Điều kiện của anh rất thuyết phục, nhưng đối với anh thì có lợi ích gì?” Hướng Hải Lam buồn bã mà hỏi.
Lăng Chấn Vũ cười lạnh một tiếng, khóe miệng nhếch lên giống như đang nghĩ vấn đề cô hỏi rất đáng buồn cười.
“Ngoài việc có được người thừa kế hợp pháp ra, tôi còn có thể lấy lại được tự do. Nói cho em biết một chút cũng không sao, tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ qua là sẽ kết hôn.”
“Một khi đã như vậy, sao anh lại kiên trì để hôn lễ cử hành như cũ, Lệ Vi trốn hôn chẳng phải rất vừa ý anh ư?!” Hướng Hải Lam khó hiểu hỏi.
Vấn đề của cô đụng chạm tới sự phẫn nộ áp chế đã lâu của anh.
“Bởi vì cha tôi đã uy hiếp, nếu trước sinh nhật ba mươi tuổi tôi không kết hôn thì sẽ hủy bỏ quyền thừa kế của tôi, nói như vậy em đã hiểu rồi chứ!” Quá khứ đau xót của mình khiến anh giống như một con thú bị thương, bày ra vẻ mặt dữ tợn tới gần Hướng Hải Lam, phẫn nộ mà nói.
Hướng Hải Lam trợn to đôi mắt lộ vẻ kinh hoàng, đôi môi tái nhợt chợt nhè nhẹ run lên, còn lùi lại phía sau mấy bước. Anh cưới cô chỉ là vì thừa kế Lăng thị!
“Nhanh nói ra quyết định của em, đồng ý hoặc là không. Bất quá tôi phải nhắc nhở em, nếu em quyết địnhlà không thì em vĩnh viễn cũng chỉ là Lăng phu nhân trên danh nghĩa, ưu đãi gì đều không có, cả đời sẽ mãi mãi bị trói chặt ở Lăng gia!” Giống như mẹ của anh, đáy lòng anh bỏ thêm một câu như thế.
Lời nói lạnh lùng vô tình của Lăng Chấn Vũ khiến trái tim Hướng Hải Lam dần trở nên nguội lạnh.
“Được, tôi đồng ý điều kiện của anh!” Cô hít một hơi thật sâu, chậm rãi mà trả lời. Ngoài như vậy ra, cô không còn có con đường nào để đi nữa rồi. Cha cô nhất định sẽ không chịu tiếp nhận người đã li hôn như cô trở về nhà, lúc đó cô có thể rời khỏi mảnh đất đau thương này, nếu đã thế thì sao lại không hoàn thành ý nguyện của anh?
Nói cho cùng, một người không ai để ý đến như cô có rời đi cũng chẳng có tổn thất gì hết. Sự thoải mái đồng ý và vẻ mặt mơ hồ của cô bỗng dưng khiến tim anh đau nhói, nhưng anh tự cảnh cáo chình mình tuyệt đối không thể mềm lòng, nhiều năm qua anh bỏ công bỏ sức vì những ngày tháng tươi đẹp của mình và mẹ sau này, anh tuyệt đôi không thể để công sức của mình đổ sông đổ biển được!
“Rất tốt, ngày mốt đã là ngày cử hành hôn lễ, ngày mai em hãy quay trở về Hướng gia ngoan ngoãn làm cô dâu đợi tôi qua đón em.” Nói xong, anh cũng không xoay đầu lại nhìn mà quay người rời đi, để lại Hướng Hải Lam một mình với vẻ mặt ngưng trọng mờ mịt.
Một lát sau khi bị bắt phải chấp nhận sự thật tàn nhẫn này, cô mới chậm rãi nở một nụ cười nhạt. Nếu ông trời đã định là như vậy, cô hà cớ gì phải buồn, phải tiếc thương nữa chứ!
Tuy cô ngây thơ đơn thuần, nhưng cô cũng có quan điểm ý niệm đối nhân xử thế. Mặc kệ chuyện đời có đau thương ưu buồn như thế nào đi nữa, cô vĩnh viễn đều chính là một Hướng Hải Lam biết thỏa mãn, vui vẻ, không lo không buồn. Cô dưới đáy lòng âm thầm nói với chính mình như vậy!
Đi đến bên giường, Hướng Hải Lam yên lặng bất động mà đứng thẳng, vì e sợ chuyện sẽ phát sinh kế tiếp mà thân thể khẽ run nhè nhẹ.
Cả người mang một bộ áo ngủ màu trắng làm cô rất đẹp, khiến anh gần như không thể khống chế nổi dục vọng của chính mình.
“Cởi quần áo của em ra, Lăng phu nhân!” Thanh âm của anh trầm thấp mà khàn khàn, giống như có một sức mạnh khiến người khác không thể kháng cự.
Hướng Hải Lam do dự một hồi lâu rồi cắn răng nhắm mắt lại, bắt đầu dùng tay cởi từng nút áo, dù sao cửa ải này cô cũng phải qua, đây là cái giá cô phải trả, cô chỉ hy vọng có thể nhanh nhanh chấm dứt.
Nhìn bộ dáng cam chịu khoan thai của cô, Lăng Chấn Vũ không khỏi buồn cười, trong lòng bỗng dưng dâng lên một cảm giác vừa yêu vừa xót.
Nhưng sự kiên định và bách thiết muốn cô của anh cũng không giảm đi.
Đại sảnh khách sạn Caesar.
Đại sảnh rộng lớn được bố trí rất sang trọng trang nhã. Những chữ hỷ màu đỏ treo khắp tường cùng những bông hồng màu kem càng làm cho hội trường thêm thanh lịch và lãng mạn.
Cuộc hôn nhân này có thể nói là việc lớn trong giới thượng lưu Đài Bắc, những người có mặt mũi trong xã hội hoặc trong thương trường đều có mặt. Nhất thời cả đại sảnh đều là nhân vật nổi tiếng, khách đến như mây hình thành một dịp lớn hiếm có khó gặp.
Trong lúc chờ đợi khách nhập tiệc, ban nhạc từ từ tấu lên khúc nhạc kết hôn. Trong âm thanh vui vẻ, chú rể Lăng Chấn Vũ cùng cô dâu Hướng Hải Lam chậm rãi bước vào, hướng lễ đường mà đi.
Lăng Chấn Vũ một thân vest màu đen khí vũ hiên ngang, tuấn mỹ vô song, còn Hướng Hải Lam với chiếc váy cưới màu trắng, giống như cô tiên không dính bụi trần, khiến người khác không ngừng tán thưởng và không thể di chuyển tầm mắt.
Dưới đáy lòng mọi người không khỏi thầm nói: Một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.Không ai để ý vì sao cô dâu lại là người khác. Dưới sự vỗ tay nhiệt tình của mọi người, Lăng Chấn Vũ vén lên khăn trùm đầu của Hướng Hải Lam, triền miên mà hôn cô một hồi lâu.
Tuy rằng nụ hôn của anh khiến cô vẫn tim đập thình thịch, nhưng trong lòng Hướng Hải Lam rất rõ ràng, anh làm như vậy chẳng qua chỉ là diễn kịch cho mọi người xem thôi!
Lúc cô dâu chú rể chấm dứt nụ hôn, người chủ của Lăng gia, cũng là chủ tịch tập đoàn Lăng thị – Lăng Trường Thanh từ từ tiến lên lễ đường.
“Cám ơn quý vị đã nể mặt tham gia hôn lễ của khuyển tử0. Hôm nay, tôi còn muốn tuyên bố một sự kiện, xem như là lễ vật kết hôn cho con trai mình.” Lăng Trường Thanh cầm microphone vui vẻ nói.
0
Lời vừa nói ra, toàn bộ hội trường nhất thời lạnh ngắt không một tiếng động, mọi người nín thở mà chờ đợi.
Đôi mắt tinh anh của Lăng Trường Thanh quét qua toàn bộ hội trường, sau đó trầm ổn mà tuyên bố: “Tôi quyết định đem vị trí chủ tịch tập đoàn Lăng thị nhường lại cho con trai tôi – Lăng Chấn Vũ tiếp quản!”
Nhất thời, cả hội trường một mảnh xôn xao không ngừng!
Mọi người đều biết Lăng Chấn Vũ là con riêng của Lăng Trường Thanh, hiện giờ Lăng Trường Thanh lại tuyên bố Lăng Chấn Vũ là người kế thừa của mình, việc này giống như là gián tiếp tuyên bố với bên ngoài rằng Lăng Chấn Vũ là con trai hợp pháp của ông ta, còn cho Lăng Chấn Vũ một cái thân phận chính thức, vinh dự.
Sau khi Lăng Trường Thanh tuyên bố xong, yến tiệc chính thức bắt đầu, cô dâu chú rể cũng vào nhập tiệc.
Lăng Chấn Vũ giơ cao ly rượu chậm rãi uống cạn, anh đã đạt được mục đích của mình rồi. Điều duy nhất không đạt được chính là mẹ anh không thể quang minh chính đại mà tham dự buổi tiệc này, ở bên cha anh vĩnh viễn là mẹ lớn, mà mẹ anh định sẵn chỉ là thân ảnh trong bóng tối âm thầm lặng lẽ chờ đợi bảo vệ cha anh mà thôi.
Nhưng mà nguyên nhân khiến anh buồn phiền là — tuy rằng đã đạt được mục tiêu nhiều năm qua của mình nhưng anh lại cảm thấy không vui sướng một chút nào, hơn nữa cả một đêm, trong đầu anh đều xoay quanh thân ảnh kiều diễm động lòng người của Hướng Hải Lam.
Lăng Chấn Vũ ngẩng đầu, nhìn người bên cạnh đang cúi đầu lặng lẽ ăn tiệc – Hướng Hải Lam. Trải qua sự huấn luyện và chỉ dạy của Trân Ny, cô đã trở thành một cô gái nho nhã yêu kiều như đóa phù dung, đôi lông mày như mặt trăng của cô, đôi mắt như sao đêm của cô, và cả đôi môi mềm mỏng như hoa hồng của cô, thật sâu mà mê hoặc anh, cũng khơi lên dục vọng cuồng nhiệt mà trước đây anh chưa từng có.
Cảm tạ ông trời, đêm nay anh đã có thể có được cô, sở hữu cô! Lăng Chấn Vũ đối với sự gấp gáp này có chút tự giễu, còn không chờ được nữa, thật là buồn cười.
Anh không biết cô đối với anh sẽ có cách nghĩ gì– khi anh đề ra cái điều kiện vừa lạnh lùng và tàn nhẫn kia. Vấn đề này luôn luôn quấy nhiễu lấy anh.
(Momo: Em muốn ném cho anh một cái dép==! Đàn ông toàn một lũ động vật giống đực suy nghĩ bằng nửa thân dưới, trong đầu anh không nghĩ đến sự khổ sở của chị í một chút được àh==)
Nhưng mà nếu đã quyết định như vậy, anh sẽ không thay đổi, mặc kệ trong lòng cô nghĩ như thế nào, anh muốn cô, ít nhất trong lúc cô thực hiện hiệp nghị giữa cô và anh, cô chính là thuộc về anh. Anh sẽ tận dụng khoảng thời gian này, tận tình để có được cô, hưởng thụ những vui vẻ ngọt ngào mà cô đem lại cho anh.
*******
Buổi tiệc kết thúc, Lăng Chấn Vũ và Hướng Hải Lam ngồi xe cô dâu trở lại biệt thự to lớn của Lăng gia.
Khi Hướng Hải Lam vừa tắm và tẩy trang xong, bước ra cửa phòng tắm, lập tức cảm nhận được hai đạo ánh mắt tràn ngập dục vọng nóng rực bắn về phía mình!
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, liền đụng phải ánh mắt nóng rực của Lăng Chấn Vũ.
Anh hiển nhiên đã tắm rửa xong, mái tóc vẫn còn chút ươn ướt. thân hình cường tráng màu đồng chỉ mặc một chiếc áo ngủ dài, thắt dây lại ngay eo, làm cho anh tựa như vị thần Apollo0 của Hy Lạp cổ xưa vậy.
(Momo: Apollo (tiếng Hy Lạp: Απόλλων Apóllon) là thần ánh sáng, chân lý và nghệ thuật trong thần thoại Hy Lạp, thường được thể hiện dưới hình dạng một chàng trai tóc vàng, đeo cung bạc và mang đàn lia. Thần là con ngoại hôn của thần Zeus và nữ thần Leto. Em song sinh của Apollo là nữ thần săn bắn Artemis. Trong các tác phẩm của Homer, Apollo thường được gọi là vị thần bắn xa muôn dặm. Trong thời kỳ sau Apollo thường được đồng nhất với thần Mặt Trời Helios. Tự nhiên nổi hứng giải thích cho mọi người, hehe. “Cốp”?!! Rồi, đừng nóng, quay lại cảnh hot ngay đây==!)
Hướng Hải Lam bị mê mẩn bao trùm, nhanh chóng cúi đầu nhìn xuống hai chân trần của mình, hai tay không ngừng nắm chặt áo ngủ.
Lăng Chấn Vũ bộ dáng lười biếng ngồi ở trên giường, đưa ra một cánh tay hướng cô mệnh lệnh nói: “Qua đây!”
Hướng Hải Lam hít một hơi thật sâu, ép buộc bản thân chậm rãi mà đi qua chỗ anh, cô trước sau vẫn cứ cúi đầu không dám nhìn lên.
Cả ngày hôm nay, lòng của cô trước sau đều bất an không yên mà rung động, sợ buổi tối sẽ đến. Cô vốn chờ mong anh sẽ bị chuốc rượu mà say mềm, để cô có thể thoát khỏi một đêm. Nhưng hiển nhiên, anh không phải là người có năng lực kiềm chế tốt mà chính là có được tửu lượng ngàn ly không say, bởi vì nhìn anh trông thật là tỉnh táo.
Đi đến bên giường, Hướng Hải Lam yên lặng bất động mà đứng thẳng, vì e sợ chuyện sẽ phát sinh kế tiếp mà thân thể khẽ run nhè nhẹ.
Cả người mang một bộ áo ngủ màu trắng làm cô rất đẹp, khiến anh gần như không thể khống chế nổi dục vọng của chính mình.
“Cởi quần áo của em ra, Lăng phu nhân!” Thanh âm của anh trầm thấp mà khàn khàn, giống như có một sức mạnh khiến người khác không thể kháng cự.
Hướng Hải Lam do dự một hồi lâu rồi cắn răng nhắm mắt lại, bắt đầu dùng tay cởi từng nút áo, dù sao cửa ải này cô cũng phải qua, đây là cái giá cô phải trả, cô chỉ hy vọng có thể nhanh nhanh chấm dứt.
Nhìn bộ dáng cam chịu khoan thai của cô, Lăng Chấn Vũ không khỏi buồn cười, trong lòng bỗng dưng dâng lên một cảm giác vừa yêu vừa xót.
Nhưng sự kiên định và bách thiết muốn cô của anh cũng không giảm đi.
Áo ngủ cởi xuống, Hướng Hải lam toàn thân không mảnh vải hiện ra trước mắt anh. Cô khi cởi bỏ quần áo, đẹp đến người khác phải ý loạn tình mê. Da thịt trắng nõn của cô là miếng ngọc đẹp không tì vết mà anh chưa từng thấy, bộ ngực tròn đầy đặn, vòng eo nhỏ nhắn, hai chân thẳng tắp……
Cô có dáng người mà mọi nam nhân đều mơ tưởng, rất dễ khơi mào lên khát vọng sâu nhất trong lòng bất kì nam nhân n