Nàng nhìn y. “Còn ngươi, ngươi chỉ là một kẻ bất chấp thủ đoạn. Khi người khác ngăn cản ngươi, ngươi liền không chút nương tình mà trừ khử họ. Tạ Tiểu Phong mới tám tuổi đã như vậy, Oánh Y cũng thế, Lôi Kinh Hồng cũng chẳng khác, với ta, cũng sẽ như vậy thôi.”
Đôi tròng mắt Chiến Phong chuyển thành một màu lam thâm trầm.
“Có lẽ, ta phải cảm ơn ngươi.” Như Ca cười nhạt. “Dù sao ngươi cũng chưa giết ta. Suy cho cùng giết ta rồi sẽ nhẹ gánh hơn rất nhiều, không cần phải mỗi ngày phái đông người đến giám sát ta như thế.”
Trái tim Chiến Phong như bị đóng băng.
“Ngươi muốn làm trang chủ lắm phải không?” Như Ca không cười nữa mà bình tĩnh hỏi.
Khóe môi Chiến Phong chợt nhếch lên một nụ cười cổ quái. “Cô không nên làm trang chủ.”
Như Ca giương mắt nhìn y. “Ta không hề muốn làm trang chủ. Nhưng ta không thể giao Liệt Hỏa sơn trang vào tay ngươi và Duệ Lãng.”
Chiến Phong nhắm mắt lại.
Viên bảo thạch nơi tai phải ảm đạm tối tăm.
“Nói cho ta biết, vì sao lại là Giang Nam Phích Lịch môn?” Như Ca lạnh lùng nói: “Là để tìm một hung thủ cho cái chết của cha ta, là do Phích Lịch môn uy hiếp tới địa vị của Liệt Hỏa sơn trang, hay vì khối hỏa khí cùng tài phú của bọn họ khiến người khác đỏ mắt.”
Lông mày Chiến Phong khẽ nhíu lại, dường như trong cơ thể y có một nỗi đau không thể gọi tên.
Giọng điệu Như Ca càng thêm lạnh lẽo: “Hay vì cả ba lý do đó?”
Chiến Phong nhẹ nàng hít một hơi. “Cô không cần biết.”
Như Ca không ngờ y lại trả lời như vậy, nàng bật cười bảo: “Ồ, hóa ra ta không nên biết chuyện gì cả, để mặc cho các ngươi gây ra một trận mưa máu, gió tanh phải không?”
Đôi mắt Chiến Phong từ từ hé mở.
Trong đôi mắt ấy ẩn chứa nỗi thống khổ.
Cùng một mảng lam nhạt khiến người ta phải giật mình.
“Cô vốn nên ở cạnh ao sen, cất tiếng cười ngọt ngào như chuông bạc, ngắm từng đóa sen hồng, ăn những củ sen tươi, tay chạm nhẹ lên những hạt sương đọng trên lá sen… Đó mới là hạnh phúc của cô.” Y cười gượng. “Cô không nên biết tới những chuyện ô uế này, cô chỉ cần ngắm nhìn những đóa hoa sen đẹp nhất trên trần thế.”
Nàng, là đóa sen thuần khiết nhất trên cõi đời này. Còn y chỉ là một đống bùn nhơ nhớp.
Như Ca nhìn y, thật lâu không thốt nên lời.
Rốt cuộc, nàng cũng gượng cười. “Là ai đã cướp đi hạnh phúc của ta?”
Chiến Phong vuốt ve thanh đao bên cạnh.
Thanh đao tên Thiên Mệnh.
Y đau đớn thầm thì: “Là Thiên Mệnh”.
“Thiên mệnh sao?” Như Ca cười nhạt. “Thế gian quả thật có thiê mệnh sao? Trước đây ta chỉ tin vào nỗ lực mà thôi.”
Gió lạnh từ song cửa khép hờ lùa vào phòng.
Hơi men đã ngấm khiến Như Ca thoáng rùng mình.
Hai mắt Chiến Phong ánh lên một chút nuối tiếc. Y chật vật đứng dậy, hướng về phía của sổ, bước chân có chút loạng choạng, hệt như một gã say. Y run run đóng cửa sổ lại, sau đó chầm chậm trượt xuống.
Y tựa người vào góc tường, sắc mặt tái nhợt, vẻ như không thể đứng dậy nổi nữa.
Cơ thể y như có ngàn vạn con kiến đang cắn đốt, đau đớn triền miên như đến tận lục phủ ngũ tạng.
Như Ca nhìn y.
Ánh mắt của y màu xanh đen ảm đạm.
Căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng thở của hai người.
“Ta đã hạ độc.” Như Ca lẳng lặng nói với y, chiếc áo choàng trắng ngần, hai gò má ửng đỏ, giọng điệu của nàng vẫn bình tĩnh như vậy.
Chiến Phong đau khổ nói: “Phải”.
Loại độc thật lợi hại, không màu không vị. Lúc nàng chạm tay vào vò rượu, nàng đã bôi độc lên miệng vò.
Như Ca chăm chú nhìn y. “Ngươi sẽ hận ta ư?”
Đôi môi Chiến Phong trắng bệch, nụ cười thật thảm thương. “Có những lời này, ta sẽ không hận cô.” Thì ra nàng vẫn còn để ý tới cảm xúc của y.
Nàng thì thầm nói: “Xin lỗi”.
“…Cô sẽ đợi khi ta chết rồi mới bỏ đi sao?”
Ánh mắt nàng tỏ vẻ kỳ lạ. “Ngươi nghĩ loại độc này sẽ làm ngươi chết được sao?”
“Nếu…chết…cũng tốt…” Giờ phút này, ngay cả khí lực để nói chuyện y cũng không còn nữa.
“Ngươi biết mục đích ta tới đây chứ?” Như Ca thở dài.
Khóe miệng Chiến Phong khẽ nhếch cười đau khổ. Y biết, nếu như không có mục đích, nàng tuyệt đối sẽ không để mắt tới y.
Như Ca bước tới, ngồi xổm xuống bên cạnh y. “Giao lệnh bài cho ta”, muốn mang Lôi Kinh Hồng từ địa lao trở ra nhất định phải có được lệnh bài của Chiến Phong.
Chiến Phong cười gượng hỏi: “Sao cô lại cố chấp muốn cứu Lôi Kinh Hồng chứ?”
Nàng nhíu mày đáp: “Ngươi không thấy việc vu cáo hãm hại người khác là đáng xấu hổ lắm sao?”.
Chiến Phong dựa vào vách tường, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy. “Đừng rời khỏi sơn trang…bên ngoài…nguy hiểm lắm.”
Đôi mắt y chất chứa nỗi khổ đau.
Y hiểu, nếu Như Ca rời khỏi Liệt Hỏa sơn trang, y và nàng sẽ trở thành thù địch, chẳng còn cách nào hòa giải được nữa, ngay cả vẻ bình tĩnh bên ngoài cũng không thể giữ được.
Như Ca khẽ thốt: “Nhưng nếu ở lại đây, ta sẽ bị ngươi giam cầm vĩnh viễn…” Nếu như muốn bay thoát khỏi lồng cấm, tất nhiên cần phải đối mặt với nguy hiểm và gian nan, vậy thì nàng cũng không thể trốn tránh nữa.