Phẩm Hoa lầu, ngoại trừ Hương Nhi trong một đêm bỗng chốc “chim sẻ hóa phượng hoàng” ra còn có một người nữa khiến kẻ khác phải ngưỡng mộ, đó chính là Phong Tế Tế. Phong Tế Tế xem như dựa rủi được may, tuy không thể câu kéo được Đao Vô Hạ nhưng lại được Ngọc Tự Hàn của Liệt Hỏa sơn trang xem trọng. Từ đêm đó trở đi, Ngọc công tử cũng thường xuyên lui tới Phong các hơn, tên tuổi của cô trên Bài Hành bảng của Phẩm Hoa lầu cũng theo đó tăng cao, chớp mắt đã leo đến vị trí thứ hai. Ngẫm lại, cũng chỉ có Liệt Hỏa sơn trang mới đủ sức khiến cho ánh hào quang của Thiên Hạ Vô Đao thành mờ nhạt, vì vậy mới có thể khiến cho Phong Tế Tế ngay lập tức trở thành cô nương được ưa chuộng nhất Phẩm Hoa lầu. (Có độc giả sẽ hỏi, không đúng rồi, Phong Tế Tế chỉ xếp thứ hai, sao có thể là cô nương được ưa chuộng nhất? Vậy thì bạn không biết, Phong Tế Tế cho dù có tự phụ đến đâu đi nữa cũng không dám so sánh với người bài danh đệ nhất là Tuyết, có điều Tuyết lại rất ít khi có mặt trong Phẩm Hoa lầu!)
Phong các.
Ngọc Tự Hàn đang ngồi bên song cửa, lặng lẽ thưởng trà. Phong T ế Tế tuy cũng được xem là một cô gái dạn dày kinh nghiệm, nhưng khi đối diện với Ngọc Tự Hàn rồi, cô lại cảm thấy tay chân mình trở nên dư thừa.
Hơi trà bồ ng bềnh quấn quyện.
Khuôn mặt tuấn tú của Ngọc Tự Hàn dịu dàng nho nhã, làn môi mỏng của y khẽ chạm vào tách sứ xanh nhẵn nhụi, ánh mắt xa xăm nghĩ ngợi, hệt như đang chờ đợi một người nào đó quan trọng nhất đời mình.
Phong Tế Tế gấp gáp siết chặt tay, không biết phải mở lời thế nào. Cô đ ã từng gặp qua những vị khách nhân đẹp trai hơn y, hào phóng hơn y, oai phong hơn y, thậm chí còn hung hãn hơn y, vậy mà cô chưa bao giờ lại khẩn trương đến như vậy. Nam nhân thôi mà, thứ họ muốn chỉ là mấy chuyện ấy, cứ cho bọn họ là xong tất.
Có điều, vị Ngọc công tử này lại vô cùng khác biệt. Gi ữa trán y bao phủ một một luồng hào quang dịu nhẹ, mặc dù đang ngồi trên xe lăn nhưng lại giống như một viên ngọc ấm áp tuyệt mỹ của thế gian; khóe môi y thấp thoáng mỉm cười khiến cô cảm giác y không giận mà vẫn oai phong. Ở bên cạnh y, Phong Tế Tế đột nhiên cảm thấy mình hóa ra nhơ nhớp, ngay cả liếc mắt hay trò chuyện với y cũng đã là một sự xúc phạm lớn lao rồi.
Ngọc Tự Hàn dường như không nhận ra sự lúng túng và yên lặng của cô, chỉ dùng ngón tay ve vởn tách trà, nhìn ra song cửa với vẻ tư lự.
Huyền Hoàng đứng phía sau thõng tay im lặng.
Bỗng lúc này, bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chạy vội vã, hệt như một đốm lửa bay xộc vào, rèm cửa “soạt” một tiếng đã bị vén lên!
Như Ca cả người vận trang phục đỏ tươi, sắc má ửng hồng lấm tấm mồ hôi, tay đang cầm một gói giấy, thở gấp gáp cao hứng gọi:
- Muội mua được Quân Sơn Ngân Châm rồi!
Phong Tế Tế quay đầu lại nhìn nàng:
- Muội trở về nhanh thật.
Như Ca cười hì hì:
- Thì muội vừa đi vừa chạy mà!
Nói rồi, nàng đến bên cạnh Ngọc Tự Hàn mở gói trà ra, hương thơm của ngân châm nhất thời tràn ngập khắp phòng. Nàng luôn miệng bảo:
- Ngài xem, chủ tiệm trà bảo đây chính là Quân Sơn Ngân Châm thượng đẳng, uống tuyệt vô cùng, không biết có thật hay không? Ng ọc Tự Hàn đăm đắm nhìn Như Ca, đôi mày khẽ nhíu lại, y lấy từ người ra một chiếc khăn tay rồi cẩn thận lau khô những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán nàng.
Như Ca ngẩn ra, kế đó mỉm cười đón lấy khăn, lau sơ mặt mày rồi lấp liếm:
- Ta chạy hơi gấp thôi mà.
Ngọc Tự Hàn lắc đầu, rót từ ấm hoa ra một tách trà, đưa đến tay nàng.
Như Ca ngửa đầu, ừng ực uống cạn một hơi, sau đó bảo:
-Được rồi mà, đừng quan tâm ta nữa, ngài có muốn nếm thử vị trà mới hay không? Ng ọc Tự Hàn mỉm cười lắc lắc đầu, đành thuận theo ý nàng quan sát lá trà. Hạt mầm ngân châm này phần đầu phình to, phần cuống vững chắc, phần thân óng ả, lông bạc phủ đầy, quả nhiên là loại hàng thượng đẳng.
Bên cạnh, Như Ca tò mò hỏi Phong Tế Tế: - Ti ểu thư, lúc muội trở về thì bên ngoài cổng lớn bỗng nhiên đầy ắp người, chen nhau nghìn nghịt đến nỗi suýt nữa muội về đây không được đấy. Tiểu thư người có biết bọn họ đang làm gì không?
Phong T ế Tế nhìn Như Ca, trong lòng pha lẫn đủ loại mùi vị cảm xúc. Cô càng ngày càng cảm thấy nha đầu này không phải người bình thường, chỉ nhìn thái độ vừa trìu mến vừa thân mật của Ngọc công tử đối với nàng là biết ngay lai lịch xuất thân của nàng không đơn giản. Ngực tuy đau nhói nhưng cô cũng hiểu rõ rằng có nhiều chuyện không miễn cưỡng được, nếu quả Ca Nhi có lai lịch lớn thì cô tất nhiên không thể động đến, mà dù nàng ta chỉ là một nha đầu bình thường đi nữa, dựa vào cách đối xử của Ngọc công tử đối với cô vừa rồi, cô cũng không thể lên tiếng mắng chửi nàng được khi mà vết xe đổ của Phượng Hoàng vẫn còn rành rành ra đó.
Phong Tế Tế ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:
- Nhẩm tính thời gian thì đã đến lúc Tuyết trở về rồi.
- Tuyết? Như Ca có ấn tượ ng về cái tên này. Tuyết chính là vị cô nương xếp hạng nhất của Phẩm Hoa lầu, có điều từ trước tới nay nàng chưa từng nhìn thấy cô ta.
- M ỗi lần Tuyết quay lại sẽ khiến cho Lạc Dương chấn động, khách nhân khắp ngũ hồ tứ hải cho dù cách xa đến đâu cũng đều muốn đến chiêm ngưỡng dung nhan vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này.
- Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân sao…
Như Ca trầm trồ thốt:
- Không biết sẽ đẹp đến mức nào nhỉ?
- Mỹ mạo tuyệt trần!
Phong Tế Tế thở dài than:
- Nào ngờ được trên đời còn có người đẹp đến như vậy.
Mỹ mạo tuyệt trần? Như Ca phấ n khích bảo:
- Cho nên, tuy cả năm trời Tuyết không treo bảng tiếp khách ở Phẩm Hoa lầu nhưng vẫn vững chắc ở ngôi vị đệ nhất ư? Ôi trời, muội nhất định phải đi xem xem vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này rốt cuộc là đẹp đến mức nào mới được!
Phong Tế Tế cười nói: - Nh ững người bên ngoài kia cũng hệt như muội vậy, họ đều muốn trông thấy Tuyết. Tuy nhiên, Tuyết chỉ đến Phẩm Hoa lầu duy nhất một đêm, Phẩm Hoa lầu cũng chỉ có bấy nhiêu không gian, đương nhiên là không thể để ai muốn vào thì vào. Vì thế, những kẻ muốn có mặt đêm đó phải lấy cho bằng được tấm thẻ bài qua cửa Phẩm Hoa lầu trước đã.
- Dùng tiền mua ạ?
- Mỗi thẻ bài vào cửa là mười lượng hoàng kim.
- Oa! - Mà cho dù v ậy, thẻ bài qua cửa của Phẩm Hoa lầu lúc này chính là thứ mà thiên hạ muốn đoạt được nhất, bỏ qua cơ hội này thì chỉ có nước đợi sang năm mà thôi.
Như Ca nghe mà ngơ ngẩn, nàng đứng bên cạnh Ngọc Tự Hàn ngây ra một lúc lâu.
Ánh trăng vằng vặc.
Những đóa hoa trắng muốt trổ đầy tán hạnh, dưới ánh trăng soi sáng dường như được phủ thêm sắc lập lòe.
Một cơn gió nhẹ vi vút nổi lên.
Cánh hoa lả tả bay khắp nơi, vương lên vạt áo xanh của Ngọc Tự Hàn đương ngồi trên xe lăn, vương lên mi mắt của Như Ca đang say sưa đứng lặng. Như Ca chớ p chớp mắt, cánh hoa lại khẽ khàng rơi xuống:
- Ngày hôm qua, ngoài Phẩm Hoa lầu lại xảy ra ẩu đả, một cao thủ phái Côn Lôn và một cao thủ Thiết Kiếm Môn vì tranh đoạt tấm thẻ bài còn sót lại cuối cùng mà đấu nhau rất ác liệt.
Nàng mỉm cười hỏi Ngọc Tự Hàn:
- Có biết ai thắng hay không?
Ngọc Tự Hàn lắc đầu. - Là m ột gã thiếu niên của Phích Lịch môn. Người của phái Côn Lôn và Thiết Kiếm môn giành nhau đến lưỡng bại câu thương, thế là để cho kẻ khác ngư ông đắc lợi đoạt mất.
Như Ca lại cười: - Ta còn nghe nói, đây sẽ là lần xuất hiện cuối cùng của Tuyết. Phẩm Hoa lầu vừa thông cáo với thiên hạ rằng, vào năm ngày sau, Tuyết sẽ chọn ra trong đám khách nhân một vị làm chủ nhân duy nhất của nàng suốt kiếp này, về sau nàng không bao giờ tiếp khách nữa. Ài, Tuyết rốt cuộc sẽ chọn người như thế nào làm chủ nhân đây chứ? Ta thật tò mò chết đi được!
Nàng đột nhiên ngắm nhìn Ngọc Tự Hàn từ trên xuống dưới một cách thích thú rồi bảo:
- Hây, Ngọc công tử của chúng ta thanh nhã tuấn tú như vậy, lại là rồng chốn nhân gian, không biết có được Tuyết cô nương để mắt tới không nhỉ?
Chốc lát sau Huyền Hoàng đã mang Phong Tế Tế ra ngoài, vì vậy nàng và Ngọc Tự Hàn tự nhiên cũng nói chuyện thoải mái hơn rất nhiều.
Ngọc Tự Hàn không mỉm cười.
Y đăm đắm nhìn vẻ mặt tươi tắn của Như Ca, đưa tay sửa lại vài lọn tóc lòa xòa vương nhẹ nơi thái dương của nàng, sau đó…
Y cất tiếng hỏi:
- Bao giờ mới trở về đây?
Giọng của y mang vẻ trầm thấp, thoáng chút âm mũi, tuy khác lạ nhưng vẫn rõ ràng dễ nghe. N ếu có người nào đó đi ngang qua, nghe được Ngọc Tự Hàn của Liệt Hỏa sơn trang lên tiếng nói chuyện, ắt sẽ phải hoảng vía đến nỗi đánh rớt quai hàm ra mặt đất. Ngọc Tự Hàn từ nhỏ vừa câm vừa điếc lại vừa tàn tật, đây là điều mà ai cũng biết, thế nhưng sao y lại đột nhiên trao đổi được?
Những đóa hoa hạnh trắng muốt nơi đầu cành lả tả rơi trên vạt áo dài màu xanh của Ngọc Tự Hàn.
Như Ca dùng ngón tay nhặt lấy một đóa.
Ngón tay của nàng trắng nõn nhưng không nhẵn mịn, đốt tay có phần mảnh khảnh và rắn chắc.
Nàng khổ não xoay nhẹ đóa hoa trong tay, oán trách bảo:
- Huynh biết rõ người ta không muốn trở về mà.
- Mọi người ai cũng lo lắng cho muội.
Từ khi nàng đi rồi, Liệt Hỏa sơn trang dường như mất đi cả sức sống, ngay cả chim cũng không buồn hót vang nữa.
Như Ca ngẩng mặt lên hỏi:
- Còn người ấy thì sao? Hắn có lo cho ta không? Có nhớ đến ta không? Nàng nh ớ mãi vị thiếu niên hôm nào đứng bên ao sen, ánh dương soi sáng lên viên bảo thạch xanh thẫm bên tai phải, đáy mắt u ám của y chớp động, so với viên bảo thạch lại càng tỏa ra hào quang khiến lòng người xao động hơn. Liệu rằng trong mấy ngày nàng bỏ đi ấy, y có từng nhớ đến nàng chăng?
Ngọc Tự Hàn ve vuốt mái đầu của nàng, không trả lời.
Cõi lòng Như Ca hóa lạnh, nàng cố ép một nụ cười tươi bảo:
- Ta lại hỏi ngốc nghếch làm khó sư huynh rồi.
- Ca Nhi… - Có th ể trông thấy Ngọc sư huynh ở đây thật là tốt, hệt như có cảm giác ở nhà vậy, lại được nghe giọng nói của sư huynh nữa, giọng nói của Ngọc sư huynh chính là bảo bối mà chỉ mình ta mới có được!
Nàng nói một hơi thật nhanh, như để ngăn không cho bản thân mình có cơ hội xúc động.
Nàng bất chợt nhớ ra một việc:
-Sư huynh, chuyện ta đang ở nơi này huynh không nói cho ai khác biết chứ?
Ngọc Tự Hàn lắc đầu.
Như Ca cao hứng bật cười:
- Ta biết Ngọc sư huynh hiểu và thương ta nhất mà, nếu biết ta ở chốn này chơi đùa vui vẻ như vậy huynh sẽ không nỡ nói cho người khác đâu! Ngón tay Ng ọc Tự Hàn khẽ lướt qua nét cười trong sáng trên mặt nàng, đã lâu lắm rồi y không thấy nàng cười tươi như thế. Lúc còn ở Liệt Hỏa sơn trang, nàng càng ngày càng trở nên u sầu, nếu như tại Phẩm Hoa lầu có thể quên đi hết những chuyện phiền não trước kia, vậy thì ở lại đây cũng tốt.
Y sẽ cùng ở với nàng.
Đêm dần trở lạnh.
Như Ca tháo mở gói bao quần áo bên cạnh, lôi ra một tấm chăn mỏng thêu hoa màu xanh, gấp lại vài lần rồi phủ lên đùi Ngọc Tự Hàn.
Ngọc Tự Hàn bảo:
- Không cần đâu!
- Sao lại không cần chứ!
Như Ca trừng mắt với y: - Ph ải, một đại nam nhân đắp chăn thì trông không hay lắm, nhưng nơi đây không có người ngoài, chẳng phải sợ mất thể diện. Huynh xem, ta còn cố ý chọn cả màu xanh cho chăn, không để ý sẽ không phát hiện ra đâu.