Anh bỗng nhiên chuyển động, nhấn mạnh phanh, đem xe dừng lại ở ven đường, lập tức quay đầu hung tợn nhìn Hướng Hải Lam, ánh mắt sắc bén thâm trầm khiến người ta sợ hãi.
Xong rồi, Hướng Hải Lam không khỏi cảm thấy cả người rét run, cô chết chắc rồi! Lần này cô thật sự khiến anh phát hỏa, nếu sớm biết rằng anh bộc phát tính tình lại đáng sợ đến như vậy, nói cái gì cô cũng sẽ không chọc tức anh! Nhưng là… anh thật sự là quá mức mà! Cô cảm thấy được chính mình thật sự rất ủy khuất a!
Lăng Chấn Vũ nhìn Hướng Hải Lam khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng biến hóa, một bụng tức giận trong lòng đột nhiên bình ổn hẳn. Giờ phút này, vẻ mặt ủy khuất bất lực cùng bộ dáng bi ai của cô động chạm thật sâu đến tâm anh, khiến nó mơ hồ cảm thấy đau đớn, không đành lòng, hơn nữa đôi tròng mắt long lanh ngập nước to tròn kia, cùng lông mi dài đang khẽ rung động làm kẻ luôn luôn tĩnh lặng lạnh lùng như anh bỗng nhiên cảm thấy tràn ngập nhu tình cùng yêu thương khó hiểu.
Phảng phất như dài cả một thế kỷ mà anh vẫn cứ chăm chú nhìn khiến Hướng Hải Lam bất an giật giật thân mình, trong lòng mơ hồ e ngại anh sẽ cho cô sự trừng phạt như thế nào.
Đột nhiên, Lăng Chấn Vũ bằng tốc độ nhanh như sét đánh, cúi đầu hôn mạnh xuống đôi môi anh đào của Hướng Hải Lam. Anh khẩn thiết, cấp bách mà cuồng nhiệt cầu cô, ma sát rồi lại mút lấy đôi cánh hoa, một bàn tay to cũng đưa ra phía sau quặc trụ chiếc eo nhỏ nhắn của cô, đem cô tựa vào trong lồng ngực của chính mình.
Hướng Hải Lam quả thực kinh ngạc đến mức không thể phản ứng lại, lập tức thở hắt một hơi, mà Lăng Chấn Vũ trong tích tắc thừa cơ hội tham lam tiến vào hấp thu sự ngọt ngào trong miệng của cô. Anh lửa nóng triền miên ở trong miệng cô mà đưa đẩy, đùa bỡn, trêu chọc, cũng dây dưa trụ lại với chiếc lưỡi đinh hương của cô, không thể khống chế mà hút vào. Hướng Hải Lam chỉ cảm thấy hoa mắt choáng váng, vừa đỏ mặt vừa xấu hổ không thôi! Anh thế mà lại ở ngay ven đường ngang nhiên hôn cô, chẳng lẽ không sợ người qua đường thấy được tình cảnh trong xe lúc này hay sao?
Cái ôm cùng nụ hôn nồng nhiệt của anh khiến Hướng Hải Lam cảm thấy toàn thân dường như vô lực nhũn ra, gương mặt không thể khống chế đỏ hồng lên, não bộ cũng đình chỉ hoạt động. Cô không hề biết được thì ra hôn có tư vị như thế, cảm giác này thực làm cô suốt đời khó quên.
Một lúc lâu sau, anh mới không cam lòng mà buông tha cho Hướng Hải Lam, đáy mắt vẫn còn sót lại dục vọng thâm trầm và nóng rực. Nhìn đôi môi Hướng Hải Lam sưng hồng lên, ánh mắt mê ly ngập nước, tận đáy lòng Lăng Chấn Vũ bỗng nhiên có một ý niệm mãnh liệt – Anh muốn cô, hơn nữa là muốn cô cả đời, không liên quan gì đến kế hoạch kế thừa Lăng thị, chỉ đơn thuần là cần cô thôi!
Phát hiện này khiến anh khiếp sợ một lúc lâu, anh đã từng thề sẽ không để cho mình rơi vào vòng xoáy của tình cảm, càng không có nghĩ đến việc sẽ trao tình cảm của mình cho một cô gái nhỏ vừa ngốc nghếch vừa bướng bỉnh, lại thật sự khiến kẻ khác đau lòng như vậy.
Không! Đây chẳng qua chỉ là phản ứng nhất thời kích tình của anh mà thôi, cũng có thể là do cô cùng với những cô gái xung quanh anh có điểm khác lạ khiến anh sinh ra cảm giác mới mẻ. Truy cứu này nọ, hết thảy chẳng qua là sự mê hoặc ngắn ngủi! Chờ anh cưới cô xong, cảm giác kỳ quái này sẽ tự trôi đi, anh cũng có thể khôi phục được sự tự chủ cùng lạnh lùng của mình. Không ai có thể ảnh hưởng hay tác động được đến cảm xúc cùng tính tình anh, Lăng Chấn Vũ trong lòng đối với chính mình lãnh khốc nói, bởi vì anh tuyệt đối không cho phép!
“Lần sau không cho phép em nói với tôi những điều như thế nữa, cũng đừng có nghĩ đến việc có ý niệm trốn hôn trong đầu, nếu không hậu quả em hẳn là rất rõ ràng!” Anh lạnh lùng nói, vẻ mặt đã khôi phục sự cứng rắn cùng tĩnh lặng, một lần nữa đem xe quay lại tiếp tục đi trên đường.
Hướng Hải Lam lẳng lặng nhìn gương mặt anh, ngũ quan rõ ràng, thâm tuấn có lực, trong lòng lần đầu dâng lên một tư vị vừa chua xót vừa khổ sở. Cô sớm đã có thói quen bị người khác lạnh lùng đối đãi, cũng có thể tập cho mình có được một cuộc sống bình tĩnh tự đắc, tâm tư đơn thuần cùng thủy chung vui vẻ một mình, cho tới bây giờ không nghĩ sẽ cầu mong gì hơn từ bên ngoài. Nhưng Lăng Chấn Vũ kia thái độ hờ hững lạnh lùng lại khiến cô cảm thấy thương tâm, mơ hồ đau đớn. Đó là cảm thụ trước giờ cô chưa từng gặp phải, cho dù đối mặt với người cha lạnh lùng ở nhà, cô cũng không có để ý cùng đau lòng như thế.
Mà anh, ba tuần sau sẽ trở thành chồng của cô – người thân mật nhất trong suốt cuộc đời của người con gái, nhìn anh gương mặt lạnh lẽo, Hướng Hải Lam không khỏi cảm thấy u mê đi, đối với tương lai của mình chỉ nhìn thấy một mảnh mờ mịt…
Từ đó, Hướng Hải Lam mỗi ngày đều được đưa đón đến cửa tiệm của Trân Ny. Mấy hôm này người đưa cô đi chính là lái xe của Lăng Chấn Vũ, cô đã mấy hôm không nhìn thấy anh rồi, buổi tối anh cũng không quay trở lại căn hộ. Cô không tự chủ được lại có chút ý mong chờ anh sẽ đến. Nhưng lập tức, cô lại vội vã lắc đầu, nghĩ muốn đem ý tưởng buồn cười này ra khỏi bộ não của mình cùng với thân ảnh của anh, anh cùng cô dù sao vẫn là người xa lạ mà! Mà anh đối xử với cô chưa từng có ôn tình gì hết, hai người trong lúc đó chỉ coi hôn sự như một bản hợp đồng mà thôi.
Một suy nghĩ này khiến cô không vui vẻ gì, khẽ nhíu mày, thở dài một hơi. Chẳng biết từ lúc nào cô từ một cô gái vô lo vô sầu trở thành kẻ ngây ngô ôm ấp mơ mộng như vậy nữa.
“Như thế nào mà lại ngồi thở dài một mình thế kia?” Tiếng nói nhu lượng của Trân Ny đột nhiên vang lên bên tai cô.
Ngay lập tức, giống hệt con mèo nhỏ vẫy vẫy ngoe nguẩy cái đuôi, Hướng Hải Lam nhanh chóng thay bằng một vẻ mặt tươi cười đến ngọt ngào nói: “Không…Không có gì!” Cô vội vàng bao biện, ngữ khí hun ra nuốt vào, vẻ mặt cực kì không được tự nhiên.
(Momo: Chị ko có thiên tính nói dối đâu mà==!)
“Đừng có nghĩ lừa chị! Hừ, nhìn biểu tình trên mặt em thất hồn lạc phách như thế, trăm phần trăm là đã rơi vào lưới tình rồi!” Trân Ny tỏ vẻ ta đây là kẻ lão luyện tình trường, đắc ý nói tiếp. “Nếu chị đoán không sai, em đã yêu thương tên Lăng Chấn Vũ kia rồi, haha…”
Mấy ngày nay ở chung, Trân Ny luôn luôn phóng khoáng và Hướng Hải Lam tâm tính đơn thuần lại đáng yêu nhanh chóng trở thành bằng hữu thân mật. Cũng bởi thế, Trân Ny tuy lớn tuổi hơn nhưng cũng giúp Hải Lam được thật nhiều việc, vô luận là cách ăn mặc hay ứng xử, đối đáp tiến lùi đều tốt đẹp, thậm chí còn là chuyện tình cảm cá nhân nữa.
Lời nói của Trân Ny làm cho Hướng Hải Lam sững sờ một hồi lâu, tâm tư như bị một luồng sét đánh dọc người.
Cô yêu thương Lăng Chấn Vũ? Cái kẻ kiêu ngạo lãnh khốc…lại không có tình cảm đó sao? Cái người đàn ông úc nào cũng chỉ biết bắt nạt cô, khi dễ, uy hiếp cô đó ư?
Không thể nào! Nhưng đáy lòng bỗng dưng lại truyền đến một cảm giác ngọt ngào lại vui vui có nghĩa là gì? Người luôn luôn hướng nội như cô cũng sẽ rơi vào lưới tình, nhưng lại chỉ là đơn phương thầm mến?!
Ông trời a! Chuyện như thế này mà để cho Lăng Chấn Vũ biết, nhất định anh sẽ cười nhạo chê bai cô cho xem!
Nhanh chóng đem ý nghĩ dọa người này vứt bỏ khỏi đầu, Hướng Hải Lam bày ra vẻ mặt trách móc có chút sợ hãi nói với Trân Ny: “Hứ! Đừng lấy em làm trò cười, em…em vừa thấy bộ mặt hung tợn lạnh lùng kia của anh, liền sợ tới mức hai chân mềm nhũn, nếu thực yêu anh, kia… kia không phải tự mình chuốc lấy khổ cực sao?”
Ngoài miệng tuy là nói vậy, nhưng cô lại không thể che đi khuôn mặt hồng hồng của mình, đủ để người sáng suốt vừa nhìn đã thấy rõ hết thảy.
Trân Ny mang theo vẻ mặt thương tiếc lắc lắc đầu mà nhìn chằm chằm Hướng Hải Lam. Aizz! Cô gái thiện lương thuần khiết như vậy nào có thể ứng phó được Lăng gia hào môn chứ! Cô không hiểu Lăng Chấn Vũ vì cái gì phải cưới Hướng Hải Lam? Anh lão luyện thành thục như vậy, phải chọn những cô gái có sẵn về tư chất trình độ, cũng thành thục giống anh mới đúng.
Nhưng Hướng Hải Lam lại thuần nhiên giống một tấm giấy trắng, vẻ đẹp của cô như đóa hoa sen mùa hạ, làm cho người ta bất tri bất giác mà trầm mê, hơn nữa còn quyến luyến không thôi. Nhưng mà muốn con thỏ trắng miễn cưỡng chui vào hang cọp như vậy thì có kết quả gì chứ?
Trong lòng Trân Ny âm thầm lo lắng thay cho Hướng Hải Lam.
Bỗng nhiên, chuông điện thoại chợt reo.
Trân Ny cầm lấy ống nghe. “Alô!” Sau đó, như đã hiểu, cô đem điện thoại đưa Hướng Hải Lam. “Điện thoại của em! Là Chấn Vũ gọi đến.”
Hướng Hải Lam hơi hơi sửng sốt một chút, sau đó máy móc tiếp nhận điện thoại. “Alo!” Cô hạ thấp giọng nói.
Bên kia điện thoại vang lên giọng nói trầm thấp của Lăng Chấn Vũ. “Ngoan ngoãn ở đó chờ tôi? Chút nữa tôi qua đó đón em đi ăn tối!”
Hướng Hải Lam còn chưa kịp đáp lại, điện thoại liền bị cắt đứt.
Đây là thái độ gì chứ?! Anh quả thực đem cô trở thành cấp dưới của anh, tùy ý mà sai khiến, mệnh lệnh, mà cô…… lại không thể làm gì để phản kháng!
“Làm sao vậy?” Trân Ny mở miệng hỏ.
Hướng Hải Lam phục hồi tinh thần lại. “À, anh ta kêu em ở trong đây chờ mình, sau đó mang em đi ăn tối.” Cô không được tự nhiên trả lời.
Đột nhiên, giống như nhớ tới cái gì, cô trợn tròn đôi mắt to đẹp nhìn chằm chằm Trân Ny. “Hôm nay là thứ mấy?“ Cô kích động hỏi.
Trân Ny không hiểu gì cho nên thuận theo đáp: “Hôm nay là thứ bảy, có chuyện gì sao?”
“Trời ạ!” Hướng Hải Lam kinh hoảng lẩm bẩm nói. Hôm nay chính là ngày mà anh đã nói là phải xem xét thành quả, mà ngày mai cô phải cùng anh đi đến biệt thự ở núi Dương Minh gặp cha anh Lăng bá bá a.
“Rốt cuộc làm sao vậy?! Nhìn bộ dáng của em rất khẩn trương.” Trân Ny lại hỏi.
“Em… Hôm nay… Chấn Vũ nói phải xem xét em có phù hợp với yêu cầu của anhấy không. Sau đó, ngày mai phải cùng anh ấy về Lăng gia gặp cha.” Hướng Hải Lam suy yếu mà nói, thân hình nhỏ xinh của cô cũng run lên nhè nhẹ.
Một lúc lâu sau, cô bắt lấy cánh tay của Trân Ny.“Chị xem bộ dáng này của em có được không?” Cô lo lắng hỏi han, nếu không thể làm cho Lăng Chấn Vũ vừa lòng, không biết anh sẽ dùng biện pháp gì trừng phạt cô?!
Trân Ny lập tức trưng ra nét mặt nghiêm túc, ánh mắt nhìn từ mái tóc đen tinh xảo của cô, rồi đến khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, rồi chuyển xuống bộ quần áo màu tím nhạt, cuối cùng là đôi giày cao gót.
“Ừm! Quá tốt đi, Hải Lam em giống như một tiểu công chúa bước ra từ truyện tranh, khí chất thanh nhã đó khiến người khác rất thích a!” Trân Ny vừa lòng tán thưởng.
Cô nói một chút cũng không khoa trương, Hướng Hải Lam là đệ tử có tư chất cùng khả năng học tập tốt nhất mà cô từng dạy qua. Mấy ngày nay, cô đã đem hết kĩ thuật trang điểm truyền dạy hết cho Hải Lam, còn lại chính là một số lễ nghi cùng hành vi cử chỉ khi tham gia yến hội.
“Thật sự? Không gạt em?!” Hướng Hải Lam vẫn đang lo lắng mà hỏi, cô đối với chính mình thật không có tự tin, lúc nào đều cho rằng mình chính là một người bình thường, một người không bắt mắt mà thôi!
“Tin tưởng chị đi! Em là một tiểu mỹ nhân. Phải tin tưởng chính mình.” Trân Ny cổ vũ cô, Hướng Hải Lam trước đây như hạt trân châu bị bụi làm mờ bị giấu đi ánh sáng chói lọi trời cho. Hiện giờ cô xinh đẹp đủ để mê hoặc ánh mắt của tất cả đàn ông, và cả ánh mắt ghen tỵ c