"Dù sao ngươi còn sống cũng rất chướng ngại, không bằng nên chết sớm đầu thai sơm thôi ! " Long Y Hoàng bước một bước lại gần hắn, cổ tay giương lên, lập tức bị một người áp chế lại.
Đứng bên cạnh Long Y Hoàng là một người mặc y phục cung nữ đang mạnh mẽ nắm chặt cổ tay nàng, tay kia khẽ động, nhanh chóng tháo lớp mặt nạ bên ngoài ra, hàng mi tinh tế đồng tử yêu mị, dung nhan yêu mị cả thiên hạ ở trước mặt Long Y Hoàng quá quen thuộc, trừ Mộ Dung Xá Nguyệt yêu nghiệt kia ra, còn ai có thể yêu mị như thế ?
" Ai nha, quả thật đã mang thai mà hành động lại không chậm chạp chút nào, thật sự là nguy hiểm, nếu ta sơ ý một chút chắc chắn đã mất mạng rồi! " Mộ Dung Xá Nguyệt ỷ vào mình cao hơn Long Y Hoàng một cái đầu, từ trên cao nhìn nàng cười cười, khóe miệng giương lên độ cung đủ mê hoặc người.
Long Y Hoàng trợn mắt há mồm nhìn hắn, sau một hồi lắc đầu nói: "Mộ Dung Xá Nguyệt, không nghĩ tới dáng vẻ ngươi mặc nữ trang lại rất đẹp hơn nhiều, sau này, ngươi không cần phải mặc nam trang, ta đem y phục của ta tặng cho ngươi, ngươi cứ thành thành thật thật làm mỹ nhân đi! "
Mộ Dung Xá Nguyệt hơi tức giận, trong cái mỉm cười mang theo khí thế đè ép: " Như vậy, khi Thái tử phi nương nương nhìn thấy tại hạ, không nghĩ vì sao tại hạ còn sống, mà là nghĩ đến mặc nữ trang nhìn có đẹp không ? "
"Ta chỉ là ăn ngay nói thật mà, ngươi mặc trang phục nữ nhân quả thật rất đẹp, đối với ta mà nói, sự sống chết của ngươi căn bản ta không quan tâm " Long Y Hoàng nhìn hắn đánh giá một lượt, không có ý tốt cười nói: " Như vậy cũng không tệ, không tệ, với bộ y phục này, lại trang điểm thêm một chút, chỉ cần ngươi ngoái đầu lại cười một tiếng, nhất định sẽ khiến cả hậu cung trong nháy mắt phai màu. "
Mộ Dung Xá Nguyệt suýt nữa cho nàng một tát, nhưng là vô cùng kiềm chế, vẻ mặt cứng nhắc cố nở nụ cười : " Ở thời điểm bất lợi đối với mình, chẳng lẽ Thái tử phi nương nương không biết rằng khi nói chuyện phải chú ý đến hàm ý và nội dung lời mình nói ra sao, đây mới là cách tốt nhất để bảo vệ tính mạng mình? "
"Bảo vệ tính mạng? Vào tình huống này, phải là ta nhắc nhở với ngươi mới đúng, Mộ Dung Xá Nguyệt " Long Y Hoàng bất đắc dĩ thở dài : " Chẳng lẽ chưa có ai dạy cho ngươi sao ? Trước mặt người am hiểu dụng độc , đừng tùy tiện lại gần người đó, đây mới là cách tốt nhất để bảo vệ tính mạng. "
Mộ Dung Xá Nguyệt vội vàng buông cổ tay Long Y Hoàng ra, sắc mặt trắng bệch: "Ngươi đã làm gì?"
" Không có gì, ngay từ ánh mắt đầu tiên ta cảm thấy không đúng lắm, cho nên lúc đi theo ngươi, ta chỉ là lấy Cổ trùng đặt trên cổ tay mà thôi, không nghĩ rằng ngươi tự chui đầu vào lưới, đoán chừng bây giờ Cổ trùng đó đã nhanh chới đi dến lục phủ ngũ tạng của ngươi rồi " Long Y Hoàng sờ sờ cổ tay, vừa cười vừa nói.
Vẻ mặt Mộ Dung Xá Nguyệt càng thêm khó coi, hắn cúi đầu nhìn tay mình, phát hiện trên da tay có nhiều chấm nhỏ đỏ như máu đông lại, hơn nữa, trên cánh tay cũng truyền tới cảm giác tê dại đau đớn từng cơn, hắn chỉ cần nghĩ tới chuyện có những con sâu nhỏ đang ở bên trong cơ thể mình cắn điên loạn là toàn thân đã nổi cả da gà.
"Đúng rồi, ta hảo tâm khuyên ngươi một câu, đừng mong dùng nội lực bức nó ra, như vậy càng giúp cho nó sinh sản và đi càng nhanh hơn trong cơ thể ngươi. Thật ngại quá , những cổ độc trong tay ta không hề giống như bình thường, ngươi có thể tưởng tượng được nó có bao nhiêu biến thái thì có bấy nhiêu biến thái. " Long Y Hoàng nghiêm túc nói.
"Khốn khiếp...." Mộ Dung Xá Nguyệt cắn răng cúi đầu, hưng hăng lườm Long Y Hoàng.
" Không thể trách ta, ai kêu ngươi vô lễ với ta trước, nếu không có giải dược chậm rãi trì hoãn, không quá ba ngày ngươi sẽ bất ngờ chết, như vậy, yên tâm, đến lúc đó ta nhất định sẽ đến đúng giờ nhặt xác thay ngươi, ta phải về, tạm biệt, hy vọng lần sau chúng ta gặp lại vui vẻ. " Long Y Hoàng khoát tay chào hắn, lòng tràn đầy sung sướng nhấc váy bước đi.
Mộ Dung Xá Nguyệt rùng mình, trở tay bắt nàng, lần này Long Y Hoàng có đề phòng, cũng nhanh chóng nghiêng người, ngân châm kịch độc vẫn đang còn trên tay, áp sát vào cánh tay Mộ Dung Xá Nguyệt : " Không cần làm phiền ta nữa, ta sẽ để chúng khiến ngươi chết nhanh hơn. "
"Ngươi muốn làm gì!" Mộ Dung Xá Nguyệt gầm nhẹ.
"Không muốn làm gì, chỉ là nếu ngươi muốn giữ mạng sống, đêm nay giờ tý canh ba, ta chờ ngươi trong phòng ta, lúc này, ngươi có thể tìm một danh y kiểm tra Cổ trùng, ta tin, nếu không có giải dược trì hoãn đau đớn và cổ mẫu dẫn cổ trùng độc nhất vô nhị của ta, thì bọn họ cũng bó tay lắc đầu với ngươi, bất quá, chỉ cần ngươi lựa chọn tới tìm ta, như vậy cũng đồng nghĩa với việc chẩn bị sẵn tâm lý chấp nhận mọi điều kiện của ta... " Long Y Hoàng giơ tay phải lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Mộ Dung Xá Nguyệt, nhưng không có ôn thuần hài hước tán tỉnh như xưa, mà trong đó mang theo oán hận cùng chán ghét : " Yên tâm, ta sẽ không trực tiếp lấy mạng ngươi, ta thích tra tấn người đến sống không bằng chết. "
"Ngay bây giờ ta có thể giết ngươi ! »Mộ Dung Xá Nguyệt giơ tay lên đe dọa.
" Ngươi giết ta, ngươi sẽ mất mạng, một mạng đổi một mạng, rất tuyệt, nhưng ta dám cá, ngươi không muốn chết nhanh như vậy ? Tuổi xuân quý báu còn chưa đến phân nủa, làm sao lại muốn xem nhẹ cái chết giống như ta? " Long Y Hoàng liếc nhìn hắn, tràn đầy tin tưởng.
" Ha ... Ta xem, ta cũng không tin Cổ độc này chỉ có một mình ngươi mới có thể giải được ! »Mộ Dung Xá Nguyệt tức giận vung tay, đi vào sâu trong lãnh cung, thân hình chợt lóe lập tức biến mất tại chỗ.
"... Nhiều lời, kết quả cũng không phải là không dám động thủ giết ta ? " Long Y Hoàng quay đầu bước đi.
Nàng đi tìm Phượng Mộ Tử, hai người du ngoan vui vẻ một phen, lại tới hoa viên dùng bữa, mãi đến khi trời tối đen mới lưu luyến tạm biệt.
Hôm nay nàng hung hăng đàu giỡn Mộ Dung Xá Nguyệt một chút, tâm tình vô cùng thoải mái, nàng trở về, nhớ lại bộ dạng tức giận của Mộ Dung Xá Nguyệt thì không nhịn được cười.
Vòng qua khóm cây nhỏ, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, trong tầm mắt nàng... Nụ cười đột nhiên đông lại.
Phượng Ly Uyên và Vân Phượng Loan đang sóng vai đi qua, Vân Phượng Loan thân mật ôm tay Phượng Ly Uyên, hai người vừa nói vừa cười tiêu sái tản bộ, mười ngón tay nắm chặt nhau, phảng phất cả khung cảnh tiêu điều đều bị họ làm bừng sáng.
Nhìn bọn họ cách mình càng ngày càng gần, đột nhiên Long Y Hoàng cảm thấy khó thở, nàng cuống quít trốn sau khóm cây, không dám lộn xộn, chỉ là chăm chú nghe bước chân bọn họ rời đi.
Nàng không muốn gặp bọn họ, không muốn... Cũng là không dám.
"Vương gia, ngài thích nam tử hay nữ tử ? " Trong giọng điệu Vân Phượng Loan không dấu được vui sướng, nàng ta vui vẻ hỏi trượng phu : " Ừ... Thế nào cũng được, nam tử hay nữ tử ta đều thích, quan trọng, đó là hài tử của chúng ta. " Phượng Ly Uyên vừa cười vừa trả lời.
Long Y Hoàng và bọn họ, bất quá chỉ cách một khóm cây.
Nàng lấy tay đè chặt ngực, muốn bình phục lại tâm tình mình.
Nàng không để ý....nàng thực sự không để ý nữa...
" Vương gia...Sau này ...Phượng Loan sẽ sinh cho chàng một nam tử, rồi thêm một nữ tử nữa có được không ? " Vân Phượng Loan hơi ngượng ngùng nói.
"Ừ, được..." Phượng Ly Uyên gần như không hề chần chừ, thoải mái nói.
Long Y Hoàng vô thức nắm chặt cành lá của khóm cây bên cạnh, hoàn toàn không để ý đến gai trên cành...chỉ hung hăng cầm lấy, tựa hồ không cảm giác được đau đớn.
" Thái tử phi....Ngài.... ! " Cung nữ bên cạnh nàng đột nhiên che miệng lại hô to.
Long Y Hoàng nhìn theo tầm mắt cung nữ, hóa ra ngón tay mình đang nắm chặt nhánh cây đã chảy máu.
" Không sao, đừng ngạc nhiên như vậy, khiến người khác chê cười. »Nàng lúc này mới cảm thấy hơi đau, từ từ buông nhánh cây ra, lấy khăn tay cầm máu.
Tiếng bước chân đột nhiên dừng lại, Long Y Hoàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy Vân Phượng Loan và Phượng Ly Uyên đã ngừng bước không đi tiếp, cùng nhau quay đầu lại nhìn khóm cây đã che đi bóng dáng một người.
" A... Thái tử phi ! Sao ngài lại ở đây ? " Vân Phượng Loan hơi kinh ngạc.
Phượng Ly Uyên cứng đờ, quay đầu né tránh, không nhìn Long Y Hoàng, Long Y Hoàng cũng chỉ cúi đầu im lặng lau đi vết máu, nàng ho nhẹ vài tiếng : " Ta, ta chỉ là tìm một thứ mình đã làm rơi, không có làm phiền các ngươi chứ? "
" Đương nhiên không có, không biết Thái tử phi đang tìm gì, ta có thể giúp được gì không? Vật đó tìm được chưa? " Vân Phượng Loan ân cần hỏi han, ánh mắt Long Y Hoàng dừng giữa hai ngươi họ, đó là hai bàn tay đang nắm chặt nhau từ đầu đến cuối cũng không hề buông ra.
" Đừng lo, cũng không phải là thứ gì đáng giá, rớt, thì rớt... Ha ha, ta phải về nghỉ ngơi đây, Phượng Trữ Lan có lẽ đã thức rồi, hy vọng hắn không nhìn thấy ta cũng không nên lo lắng. " Long Y Hoàng càng nói, suy nghĩ càng loạn, sức lực lại không đủ, cuối cùng, lại trở nên lắp bắp : " Việc này...Không biết là hắn đi đâu về, mệt nhọc nằm xuống là ngủ ngay, cũng không nói vài câu… Bây giờ chắn là đã thức. "
Động tác lau đi vết máu của nàng đột nhiên dừng lại...từ từ, nàng vừa nói gì! Nàng… nàng rốt cuộc đã nói gì rồi!
Long Y Hoàng kinh ngạc suýt nữa thì làm rơi khăn, mình, tại sao lại nói như vậy ?
Thế nhưng, lời đã nói ra, muốn sửa cũng không kịp nữa rồi.
"Ý của ta là..." Long Y Hoàng vội vàng bổ sung .
"Còn cần giải thích nữa sao? Thái tử phi đương nhiên phải quan tâm đến Thái tử rồi nha, hề hề… Nhìn không ra đấy chứ, hóa ra Thái tử phi với Thái tử cũng ân ái như thế, tuy bề ngoài là không lạnh không nóng, thì ra khi chỉ có hai người, nhất định là rất đằm thắm nha... Hi hi, nhìn thần sắc Thái tử phi bây giờ thì không cần nói cũng biết, Thái tử là một phu quân tốt, Thái tử phi nhất định rất hạnh phúc đấy chứ! " Vân Phượng Loan vẫn nắm chặt tay Phượng Ly Uyên, vừa cười vừa nói.
“ À… Ừ, đúng vậy... Ha ha..." Long Y Hoàng cười khan vài tiếng, không tìm được câu nào nữa.
" Ai nha ! Vương gia, cũng đã đến giờ ăn tối rồi, Phượng Loan và tiểu bảo bối cũng đã đói bụng, đi về trước nha, đợi trời tối rồi chúng ta lại đi chơi hoa đăng. " Vân Phượng Loan cười vô cùng rực rỡ, như không nhìn thấy vẻ mặt Phượng Ly Uyên đang không ngừng đen đi, nhảy nhót nói : " Thái tử phi cũng đi cùng đi, nhiều người cùng ăn sẽ vui hơn nhiều. "
" Không, ta không nên quấy rầy hai người.... Ta muốn trở về chăm sóc Phượng Trữ Lan, giờ ta cũng phải đi đây. " Long Y Hoàng vội vàng lắc đầu nói.
"Vậy thật sự rất đáng tiếc, Thái tử phi, lần sau ta sẽ đến tìm người nhé, nhưng bây giờ không tiện... A, vương gia... tại sao lại đi nhanh vậy... Thái tử phi, lần sau gặp lại nha ! " Phượng Ly Uyên không nói gì trực tiếp kéo Vân Phượng Loan đi, đầu tiên Vân Phượng Loan cả kinh nhưng không quên quay đầu chào.
Long Y Hoàng gật đầu với họ....
Nàng cũng nên trở về.
"Vương gia... Sao đi vội vậy ? " Vân Phượng Loan ủy khuất nói: " Như vậy, với Thái tử phi mà nói, có phải là hơi vô lễ rồi không ? Hơn nữa vừa rồi tại sao ngài liên tục không nói lời nào ? "
Phượng Ly Uyên bước nhanh đi, đột nhiên buông tay Vân Phượng Loan nói: «Ta đột nhiên nhớ ra phụ hoàng tìm ta có việc, nàng về trước đi, buổi tối ta về. "
" Vương....gia... »Vân Phượng Loan đứng im tại chỗ, tay vẫn giơ giữa không trung, chỉ là không có độ ấm của Phượng Ly Uyên , lộ ra vẻ cô đơn lạnh giá.
Long Y Hoàng trở lại tẩm cung, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện nến trong tẩm thất cũng chưa được thắp l