Lăng Lung đứng ở bên giường âm thầm thề, một khi Hướng Cương khôi phục khỏe mạnh, nàng sẽ nắm cổ áo hắn, hung hăng thưởng hắn một quyền.
Chính là, ngay cả trong lòng không ngừng mắng hắn ngoan cố cùng không biết sống chết, nhưng nàng vẫn nhúng ướt khăn mặt, cúi người lau mồ hôi giúp cho hắn, vẫn là cẩn thận mà ôn nhu.
Ương ngạnh cảm mạo bệnh độc, làm cho Hướng Cương giống như xương đồng da sắt, cũng trở nên suy yếu không chịu nổi. Bốn mươi độ cực nóng, là đủ để trí mạng, đổi lại nếu là người thường, đã sớm hôn mê nằm liệt ở trên giường, mà hắn cư nhiên lấy ý chí vô cùng mạnh mẽ để chống đỡ, đứng ở trong phòng hội nghị, bình tĩnh cùng những người đó chu toàn, còn có thể thành công đoạt lại hiệp ước.
Người bên ngoài có lẽ sẽ bội phục sự tận tâm của hắn, mà nàng lại thầm nghĩ muốn thoá mạ hắn một chút. Chỉ cần một khi nhớ tới, khi hắn bước ra phòng họp sắc mặt xám trắng, hai tay của nàng liền run run không thôi, cơ hồ không cầm vững khăn mặt.
Ở trong bệnh viện đợi một ngày một đêm, đã truyền ba chai nước biển cộng thêm chích thuốc. Cương nhiệt độ cơ thể Hướng Cương mới bắt đầu giảm xuống, dần dần trở về bình thường.
Nhưng nàng không thể ngờ tới bệnh nhân này, vừa mới tỉnh táo lại, liền kiên trì phải về nhà, nói cái gì cũng không chịu ở lại bệnh viện.
Sau khi về nhà, Hướng Cương cơ hồ là nằm liệt trên giường, lại lâm vào mê man. Nàng còn lại là canh giữ ở bên giường, thỉnh thoảng đưa tay lên sờ trán hắn, xem thử độ nóng kia có trở lại tiếp tục tra tấn hắn hay không.
Không ai muốn nàng lưu lại, hai chân của nàng lại như là dính ở bên giường, hoàn toàn đi không ra.
Thấy khăn mặt đã thấm lạnh, Lăng Lung lặng lẽ nhặt lên, vào cuối phòng ngủ có một phòng tắm xa hoa, xoay nước sôi vào chậu, đem khăn mặt tẩm vào nước nóng, cẩn thận vắt nhẹ. Lúc nàng mang theo khăn ướt, bước ra khoi phòng tắm, lập tức liền phát hiện, bệnh nhân trên giường đã thanh tỉnh.
Đôi mắt Hướng Cương lóe sáng, nhìn chung quanh tìm kiếm bóng dáng của nàng, ánh mắt lo lắng gần như cơ khát. Mãi đến khi nhìn thấy nàng, bờ vai đường cong cứng ngắc mới đột nhiên lơi lỏng.
“Lại đây.” Hắn chống tay nửa ngồi dậy, bàn tay vẫy yêu cầu nàng lập tức trở lại bên giường.
Chiếc chăn rơi xuống, dừng ở bên hông tinh tráng của Hướng Cương, mà áo sơmi chưa cài nút, từ cái cổ rắn chắc màu đồng chạy dài xuống ngực mơ hồ có thể thấy được. Nếu hắn không đang trong cơn sốt nặng, sắc mặt có chút xám trắng, hình ảnh nửa thân trần của tuấn nam thật sự sống động quyến rũ động lòng người, thật sự đẹp mắt.
Chỉ là, Lăng Lung cũng không tâm tình thưởng thức.
Nàng đằng đằng sát khí tiêu sái đến bên giường, lấy khăn lông ướt hướng trên trán hắn nhấn một cái, nhe răng trợn mắt tới gần gương mặt tuấn tú kia, nếu không ghét bỏ hắn vừa uống thuốc, toàn thân da thịt đều có vị thuốc, nàng khẳng định đã muốn há mồm cắn hắn.
“Anh là tên ngu ngốc!” Nàng lớn giọng mắng, hai mắt trừng tròn tròn, lập tức bắt đầu khởi binh vấn tội. “Đã sốt cao đến bốn mươi độ, anh còn không chịu hảo hảo trị liệu, dám tự động xuất viện, chạy tới mở ra cái hội nghị quỷ quái gì? Anh chán sống rồi sao?”
Hắn khép hờ đôi mắt, tùy ý nàng phát tiết cơn tức giận chất vấn mắng, không có hé răng.
“Sốt cao thì cũng không nói đi, nhưng anh có biết mạng người quan trọng không?” Nàng tức giận đến thật muốn khóc, đôi mắt đang phun lửa giận tích tụ nước mắt. “Mua mảnh đất có được hay khgoong bộ quan trọng lắm sao, cùng lắm thì tìm nơi khác, có cần vì những người đó bán mạng hay không? Nếu hội nghị diễn ra lâu một tý, anh đi ra trễ một tý, vậy -- vậy “
Nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, tràn đầy trên mặt tuôn rơi như những hạt châu, nàng giận dỗi lấy mu bàn tay lau đi, tự dối lòng mình rằng nước mắt này là vì phẫn nộ, mà ngất không phải bởi vì lo lắng.
Lúc Hướng Cương vừa ngất xỉu ở trước mắt nàng, nàng thật sự sợ hãi.
Trong nháy mắt kia, nàng mới hiểu được, nam nhân này ở trong lòng nàng, lại chiếm vị trí quan trọng đến thế….
Bàn tay to ngăm đen, nhẹ nhàng lau lệ trên gương mặt của nàng, lau đi nước mắt đang tuôn như mưa kia, đem nàng kéo vào trong lòng.
“Bé con, thật có lỗi.” Hướng Cương, để đầu tựa vào nàng nhỏ giọng nỉ non, vòng tay ôm lấy thân mình mềm mại của nàng khóc run run, nhìn ra mắng cùng phẫn nộ của nàng, đều là vì che dấu đối với sự quan tâm hắn.
Lăng Lung dựa ở trong lòng hắn, theo đuổi cảm giác nhẹ nhõm của mình trong chốc lát, cảm thụ nhịp tim hắn đập, nhiệt độ cơ thể hắn, thuận tiện đem nước mắt vùi vào trên áo sơ mi của hắn.
Sau một lúc lâu, để nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn thượng đều sạch sẽ, nàng vươn tay nhỏ bé, để vào trong ngực hắn, muốn đem hắn áp trở lại trên giường.
“Buông tay, tôi muốn đi về.” Nàng đầu tiên là nhẹ nhàng đẩy, lại phát hiện Hướng Cương vẫn là bất động như núi, giơ đôi tay cứng như sắt của hắn ôm chặt lấy nàng, vừa nhanh vừa mạnh, làm cho nàng giãy không ra.
Hắn có ý định cùng nàng đối nghịch, còn nắm chặt lấy cổ tay của nàng, thuận thế đem cả người nàng đều lôi lên trên giường, thân hình nóng ấm đều phủ lên trên, chặt chẽ bao trùm thân thể mềm mại của nàng.
“Không buông, suốt cả đời này anh sẽ không bao giờ buông em ra.” Hướng Cương vừa đè chặt nàng vừa nói, đôi mắt đen nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng.
Nàng thở hốc vì kinh ngạc, nghe ra ẩn ý hàm xúc bao hàm hứa hẹn trong câu nói của hắn.
Thân thể nam tính nóng ấm đè chặt trên người nàng, vẫn phát ra hơi nóng như trước, Lăng Lung ngẩng đầu, muốn mở miệng, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt cực nóng của hắn, tim nàng liền đập không thôi, chỉ một thoáng mất đi năng lực nói chyện.
Toàn bộ thế giới đột nhiên an tĩnh lại.
Trong mơ hồ, tựa hồ có chuyện gì sắp xảy ra --
Hay là nói, trong nháy mắt đó, đã xảy ra chuyện gì?
Bọn họ quen biết nhiều năm như vậy, mà trong đôi mắt đen kia từ đầu đến cuối vẫn luôn chỉ có duy nhất hình bóng của nàng. Ở thật lâu trước kia, hắn khiến cho nàng nhìn thấy bộ dáng của tình yêu.
Những bất an khiếp đảm lo sợ mấy hôm đến Đài Bắc đến giờ, dưới ánh mắt nóng cháy của hắn, cùng với bá đạo ôn nhu, cuối cùng như băng tuyết gặp phải ánh mặt trời, từng giọt từng giọt hòa tan --
Đừng nhìn anh như vậy .” Đôi mắt đen của Hướng Cương trở nên tối sầm, cái trán tựa vào cô gái bé nhỏ trong lòng. “Anh sẽ muốn ăn em.”
Thanh âm thấp trầm khàn khàn kia, làm cho mặt của nàng đang cười thoáng chốc chuyển ửng đỏ, hai tay lại bắt đầu chống đẩy.
“Anh nên ăn là thuốc.” Nàng cắn môi, một tay đặt lên khuôn mặt tuấn tú, dùng sức đẩy mạnh ra. “Uống thuốc nhanh một chút, rồi nằm nghỉ ngơi cho thật tốt, anh cần nghỉ ngơi..”
Hướng Cương xoay người nằm xuống, lại vẫn không buông tay, ngược lại đem nàng vòng càng nhanh, vô lại đưa ra yêu cầu.
“Ở lại giúp anh.”
Giúp hắn? Giúp hắn bằng cách nằm ở trên giường này? Cho dù hắn hiện tại sinh bệnh nặng, thể lực sa sút rất nhiều, không có「 lực sát thương 」gì, nhưng là -- nhưng là --
Quá nhiều hình ảnh tưởng tượng thoáng hiện qua trong óc, trên mặt nàng màu đỏ bừng trở nên càng đậm, ngay cả hô hấp đều trở nên dồn dập không thông, thân mình giống như cá chạch di chuyển giãy dụa lung tung, muốn bước xuống giường chạy khỏi 「 ma trảo 」.của hắn.
“Không được, tôi phải đi trở về, anh trai tôi –“
“Lăng Vân sẽ không để ý.”
Nàng xấu hổ quẫn trí khi thét chói tai.
“Nhưng tôi sẽ!”
“Như vậy, em kiên trì muốn đi về?” Hắn nhướng đôi mày rậm.
Nàng hít sâu một hơi, dùng sức gật đầu.
“Không chịu ở lại để giúp anh?”
Nàng lại lắc đầu lần nữa.
Mắt to trừng đôi mắt nhỏ, đoi mắt đen u ám nhìn chăm chú con mắt sáng đang quẫn bách, bên trong có một lúc thật lâu không có tiếng động.
Một lát sau, Hướng Cương thế nhưng thật sự buông cánh tay nàng ra, hướng bên cạnh nằm xuống, hào phóng trả tự do cho nàng.
Lăng Lung kinh ngạc mãnh liệt trong nháy mắt, vội vàng bò lên, hồ nghi nhìn xem thắt lưng trống rỗng của mình, nhìn lại người đang nằm tay chân dang rộng bất cần kia, hoài nghi hắn vì cơn sốt cao độ nóng đến mức cháy hư cả đầu óc, lại có thể khác với sự bá đạo thường ngày, trở nên ngoan ngoãn dễ bảo, buông nàng ra như vậy.
Nghi vấn còn ở trong đầu bay nhảy, Hướng Cương lập tức bồi thêm một câu.
“Lúc đi, thuận tiện đem tất cả thuốc trên bàn ném vào thùng rác dưới lầu đi.” Hắn nhắm mắt lại, không hề nhìn nàng.
“Nhưng bác sĩ nói anh…”
Hắn cắt ngang lời nàng.
“Em ở lại, anh uống thuốc. Nếu không, không bàn nữa.”
Hắn đem điều kiện nói vô cùng rành mạch, miệng cứng rắn như chém đinh chặt sắt, hoàn toàn không có nửa điểm dàn xếp.
“Họ Hướng kia, anh lại muốn uy hiếp tôi!” Lăng Lung nhìn hắn trừng trừng, xiết chặt nắm tay, cố gắng khắc chế bản thân, không nên có hành động ngược đãi đối bệnh nhân.
“Bé con, tha thứ cho anh, anh chính là phải uy hiếp em.” Hắn ôn nhu mở miệng, đem lời uy hiếp nói một cách ôn nhu giống như lời tâm tình vậy.
Nàng thở dốc vì kinh ngạc, phẫn nộ nhảy xuống giường, ở trong phòng bực tức đi qua lại, thì thào mắng hắn ác liệt cùng không biết sống chết, có vài lần thậm chí đã muốn quyết tâm bỏ mặc đi ra khỏi phòng của hắn. Chỉ là chân chưa bước đến cửa, liền tự động xoay người lại, lần nữa trở lại bên giường của hắn.
Hướng Cương nằm ở trên giường, yên lặng nhìn nàng, âm thầm mỉm cười.
Hắn quá mức hiểu biết Lăng Lung, biết cô bé con này mạnh miệng nhưng mềm lòng, tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ mặc bệnh nhân được. Hắn đã ăn chắc tấm lòng mềm mại thiện lương của nàng.
Vài phút sau, tiếng nói thanh thúy mềm mại mang theo vài phần không tình nguyện vang lên.
“Hướng Cương.”
“Ừm?” Hắn mở một con mắt.
“Nếu –“
“Nếu em ở lại, anh cam đoan sẽ ngoan ngoãn uống thuốc.” Nụ cười mỉm của hắn giống như con sói đã dụ được chú cừu ngây thơ vào bẫy. “Còn chuyên khác, em đừng lo lắng, đêm nay anh chỉ ôm em,, tuyệt đối không làm chuyện gì khác.”
Lăng Lung cắn đôi môi đỏ mọng, không hé răng, chỉ yên lặng bưng tới một ly nước ấm, đem thuốc nhét vào trong tay hắn, khép tay hắn lại, ý bảo hắn nhanh chút nuốt thuốc vào.
Mắt đang nhìn thấy thắng lợi, Hướng Cương không chút nào kéo dài, đem thuốc bỏ vào trong miệng, ngửa đầu liền nuốt vào bụng.
Nàng trước xác định hắn thật sự đã uống thuốc xong, mới tiếp nhận cái ly rỗng, đêm để trên bàn. Rồi mới, nàng ngồi ở mép giường, liên tiếp hít sâu, đưa bàn tay nhỏ bé vén mái tóc đen dài về phía sau tai, đôi mắt to tròng khẽ chuyển, giống như đang chần chờ tên đại sói hoang giảo hoạt nằm xuống hay không…
Đột nhiên trong lúc đó, nàng giống như chú thỏ con linh hoạt, đột nhiên nhảy xuống giường, nhanh chóng chạy về hướng cửa.
Hừ, Hướng Cương biết uy hiếp, chẳng lẽ nàng sẽ không biết lập kế sao? Chỉ cần lừa hắn uống thuốc trước, đương nhiên sẽ không cần ở lại, ván này nàng thắng chắc rồi. Đến lúc đó cho dù nàng xấu lắm, không chịu ở lại, hắn có năng lực như thế nào? Chẳng lẽ còn đem thuốc nhổ ra hết sao?
Nhưng nàng mới chạy được ba bước, bàn tay nhỏ bé còn không kịp chạm vào cánh cửa, chiếc eo nhỏ liền đột nhiên căng thẳng, một sức lực mạnh mẽ ôm chặt lấy, nhấc bổng nàng đêm lên giường. Mộ