“Đang nghĩ gì thế?” Lị Vân bê mì ô long ướp ngũ vị đặt trước mặt tôi, nói: “Khi ông chủ tiệm cà phê muốn nhượng lại cửa hàng, tôi liền mua bể cá này của ông ấy.”
“Ôi…” Tôi lắc lắc đầu.
Lị Vân thè lưỡi, về quầy bar bê thêm một bát mì nữa đến ngồi đối diện trước mặt tôi.
Tôi có chút lơ đãng, nên ăn cũng không thấy ngon, vẫn còn hơn nửa bát đã buông đũa.
“Đêm nay nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai cậu còn phải đi công tác ở Đài Bắc.” Lị Vân nói.
“Thiếu chút thì quên.” Tôi nói, “A? Làm sao cậu biết ngày mai tôi đi công tác Đài Bắc?”
“Mấy hôm trước cậu có nói cho tôi.”
“Thật sao?” Tôi thở dài, “Trí nhớ của tôi kém như vậy, vạn nhất bỏ lỡ chuyến công tác thì nguy rồi.”
“Cậu yên tâm đi.” Cô đáp chắc chắn, “Chuyến công tác này tuyệt đối không có vấn đề.”
“Hả?” Tôi nghi hoặc.
“Có một buổi tối khi cậu đang ngồi tại quán cà phê ăn cơm thì bỗng nhiên có một đôi nam nữ thoạt nhìn như tình nhân bước vào quán, nam khoảng chừng 50, nữ thì mới khoảng trên 20 tuổi.” Lị Vân dừng một chút, nói:
“Nhưng khi bọn họ vừa bước vào trong, người đàn ông kia nhìn thấy cậu liền nhìn trừng trừng vài giây rồi lập tức quay người bỏ đi.”
“Sao lại như vậy?”
“Tôi lúc đó cũng rất nghi ngờ, bèn nhìn nhìn cậu thì nghe được cậu nói: đúng là số phận.”
“Số phận?”
“Tôi đến bên cạnh hỏi cậu tại sao lại nói thế?” Lị Vân nhịn không được bèn cười phá lên:
“Cậu nói: ăn cơm mà cũng có thể tận mắt nhìn thấy cuộc hẹn hò của sếp với tình nhân, đây cũng là một loại cảnh giới.”
“A?”
“Tôi nói hay bọn họ chỉ là một đôi vợ chồng chênh lệch tuổi tác, cậu liền nói: buổi tối thì vợ chồng tốt nhất nên đi dạo công viên, ông chồng không nên mặc tây trang đeo caravat, bà vợ cũng không nên trang điểm dày như thế.”
“Tôi nói đúng mà.”
“Ừ.” Lị Vân gật đầu cười, “Tôi cũng tán thành.”
Chẳng trách mà khi tôi trí nhớ không tốt làm sai giấy tờ, sếp cũng ít khi quở trách tôi, thậm chí còn nói: “Cậu là quý nhân, khó trách quên chuyện này chuyện kia.”
Vốn dĩ ông ta muốn bịt miệng tôi.
“Sếp của tôi với tình nhân bây giờ vẫn còn dây dưa chứ?” Tôi hỏi.
“Hẳn là thế đi.” Lị Vân lại cười, “Bởi vì công việc của cậu rất thuận lợi mà.”
“Vậy là tốt rồi.” Tôi cũng cười.
“Ăn cơm xong rồi, cà phê cũng uống xong rồi.” Tôi đứng lên, “Tôi phải đi đây.”
“Ừ.” Lị Vân đưa tôi ra tận cửa, “Nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tôi chầm chậm đi về nhà, hôm nay phát sinh thật nhiều chuyện khiến tôi cảm thấy kinh ngạc, không tiêu hóa nổi.
May mắn cuối cùng cũng nghe được một chuyện tốt, bát cơm của mình vẫn ổn, sẽ không bị quẳng đi mất. (ý chỉ sẽ không bị mất việc J )
Bằng không tôi sẽ rất nghi ngờ chuyện làm sao mình có đủ sức lực để đi về nhà?
Tôi tắm rửa xong, ngồi xem ti vi một chút, chuẩn bị tư liệu cho chuyến công tác ngày mai, liền lên giường đi ngủ.
Không còn sức quay lại bến xe, tôi đành giơ tay phải vẫy taxi.
Taxi chỉ rẽ hai lần, không đến năm phút đã đến bến xe.
Trên xe về Đài Nam, tôi cảm thấy mệt chết đi nhưng vẫn còn hoảng hốt.
Trái tim vẫn đang đập dữ dội.
Sau 4 giờ, tôi ra khỏi bến, lại đi taxi về nhà.
Xuống xe tại cổng xã khu, nhìn đồng hồ đeo tay, đã 11 giờ rồi.
Quán của Lị Vân hẳn đã đóng cửa, nhưng tôi mơ hồ nhìn thấy đèn bảng hiệu vẫn còn sáng.
Tôi đi về hướng quán, đến nơi lại do dự có nên mở hay không mở cửa đi vào?
“Cậu đã về.” Lị Vân kéo cửa ra, đầu tiên là mỉm cười nhưng khi nhìn sắc mặt của tôi lại hỏi:
“Cậu làm sao vậy?”
“Tôi…”
“Vào trong đi đã.”
Tôi đi tới chiếc bàn ở góc trong cùng của quán ngồi xuống, hỏi: “Cậu thế nào còn không đóng cửa?”
“Tôi đang thử nghiệm bánh quy ngũ vị.”
“Ờ.” Tôi đơn giản lên tiếng.
“Công tác hôm nay thuận lợi không?” Cô ngồi xuống đối diện tôi.
“Rất thuận lợi. Bất quá khi đi tìm bến xe để trở về lại đột nhiên bị lạc đường…”
“Không sao.” Cô cười, “Trước mũi chính là đường, hỏi người ta là được rồi.”
Phản ứng của cô thật ngoài ý muốn của tôi, hình như chuyện bỗng dưng lạc đường cũng không phải là chuyện quá ngạc nhiên.
“Nhưng tôi đã từng đi qua đó rồi, hơn nữa cũng cách không xa…”
“Không sao.” Cô lại nói, “Lạc đường thì lạc đường, chỉ cần không gặp hươu sao là được.” ( (Hình như) đây là bác Thái chơi chữ =.=”(Đoán bừa thôi a) Chữ 路 (“lộ” nghĩa là đường) đọc là [lù], nghe giống như 鹿 (“lộc” tức là con hươu) )
“Cái gì?”
“Bởi vì con nai so với hươu còn to hơn đó.”
“Quả là thâm ý.” Tôi bật cười.
“Đúng rồi. Sáng nay lúc đi xe, tôi ngồi cạnh một vị ni cô.” Tôi nhớ tới vị ni cô buổi sáng,
“Bà ấy hình như biết tôi, còn nói: đã lâu không gặp.”
“Bà ấy là trụ trì chùa Thủy Nguyệt. Để khởi công xây dựng chùa, bà ấy thường bán hoa quả ở bệnh viện gần đó.”
“Vậy sao bà ấy biết tôi?”
“Cậu đã từng mua hoa quả của bà.” Cô cười, “Cậu đi gặp cô gái ở phòng cấp cứu kia, thường tiện th