Tuy cô yêu anh, nhưng không cần anh có nửa điểm miễn cưỡng hồi báo tình yêu của cô, lại càng không nghĩ muốn dùng tình yêu để cưỡng cầu tâm anh. Cô cũng không muốn làm oán phụ, không để cho sự thật anh chẳng thương cô làm phá hoại tâm tình cùng sự vui vẻ mỗi ngày của mình.
Tình yêu nếu nhất định là phải bí hiểm khó dò, đổi thay liên tục, không thể cầu mong như vậy, cô tình nguyện để cho anh được vui. Đối với hết thảy mọi việc trước mắt, cô hành động giống như kẻ khờ dại, đơn thuần, lại cũng hết sức sáng suốt khôn ngoan. Tuy cũng sẽ quyến luyến, khổ đau, nhưng cô tuyệt sẽ không vì thế mà trở thành gánh nặng của kẻ khác, liên lụy đến mọi người.
Trời bắt đầu vào hạ, tháng tám, tiếng ve kêu vẫn liên miên không dứt bên ngoài. Thời tiết tuy vẫn nóng bức đến không thể chịu nổi, nhưng cứ quá năm giờ, từ trên núi luôn có những cơn gió nhè nhẹ từ từ thổi qua, dịu mát lòng người.
Ngày hôm đó sau năm giờ, cô hoàn thành một bức tranh tĩnh vật xong thì đứng dậy duỗi duỗi thân mình, ánh mặt trời sáng lạn từ xa chiếu vào trong phòng, mọi thứ vô cùng sáng sủa. Gió động chậm rãi lướt qua mang đến mùi hương cỏ cây thơm ngát hữu tình, làm người ta không tự giác được trầm mê, thân thể cũng nhũn ra nhanh chóng.
Hướng Hải Lam thoả mãn thở dài một hơi, lập tức muốn đánh một giấc. Cô nằm xuống chiếc ghế sôpha, nghiêng người, gối đầu lên tay, co hai chân vào như một đứa trẻ con. Khép lại đôi mắt sáng trong, cô chậm rãi rơi vào giấc mộng đẹp đẽ ngọt ngào…
Lăng Chấn Vũ về đến nhà sớm hơn mọi hôm, nhìn đến trước mặt mình xuất hiện một bức hải đường xuân ngủ đồ0.
0
Buổi chiều hôm nay, kết thúc buổi họp cùng khách hàng xong, anh nhìn chằm chằm vào ánh mặt trời sáng lạn bên ngoài cánh cửa sổ bằng thuỷ tinh của văn phòng, trong lòng đột nhiên nảy ra một vấn đề– giờ phút này, cô vợ nhỏ bé của anh đang ở đâu, và làm cái gì?
Tưởng tượng ra khuôn mặt yêu kiều tinh nghịch của Hướng Hải Lam, cái miệng của anh bất giác cong lên vẽ thành một nụ cười sủng ái, thân ảnh của cô luôn vô thanh vô tức hiện lên trong đầu anh, chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ bên trong.
Đột nhiên, anh cảm thấy mình không thể ngồi mãi trong văn phòng được nữa, trong lòng trào ra một nỗi xúc động muốn chạy thẳng về nhà. Không rảnh suy tư tiếp, anh lập tức cầm lấy ống nghe, bắt dãy số nội tuyến, phân phó thư kí của anh hôm nay hủy bỏ mọi công việc cùng lịch trình đã sắp xếp từ trước cho buổi chiều và buổi tối.
Buông ống nghe ra, tâm anh giống như một chiếc khinh khí cầu, từ từ bay lượn vọt lên không trung, lơ lửng lượn vòng. Này chắc là cảm giác khoái hoạt, hạnh phúc đi! Anh nghĩ thầm như vậy, không muốn cái cảm giác tốt đẹp này bay đi, lại càng không rảnh mà đi phân tích xem cảm tình của anh đối với Hướng Hải Lam rốt cuộc là như thế nào.
Giờ phút này anh chỉ muốn về nhà thật nhanh, ôm lấy cô vợ nhỏ bé có nụ cười sáng lạn, thanh thuần như thiên sứ kia thôi, mọi vấn đề suy tư ảo não đều vứt hết ra đằng sau cả.
Khi anh về đến nhà, không hề nhẫn nại vội vàng tiến đến phòng ngủ của hai người, bên trong không có ai, tâm đột nhiên trở nên mất mát cùng uể oải. Cô vợ bé nhỏ của anh không có ở đây.
Nhưng anh lập tức nghĩ đến ngay, cô có thể ở phòng vẽ phía sau.
Ba bước cũng thành hai bước, anh đi vào phòng vẽ, mở cửa ra, thân hình anh tuấn cao lớn bỗng nhiên rung động một chút, hình ảnh trước mặt khiến anh không thể dời tầm mắt đi, chỉ sợ chớp một cái, cảnh đẹp như mộng ảo này sẽ trôi đi vô tung mất.
Cô vợ nhỏ bé xinh đẹp của anh giống như tinh linh thuần khiết lại vô tà, cả người cuộn lại nằm ở trên sôpha ngủ thật ngọt ngào, ánh mặt trời sáng lạn ấm áp chiếu lên trên thân thể cô, mái tóc dài đen nhánh toả sáng, dung nhan điềm tĩnh xinh xắn nổi lên hai đoá mây hồng, cánh tay ngọc ngà cùng bộ váy trắng tinh như đang lấp lánh, lấp lánh—
Cô hệt như tinh linh từ trong rừng bay ra, không nhiễm bụi trần, khí chất thanh tịnh tốt đẹp làm người khác phải tán thưởng không thôi, khiến anh có chút xấu hổ.
Anh thừa nhận mình là kẻ âm trầm khó hiểu lại ăn ở không tốt, quá khứ tuổi thơ đau xót hình thành nên tính cách u ám như bây giờ, lạnh lùng cố chấp lại luôn thích phản nghịch.
Bức màn màu lam nhạt theo gió thổi phất phơ tung bay, âm thanh nhẹ nhàng như tiếng vang thức tỉnh Lăng Chấn Vũ đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình.
Anh đóng cửa, chậm rãi đi vào bên trong phòng, ánh mắt đen nhìn ngó xung quanh một lát. Cô đem nơi này bố trí sửa sang lại thật sự rất tốt, không khí tản mát ra hơi thở ấm áp cùng nghệ thuật, giống như cảm giác cô tạo cho người ta vậy.
Hệt như bóng ma, anh đến gần cô, một tay đặt lên sopha, nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng dựa vào thân hình nhuyễn ngọc ôn hương, bờ môi ấm áp điểm nhẹ lên vầng trán tươi sáng, sống mũi thật thẳng, cuối cùng dừng lại ở đôi cánh hoa mê người, dịu dàng liếm hôn qua lại.
Sự tiếp xúc mềm mại như lông vũ phủ lên khiến cho cô chậm rãi thức dậy từ trong giấc ngủ say, khoé miệng cong lên tạo thành một nụ cười ngọt ngào, phảng phất như vừa trải qua một giấc mộng đẹp. (Momo: Giống công chúa ngủ trong rừng quá~~~)
Hai hàng lông mi như cánh bướm uyển chuyển từ từ lay động, đôi mắt đen thăm thẳm đẹp đẽ vẫn còn mang theo chút mê man chậm rãi mở ra.
Sau một lúc, cô mới hoàn toàn ý thức được mình đang ở noi nào, cũng mới có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt tươi cười tuấn lãng trước mắt là thuộc về ai.
“Anh…anh sao lại ở đây, bây giờ là mấy giờ rồi?” Cô kinh hoàng hỏi, sẽ không phải là ngủ quên ở đây đi. Nhưng mà sắc trời vẫn còn sáng, không giống như là đã tối rồi nha.
Hướng Hải Lam giãy dụa muốn đứng lên, song thân hình tinh tráng rắn chắc của anh lại ở trên người cô, bất đắc dĩ làm cô không thể nửa điểm cựa quậy ra được.
Lăng Chấn Vũ không trực tiếp trả lời vấn đề của cô, anh vẫn đang trầm mê trong khoảnh khắc mê hồn tuyệt vời lúc cô vừa tỉnh giấc. Được một lúc, anh mới không yên lòng đáp lại: “Đừng lo, thời gian vẫn còn sớm!” Một bàn tay đã bắt đầu không an phận đặt lên ngực cô.
“Sao anh đã trở về rồi vậy?” Cô khờ dại hỏi. “Có phải quên thứ gì hay không?” Hoàn toàn hồn nhiên chưa phát hiện ra tay anh đã tấn công lên ngực mình.
Lí do hết sức bình thường này nhất thời đình chỉ động tác của Lăng Chấn Vũ, cả người anh kinh ngạc không thôi. Quên thứ gì đó? Thật sự là một lí do tốt, anh cười khổ trong lòng, chỉ sợ thứ anh quên không phải là đồ vật hay món gì này nọ, mà lại là tâm của mình. Anh đem tâm của mình không cẩn thận đặt ở trên người cô, rốt cuộc đã chẳng còn làm chủ được bản thân nữa.
Phát hiện này khiến nội tâm anh ảo não, mâu thuẫn, thống khổ giãy dụa không thôi.
Thấy anh không có phản ứng gì, hơn nữa còn cau mày, vẻ mặt trở nên dần u ám âm trầm hơn, Hướng Hải Lam lo lắng nhìn anh, vươn tay khẽ vuốt ve hai má anh. “Anh làm sao vậy?” Cô nhẹ giọng hỏi.
Sự quan tâm thuần túy của cô lại kích thích phản ứng mãnh liệt từ Lăng Chấn Vũ, anh bắt lấy bàn tay nhỏ bé đặt ở bên môi cuồng nộ hôn, cũng phóng túng để toàn bộ sức nặng của bàn thân đè lên thân hình mềm mại của cô.
Hướng Hải Lam thở mạnh một hơi, sức nặng của anh làm cô vừa đau khổ vừa thấy ngọt ngào, nhìn ánh mắt cuồng nhiệt nóng bỏng trước mặt, cô đã hoàn toàn biết được tiếp theo anh muốn làm gì. Trải qua một tháng ở chung, cô đối với phản ứng của anh đã dần dần thấu hiểu.
Hết sức vội vã giống như sợ không kịp, anh nhanh chóng cởi bỏ bộ váy trắng, thật vất vả tìm được chiếc khoá, thô lỗ kéo nó xuống, đem quần áo tuột đến tận dưới chân cô. Chỉ bằng hai ba động tác, anh đã khiến cô không còn mảnh vải che thân, hoàn toàn loã thể.
Làn da bạch ngọc tắm rửa dưới ánh nắng mặt trời càng trở nên trong suốt, làm người ta không chịu nổi chỉ muốn nhấm nháp thật nhanh.
Lăng Chấn Vũ gầm nhẹ, nhanh chóng bỏ hết quần áo trên người, giống như một con dã thú bổ nhào về phía cô. Môi của anh, tay của anh cuồng nhiệt đảo qua thân thể ôn nhuận tốt đẹp của cô, cuồng dã đòi hỏi không ngừng.
Hướng Hải Lam cảm thấy mình sớm đã tan thành một đống bùn đất, mặc anh xoa bóp, siết vào, hoàn toàn không thể kháng cự.
Rốt cuộc ẩn nhẫn không thành, dục hoả không được thoả mãn, anh nâng thân hình yêu kiều của cô lên nghênh đón chính mình, bắt đầu vĩnh vô chỉ tẫn0 tác cầu, tuỳ ý để cho yêu lãng tình triều đuổi theo bao phủ tâm hồn khát vọng cùng linh hồn đang giãy dụa của mình…