Rất nhiều vấn đề không phải do y có thể tự quyết định được.
- Ta còn có thể gặp lại huynh hay không?
Nàng bi thương hỏi.
Ngọc Tự Hàn nhìn nàng, đáy mắt như có vầng sáng lưu chuyển:
- Muội sẽ nhớ ta sao?
Giọng của y so với tiếng chuông ngọc còn khẽ khàng hơn.
Như Ca gật đầu thật mạnh:
- Nhớ chứ! Ta sẽ rất, rất, rất, rất nhớ huynh! Hơn nữa…
Nàng đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, bật cười:
- Sư huynh, lỡ như huynh không trở về Liệt Hỏa sơn trang nữa, ta sẽ đi tìm huynh đấy!
Lời của nàng chính là lời biểu lộ đáng yêu nhất trên thế gian này.
Giây phút ấy.
Ngọc Tự Hàn mong sao có thể nghe được chính giọng nói của nàng, như vậy y mới có thể là một người hạnh phúc thật sự.
Y tháo từ bên hông ra một khối dương chi ngọc bội tạc hình rồng, thả vào lòng bàn tay của nàng.
- Dùng nó thì có thể tìm ra ta.
Nàng thu lấy ngọc bội, bảo:
- A, vậy ta nhất định phải giữ gìn nó thật tốt mới được.
Đêm, càng lúc càng sâu.
Gió đêm mang theo hơi lạnh từ phía thủy hồ.
Ngọc Tự Hàn vẫn còn một việc chưa yên tâm.
Y nhìn vẻ cười khúc khích của Như Ca, không biết phải nói thế nào mới thích hợp.
Như Ca sao lại không biết y đang lo lắng điều gì.
Vì vậy nàng đứng lên, gương mặt hé ra một nụ cười tươi tắn như những đóa hoa đương thì nở rộ:
-Sư huynh, người an tâm, ta sẽ không gục ngã đâu!
Nàng cười thật kiêu hãnh: - Ta có th ể sẽ thương tâm, có thể sẽ khổ sở, có thể sẽ khóc lóc, có thể sẽ nổi giận đến mức muốn đánh người khác! Thế nhưng, ta sẽ không bao giờ gục ngã! Mỗi người đều sẽ gặp thất bại, riêng ta nhất định phải cố gắng sống cho thật tốt!
oOo
Liệt Hỏa sơn trang.
Thính đường lớn, phong thái huy hoàng.
Đàn sáo dìu dặt, sáng rỡ như ban ngày.
Trước bậc thềm đá nổi bật một tấm thảm đỏ, phía cuối đặt một bàn ngọc, trên ấy lộ ra một bộ áo gấm, chính là chỗ ngồi của trang chủ Liệt Minh Kính.
Hai phía trái phải bên dưới đều có kê một chiếc bàn dài, chén đũa trên ấy tự nhiên đều là vàng ngọc, cực kỳ trân quý.
Hôm nay là ngày mà đường chủ của các đường phải đến Liệt Hỏa sơn trang bẩm báo sự tình vào mỗi tháng.
Nếu là trước kia, Như Ca sẽ hiếm khi tham gia, nhưng lần này Liệt Minh Kính kiên quyết muốn nàng phải có mặt.
Người trong thính đường rất nhiều.
Từ tay trái của Liệt Minh Kính trở xuống.
Vị thứ nhất chính là đại đệ tử của Liệt Hỏa sơn trang - Chiến Phong. Chi ến Phong toàn thân áo vải màu lam, mái tóc đen sậm phớt xanh khẽ xoăn, hai tròng mắt cùng viên bảo thạch nơi tai phải lóe hiện một tia sáng âm u lam thẫm. Y từ tốn uống rượu, dáng ngồi vươn thẳng, tâm thần dường như không hiện hữu tại nơi đây.
Vị thứ hai chính là đường chủ trông coi Sí Hỏa đường, chuyên việc tưởng thưởng trừng trị - Duệ Lãng. Chưa bao giờ ngườ i ta trông thấy Duệ Lãng tươi cười, y tựa như một loài dã thú, hai tròng mắt ảm đạm màu tro, gương mặt mang theo nét tàn nhẫn. Y rốt cuộc đã bao nhiêu tuổi, xuất thân thế nào, tại sao đối với Liệt Minh Kính lại trung thành như vậy, đấy vẫn còn là điều bí ẩn mà giới võ lâm trước giờ chưa lý giải được.
Du ệ Lãng không uống rượu, ánh mắt y chằm chặp bám sát nhất cử nhất động của Liệt Minh Kính, vẻ như chỉ cần Liệt Minh Kính ở đây thì trong lòng y sẽ không có chuyện thứ hai.
Vị thứ ba chính là đường chủ trông coi Kim Hỏa đường, chuyên việc tiền tài thu chi - Mộ Dung Nhất Chiêu. Trong bàn tay c ủa Mộ Dung Nhất Chiêu, vàng bạc không thể chạy thoát. Y hệt như Đào Chu tái sinh (1), đối với việc mua bán làm ăn có khả năng thiên phú. Dưới sự kinh doanh của y, mối buôn mối bán của Liệt Hỏa sơn trang trải khắp đại giang nam bắc, vàng bạc tài phú cứ thi nhau như khối tuyết lăn tròn, càng lăn lại càng lớn, trừ triều đình và Giang Nam Long Gia ra, thiên hạ chẳng một ai có thể sánh nổi khối tài sản ngày một hùng hậu của Liệt Hỏa sơn trang.
(1) Đào Chu tức Đào Chu Công, tên thật Phạm Lễ, nhà chính trị gia, quân sự gia và kinh tế gia lỗi lạc của nước Việt thời Xuân Thu.
Mộ Dung Nhất Chiêu vừa nhấm thức ăn vừa cười híp mắt, cùng hàn huyên với Lăng Tiên Thu bên cạnh.
Vị thứ tư chính là đường chủ trông coi Minh Hỏa đường, chuyên việc bồi dưỡng lớp nhân tài kế cận Lăng Tiên Thu. Lăng Tiên Thu tuổi ước ba mươi nhưng mặ t mũi lại trông như hài đồng, thoạt nhìn có vẻ thân thiện dễ gần. Những đệ tử mới của các đường đều phải trải qua sự huấn luyện của y, đạt yêu cầu rồi mới có thể gia nhập. Y từ khắp nơi chọn ra những mầm non có tư chất nổi bật nhất, tận tâm bồi đắp, liên tục không ngừng nghỉ vì một thế hệ mới của Liệt Hỏa sơn trang.
Y không uống rượu cũng không dùng thức ăn, chỉ tập trung tinh thần lắng nghe Mộ Dung Nhất Chiêu nói chuyện.
Từ tay phải của Liệt Minh Kính trở xuống.
Vị thứ nhất chính là tam đệ tử của Liệt Hỏa sơn trang - Cơ Kinh Lôi.
Vị trí này trước kia do Ngọc Tự Hàn ngồi, nhưng từ khi y rời trang rồi, Cơ Kinh Lôi được đôn lên thay thế. Cơ Kinh Lôi cao lớ n tráng kiện, mắt sáng như sao, miệng lưỡi thẳng thắng, cực trọng chính nghĩa, trên giang hồ vốn có tên có tuổi. Vũ khí của y rất đặc biệt, chính là một đôi Lưu Tinh chùy nặng ước tám mươi cân, khi giơ lên lại nhẹ nhàng như gió cuốn.
Tửu lượng của y rất cao, tay ôm cả một vò rượu, há miệng uống ừng ực.
Vị thứ hai chính là Như Ca. Nàng c ả người khoác xiêm y đỏ tươi, ánh lên làn da ngọc ngà trong suốt, đôi mắt to đen lay láy, long lanh xinh đẹp. Tay nàng giữ lấy bôi rượu sóng sánh đặt nơi khóe môi, do dự chẳng biết có nên uống hay không.
Rượu rất cay.
Nàng cảm giác không hề dễ nếm.
Thế mà từ khi yến tiệc bắt đầu đến giờ, Chiến Phong cứ từng bôi, từng bôi không ngừng cạn sạch.
Y uống không nhanh, nhưng cứ tì tì không dứt và lại uống rất nhiều.
Điều đáng nói là ngày thường, y vốn chẳng phải kẻ hám rượu.
Đang trong lúc ngập ngừng.
Chén rượu của Như Ca đột nhiên bị một bàn tay xinh đẹp như thủy tiên đoạt lấy.
Tuyết say sưa nhấm nháp rồi bình phẩm:
-Thơm quá đi mất…
Như Ca trợn mắt nhìn y:
- Trước mặt ngươi không phải cũng có rượu hay sao?
Tuyết cười quyến rũ:
- Nhưng mà chỉ có chén rượu này là đã chạm qua môi nàng mà thôi. Nàng không bi ết có nên nổi giận hay là phớt lờ y đi, suốt cả ngày cứ bị y trêu chọc một cách chẳng biết vô tình hay cố ý như vậy, thần kinh nàng sớm đã bị mất cảm giác cả rồi.
Tuyết cười khanh khách, ghé sát nàng bảo:
-Nha đầu, son môi nàng dùng là mùi quế hoa phải không? Ngọt ngào lắm đó!
Như Ca tức giận đến hai má đỏ ửng:
- Mau câm miệng lại cho ta!
Tuyết cười đến gập người:
- Trông kìa, xấu hổ rồi kìa!
Tiếng nói của y ấm áp dễ nghe, bốn bên mọi người đều bất giác nhìn sang.
Chiến Phong cũng ngẩng đầu lên. Ánh m ắt của y tối tăm không đáy, khẽ lướt ngang gương mặt đang ửng đỏ của Như Ca, thân thể dường như thoáng chút cứng đờ nhưng rất nhanh lại tiếp tục lạnh lùng uống rượu.
Lúc Như Ca nhìn y.
Nàng chỉ trông thấy được viên bảo thạch màu lam sẫm nơi tai phải của y.
Dáng vẻ của hai người đều không thoát khỏi tầm mắt của Liệt Minh Kính. Ông hài lòng vu ốt râu mỉm cười, vết sẹo đao dữ tợn trên gương mặt cũng trở nên hiền hòa một cách lạ thường. Ông phất tay lệnh cho đội nhạc ngừng tấu, lại cho toàn bộ vũ công lui ra, hướng xuống mọi người Liệt Hỏa sơn trang lúc này đã im phăng phắc, lên tiếng:
-Đêm nay, nhân lúc mọi người tề tụ đông đủ trong trang, ta có một chuyện vui muốn tuyên bố…
Như Ca ngước nhìn phụ thân, bất thần…
Nàng phát hiện ra ông sắp sửa nói điều gì!
Trái tim nàng đột nhiên co thắt dữ dội!
Không được!
Thời cơ này quả thực không được!
Nàng buột miệng thốt lên…
- Cha!
Tiếng kêu của Như Ca vang khắp sảnh đường yên tĩnh, có vẻ hết sức đột ngột!
Liệt Minh Kính ghé mắt trông về phía nàng, chờ đợi nàng tiếp tục.
Trên đời này chỉ duy nhất một người có thể cắt ngang khi ông đang nói chuyện, đó chính là đứa con gái vàng ngọc của ông.
Duệ Lãng trợn mắt lạnh lùng nhìn Như Ca.
Với y, không ai có thể xen ngang khi Liệt Minh Kính lên tiếng, cho dù có là nữ nhi của trang chủ đi chăng nữa.
- Cha…
Trái tim Như Ca như bị mấy chục cánh tay bóp nghẹn, nàng định can gián phụ thân, chỉ là…
Nàng đồng thời lại không muốn ngăn cản.
Chiến Phong dường như không chút để tâm đến.
Mái tóc xoăn màu xanh đen của y ánh lên những tia u ám.
Y vẫn đang uống rượu.
Như Ca hít vào một hơi, chuyện đã đến lúc phát sinh thì nên để nó phát sinh, cứ dai dẳng kéo dài thời gian không bằng cứ dứt khoát như vậy cho xong.
Nàng siết tay lại.
Móng tay bấu chặt vào lòng.
-Cha, người nói tiếp đi.
Liệt Minh Kính lớn giọng cười to, tóc râu rậm rịch như tuyết tung bay phần phật: - Phong Nhi và Ca Nhi t ừ nhỏ vốn là thanh mai trúc mã với nhau, tình cảm sâu đậm, đến nay cả hai đều đã trưởng thành, ta tuyên bố - Tháng sau bọn họ sẽ thành thân!
Như Ca ngồi tại nơi ấy, đột nhiên cảm giác mọi thứ bỗng trở nên im ắng một cách khác thường.
Nàng có thể trông thấy phụ thân đang nói chuyện.
Nàng có thể trông thấy Cơ sư huynh vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên chúc phúc cho nàng.
Nàng có thể trông thấy mọi người đang vui vẻ cười to.
Nàng thậm chí còn có thể cảm giác được ở phía bên tay phải, Tuyết đột nhiên đánh đổ rượu ra khỏi chén.
Có điều, nàng lại không thể nghe thấy thanh âm của bọn họ.
Vậy mà, nàng có thể nghe rõ từng âm thanh than thở đang không ngừng vọng đến từ hồ sen hoang phế nơi xa kia.
Nàng cảm thấy yên tĩnh vô cùng.
Nàng dùng chút hô hấp còn lại của mình chờ đợi Chiến Phong ở phía đối diện.
Chiến Phong.
Trong mớ âm thanh mừng vui, hoan hỉ ấy.
Chầm chậm ngẩng đầu lên.
Đôi tròng mắt đã hóa ra đen kịt.
Sắc xanh đã bay biến đi mất.
Viên bảo thạch màu lam sẫm toát ra làn hơi chết chóc.
Y băng lãnh nhìn về phía Liệt Minh Kính đang ung dung phía trên, giọng nói sắc lạnh như dao…
- Không!
Như Ca đã nghe thấy.
Trái tim của nàng…
Cứ thế, cứ thế dần dần chìm xuống… Nàng tưở ng nàng sẽ thống khổ, thống khổ hệt như bị róc đi từng tấc thịt. Vậy mà, thân hình cứng lạnh của nàng ngay cả một chút thống khổ cũng không cảm giác được.
Thời khắc ấy.
Bên dưới ánh trăng.
Ngọc Tự Hàn trong làn áo xanh khe khẽ ngẩng đầu lên, dõi mắt về hướng Liệt Hỏa sơn trang.
Y ngồi trên cổ xe lăng trong sân đình, khuôn mặt tuấn tú mờ nhạt như dãy núi đằng xa, đôi tròng mắt trong suốt vương mắc một nỗi sầu lo.
Trời phảng phất như nổi gió. Chu ỗi chuông ngọc treo trên tàng cây leng keng khua vang, ban sơ còn âm ỉ, về sau càng lúc càng trở nên cuồng loạn, như vùng vẫy, như rên xiết, như thét gào.
Sau đó lại tĩnh mịch.
“Keng…” H ạt tim lung linh giữa chuỗi chuông ngọc ấy tựa như một luồng sáng lạnh lẽo vút qua, trong khoảnh khắc nổ tan thành ngàn vạn mảnh nhỏ, mỗi mảnh đều bé xíu như hạt bụi, lấp lánh lóe sáng, trôi lả tả về phía chân trời.
Ngọc Tự Hàn vươn cánh tay thon dài của mình ra, khẽ khàng với gọi.
Chùm sáng lập lòe ấy tỏa ra, ngập ngừng, do dự… Bàn tay c ủa y thương tiếc hợp ngửa, đem chút vụn vặt còn sót lại ấy e ấp trong lòng bàn tay, tinh quang lấp lánh lưu chuyể