nướng. Ban đầu bọn họ nào dám dạy thật, chỉ bày vẽ qua loa cho có lệ, sau dần thấy nàng thật sự quyết tâm học hỏi, thế là việc dạy dỗ cũng trở nên cẩn thận hơn. Đến nay, Như Ca xem như đã học được ra dáng ra hình.
Có điều, nàng học việc này để làm gì?
Huân Y dịu dàng mỉm cười:
- Phải, tay nghề tiểu thư giỏi lắm, nếu người rời trang quả thật có thể tự nuôi sống chính mình đấy.
Như Ca trong lòng giật thót, vội cười khỏa lấp:
- Huân Y tỷ tỷ lại nói đùa rồi.
Huân Y như cười như không, đáp:
- Hy vọng là thế.
Điệp Y nghi hoặc nhìn Như Ca:
- Tiểu thư, người lại sắp rời trang hay sao?
Như Ca chớp chớp mắt, không nói tiếng nào.
Điệp Y trừng mắt nhìn nàng:
-Ta nói cho người hay, nếu người mà bỏ đi không lời từ biệt thêm lần nữa, ta sẽ không quan tâm đến người đâu!
Huân Y thở dài:
- Tiểu thư, bọn ta sẽ lo lắng cho người lắm.
Đôi mắt Như Ca trở nên ươn ướt, nàng hít vào một hơi, mỉm cười:
- An tâm, ta sẽ không lén lút rời khỏi đâu, cho dù có đi, ta cũng sẽ nói cho các tỷ tỷ biết.
Điệp Y càng nghe càng cảm thấy không đúng, hai mắt trợn tròn:
-Người đang nói gì thế? Chẳng lẽ người…
Huân Y cắt ngang lời cô, hướng về Như Ca bảo:
- Chỉ cần người thông suốt, chỉ cần người vui vẻ, hai ta đều sẽ ủng hộ người.
Như Ca cắn môi, xúc động nói:
- Huân Y tỷ tỷ…
Điệp Y giẫm giẫm chân:
-Huân Y, ngươi nói nhăng cái gì thế!
Huân Y mỉm cười không đáp.
Như Ca trông sắc trời, đột nhiên như nhớ ra điều gì:
-y da, ta và cha đã hẹn nhau uống trà vào giờ này đấy.
Nói xong, nàng vội vã chạy ra ngoài.
Bàn đá trong rừng trúc.
Một bình trà xanh vừa được châm sẵn.
Như Ca bưng trà đến trước mặt phụ thân, lặng im nhìn ông tỉ mỉ thưởng thức.
Liệt Minh Kính buông tách trà xuống, vuốt lấy bộ râu trắng như tuyết, khanh khách cười lớn:
- Giỏi! Trà nghệ của con gái ta đã có tiến bộ nhiều! Như Ca ngồi xuống bên kia bàn đá.
Nàng chống cằm nhìn phụ thân, khẽ giọng hỏi:
- Cha, mấy ngày vừa qua, sao người vẫn không trách mắng con?
Liệt Minh Kính lườm nàng:
- Con là niềm kiêu hãnh của ta! Sao ta lại đi trách mắng con chứ?
- Ca Nhi, là Chiến Phong có mắt không tròng, con chớ nên thương tâm.
- Cha!
Như Ca khẽ gọi:
- Con cãi lời cha trước mặt mọi người, vì sao cha không tức giận?
Liệt Minh Kính ngẩn ra, vẻ như cảm thấy lời nàng nói hết sức buồn cười:
- Con là con gái của ta, ta hận không thể đem mọi thứ tốt nhất trên đời trao cho con thì làm sao mà giận con được?
Như Ca cúi đầu xuống.
-Nhưng cha là bá chủ thiên hạ, không ai có thể phạm vào quy củ mà không bị trừng phạt, cho dù là con gái của cha đi chăng nữa.
Đôi mắt hổ của Liệt Minh Kính rực sáng:
- Quy củ là do ta đặt ra, đương nhiên cũng có thể do ta thay đổi!
Như Ca lắc đầu:
- Không nên vì con mà tổn hại đến uy nghiêm của cha. Liệt Minh Kính nhìn nàng, đột nhiên phá ra cười:
- Ca Nhi, không phải con muốn rời Liệt Hỏa sơn trang đấy chứ?
Gương mặt Như Ca ửng đỏ, nàng phụng phịu gắt:
- Cha!
Liệt Minh Kính vuốt râu cười xòa, vết sẹo nơi má phải cũng trở nên hiền từ:
- Ha ha, ta sao lại không biết con gái mình đang nghĩ gì!
Như Ca chăm chú nhìn ông:
-Cha, người cho phép chứ?
Liệt Minh Kính thở dài:
- Làm cha ai lại muốn con gái rời xa mình bao giờ.
Như Ca thất vọng cụp mắt xuống:
- Vậy là không được ư?
Liệt Minh Kính quan sát nàng.
- Ca Nhi, con vì sao lại muốn rời trang?
Như Ca ngẫm nghĩ một chốc rồi đáp:
- Không ai có thể được bảo vệ cả đời, muốn sống sót cần phải học tập bản lĩnh sinh tồn.
- Còn gì nữa?
Như Ca cười:
- Con ở trong trang cảm thấy không thoải mái.
-Đi một mình à?
- Vâng.
Nếu như dẫn theo cả đống nha đầu sai vặt, thế thì so với ở lại trang có khác gì nhau.
- Con có thể chứ?
- Nếu con không thử thì vĩnh viễn sẽ không thể.
- Cuộc đời phức tạp hơn con nghĩ nhiều.
- Cha cũng từng bước đi lên, lập nên cơ nghiệp đấy thôi. Li ệt Minh Kính đột nhiên phát hiện ra nữ nhi của ông trưởng thành rồi, nét ngây thơ đã dần biến mất, vầng sáng trên trán nàng mạnh mẽ đến mức khiến người ta không xao nhãng.
Nàng không còn là tiểu nha đầu hay làm nũng trong lòng ông nữa.
Nàng muốn vùng vẫy, muốn sống theo cách riêng của nàng.
Liệt Minh Kính trầm ngâm.
Hồi lâu, cuối cùng ông cũng cất tiếng:
- Ta có thể đồng ý, nhưng con phải chấp nhận một điều kiện. Như Ca thầ m nghĩ, sẽ là điệu kiện gì đây? Nhưng ngẫm lại, nàng vốn biết phụ thân thương yêu nàng sâu đậm, những chuyện không tốt đối với nàng, ông tuyệt đối sẽ không nói ra, vì thế nàng liền đáp:
- Vâng.
Liệt Minh Kính mừng rỡ vô cùng, ông lôi từ trong người ra một tấm lệnh bài đỏ rực, thả vào lòng bàn tay nàng.
- Nhớ kỹ, con là chủ nhân của nó.
oOo
Như Ca rời khỏi Liệt Hỏa sơn trang lúc trời vừa chập tối.
Nàng chỉ mang theo một túi hành lý nhỏ, bên trong có hai bộ xiêm y, vài tảng lương khô và mười mấy lượng bạc. Nàng quang minh chính đại bướ c ra từ cổng lớn của Liệt Hỏa sơn trang, không có nước mắt đưa tiễn cùng những lời dặn dò, chỉ có vẻ mặt tức giận của Điệp Y và nụ cười dịu dàng của Huân Y.
Li ệt Minh Kính vẫn như mỗi tối, ở đại sảnh nghe mọi người bẩm báo sự tình, chỉ vào lúc Như Ca bước qua cổng lớn của sơn trang, ông mới nhướng mày cười rộ lên.
Ca Nhi của ông đang dần trưởng thành.
Trời đêm thật sáng.
Sao khuya tỏ tường.
Như Ca bước trên thảo nguyên mênh mông, đôi mắt rạng ngời.
Nàng không tìm quán trọ để tá túc, cứ một đường đi thẳng đến nơi đây chẳng hề ngơi nghỉ. Gió đêm thổ i tới mang theo hương cỏ man mát, nàng phóng mắt nhìn khắp thảo nguyên bao la, lặng yên hít sâu vào một hơi, khẽ mỉm cười ngồi xuống cỏ. Nàng thả túi hành lý sang bên rồi nằm lăn hai vòng trên ấy. Thấp thoáng có sợi cỏ vương trên khóe mi nàng, có loài côn trùng phơn phớt chạm vào má.
Nàng ngáp một hơi dài, mắt nhắm lại thiu thiu.
Dưới bầu trời chi chít sao đêm, Như Ca trong bộ cánh đỏ nằm gối đầu lên hai tay, vẻ như đã chìm vào giấc ngủ trên thảo nguyên xanh ngát.
Ở nơi này, dường như mọi chuyện đều có thể lãng quên.
Nàng chẳng khác một hài nhi mới sinh, hơi thở thật chậm, an tĩnh thiếp đi…
Ánh trăng soi chiếu lên gương mặt trong sáng của nàng.
Sao khuya đầy trời lấp lánh.
Như Ca khe khẽ ngủ say…
Đột nhiên. M ột luồng sáng rực rỡ im lìm lướt đến, hệt như một trận tuyết bay, lẳng lặng nằm xuống bên cạnh rồi tựa sát vào người Như Ca, tinh nghịch khều khều lên làn mi mảnh dài của nàng.
- Nhột mà!
Như Ca nhăn nhó, xoay người đi không muốn tỉnh lại, miệng mấp mớ càu nhàu.
Luồng sáng tựa tuyết bay ấy lại trôi đến, tiếp tục khều ngoáy nàng.
- Nhột - mà!
Như Ca mặt mày cau có phản đối:
-Đáng ghét!
Chẳng lẽ không biết giấc ngủ con người là quan trọng nhất hay sao?! Ai mà ác thế cơ chứ?
Nàng bừng mắt ra nhìn.
Cằm của nàng suýt nữa rơi cả xuống đất!
Tuyết bật cười khanh khách tựa tinh linh trong đêm, y ghé sát vào đầu nàng, đôi môi xinh đẹp chạm lên làn tóc rối bên trên.
-Là ngươi á? Như Ca giật mình la hoảng lên!
Tuyết uể oải liếc nàng, ngón tay se se những sợi tóc của nàng lại:
-Người ta nói muốn đi theo nàng, sao nàng lại bỏ rơi người ta chứ? Đúng là nha đầu ngốc vô lương tâm mà!
Như Ca đoạt tóc của mình về, bất đắc dĩ nói:
- Ta bây giờ hai bàn tay trắng, ngươi đi theo ta sẽ phải chịu khổ đấy!
Tuyết tủm tỉm cười:
- Vậy nàng theo ta là xong, ta sẽ cho nàng hưởng phúc mà.
-Đi theo ngươi?
Như Ca nhăn mặt:
-Để ngươi lại trở về thanh lâu treo biển hành nghề á? Thế thì nói làm gì.