ác nào không làm, triều đình nhiều lần phái binh vây quét đều không công trở về. Lần này do Tĩnh Uyên vương tự mình suất quân đi trước, đợi sau khi đánh thắng mấy trận, Uy Quốc lại dùng cách rùa đen rút đầu không dám ngênh chiến, khiến cho thế đánh lâm vào giằng co.
Ba ngày trước, Tĩnh Uyên vương lợi dụng gió biển chỉ huy đội thuyền quân đội đi tập kích, đánh bất ngờ, đánh cho Uy quốc tơi bời tan tác, thiệt hại nặng quân tinh nhuệ của họ, khiến trong tương lai mười năm đều vô lực tiếp tục đối với cư dân vung duyên hải hình thành uy hiếp quá lớn.
Tĩnh Uyên vương trở thành anh hùng trong suy nghĩ của thiên hạ dân chúng.
Có rất nhiều truyền thuyết trong dân gian truyền lưu, thậm chí có một bản nói Tĩnh Uyên vương có được tiên nhân trợ giúp, cho nên y không chỉ có đánh bại Uy quốc, hơn nữa hai chân tàn phế từ nhỏ cùng hai tai không nghe được cũng khôi phục bình thường.
Điều này quá mức thần kỳ, dân chúng nửa tin nửa ngờ, bọn họ tại quán trà quán rượu thảo luận, đến khi Tĩnh Uyên vương khải hoàn trở về, nhất định phải chú ý nhìn chân ngày xem có phải thật sự có thể đi đường.
Biển cả xanh thẳm rộng lớn vô biên.
Mặt trời chiều ngả về tây, ngư dân thu lưới trở về, cá trong lưới nhảy lên, nét vui vẻ hiện trong những nếp nhăn của ngư dân. Thân nhân cùng hài tử chờ trong nhà, khói bếp bay lên, ánh nắng buổi chiều sáng lạn cùng sóng biển xinh đẹp như tranh.
Nước biển xô bãi cát.
Người áo xanh chân tràn đứng bên bờ biển, cảm thụ sự mềm mại của cát, cảm thụ từng đợ sóng nhẹ nhàng đập vào mắt cá chân của hắn. Y nhắm mắt lại, dùng lỗ tai để nghe, biển cả hô hấp êm dịu và bao dung, vài con chim biển tung cánh bay lên, âm thanh phá không mạnh mẽ, tiếng cười nói của các ngư dân, tiếng chơi đùa của đám con nít, y thậm chí có thể nghe thấy tiếng vang của ráng ngũ sắc trên bầu trời chảy qua.
Khóe môi của y hơi nhếch lên.
Ánh sáng rực rỡ đầy trời, người áo xanh đứng bên bờ biển, một loại quang hoa ôn nhu nội liễm khiến ngư dân chung quanh và thị vị đi theo y nhiều năm đều ngây dại.
Huyền Hoàng, Xích Chương, Bạch Hổ xa xa nhìn bóng lưng của người áo xanh, trong lòng đều là một khối vui mừng. Bọn họ không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, sau khi Vương gia đang mất tích gần một tháng bỗng nhiên trở về doanh trại Ngư Bình, mà hai chân của người lại có thể đi lại, tai cũng có thể nghe được.
Bạch Hổ từng hỏi Vương gia nguyên nhân.
Vương gia nhưng lại chỉ cười một cái, không có trả lời.
Toàn quân từ trên xuống dưới nhất thời truyên khai Tĩnh Uyên vương đạt được sự trợ giúp của thần tiên. Tĩnh Uyên vương lại không có giải thích, chỉ dùng nụ cười kiên nghị nói cho quan binh, cuộc chiến lần này cùng Uy quốc tất sẽ thắng!
Quân tâm đại chấn, ngay sau đó là một báo cáo trận chiến thắng lợi.
“Chẳng lẽ trên đời thật sự có thần tiên?” Bạch Hổ nói. Nếu sớm biết có tiên nhân có thể giúp cho Vương gia khỏe mạnh, y thiên sơn vạn thủy cũng sẽ đi tìm, quyết sẽ không ngồi chờ tới hôm nay.
Xích Chương cười nói: “Chắc là có.”
Huyền Hoàng lại ngoài việc mừng rỡ ra, cảm tháy có một vài chỗ không ổn. Loại bất an này vào buổi tối thảo luận vấn đề hồi kinh lại một lần khiến Huyến Hoàng cảm giác được.
“Các ngươi theo quân đội trở về trước.”
Trong bóng đêm, ánh trăng của chuông ngọc bích chiếu lên biển, xanh nhạt sáng bóng, ngón tay của Ngọc Từ Hàn nhẹ nhàng gõ chúng, tạo nên tiếng vang giòn tan, “đinh đinh đang đang” giống một chuỗi mơ màng liên tục. Nụ cười ẩn trong khóe môi hắn, y cười, chắc chắn giọng nói của nàng cũng sẽ dễ nghe dư thế này đi.
Xích Chương, Huyền Hoàng đưa mắt nhìn nhau, Bạch Hổ vội vã nói: “Vương gia, ngài không cùng chúng ta trở về sao?”
Ngọc Từ Hàn dùng tai nghe tiếng vang nhẹ của chuông, vầng trán như ngọn núi xa xăn,: “Ta muốn đi tới một nơi.”
“Ta muốn đi một nơi.”
Xích chương cười nói: “Ta biết , Vương gia muốn đi tìm người kia đúng hay không? Đúng a, nàng nếu thấy ngài hai tai có thể nghe được, hai chân có thể đi, nhất định sẽ kinh hỉ vạn phần.” Cảm tình của Vương gia đối với người đó bọn họ đều hiểu rõ. Nàng là một cô nương tốt, chỉ là Vương gia từ đầu tới giờ chưa từng biểu lộ với nàng.
Huyền Hoàng cúi người nói: “Thuộc hạ nguyện đồng hành cùng Vương gia.”
Ngọc Từ Hàn đứng dưới tàng cây.
Ánh trăng sáng tỏ.
Tiếng chuông mỏng như cánh ve nhẹ nhàng bay lượn, vang vọng.
Y thanh y như ngọc, như mỹ ngọc tĩnh lặng giữa linh sơn tú thủy, quang hoa nhẹ nhàng tự lưu chuyển, tịnh không rõ ràng, nhưng mà nhẹ nhàng khiến kẻ khác mở mắt không nổi.
“Ta muốn đi một mình.” Ngọc Từ Hàn nhìn lên bầu trời đêm, điềm tĩnh xuất thần.