c nhớ hắn, mang một đống bánh chưng, lấy cơ thăm hỏi anh trai đến đây để gặp mặt.
Lăng Lung cắn đôi môi đỏ mọng, đoán rằng Hướng Cương lúc nhìn thấy nàng, sẽ có phản ứng gì. Vẻ mặt hắn có thể chí đắc ý mãn hay không, vạch trần ý đồ của nàng, kiêu ngạo nói, nàng là riêng đến gặp gỡ hắn ?
Hừ! Nếu hắn dám bày ra cái loại biểu tình này, nàng khẳng định sẽ đem túi bánh chưng này đập vào khuôn mặt tuấn tú kia!
Lăng Vân ngồi ở trước máy tính, hí mắt dò xét đứa em gái, dường như đang ở lo lắng cái gì. Sau một lúc lâu sau, mâu quang hắn chợt lóe, giơ tay ấn phím điện thoại nội bộ, đơn giản phân phó vài câu.
Không trong chốc lát, thư ký liền bưng cái khay lại đây, nhẹ nhàng các ở trên bàn, khay thượng có mấy chén đang ở mạo nhiệt khí trà.
“Em gái à, thay anh đem trà đưa vào trong phòng hội nghị.” Lăng Vân nhìn nàng chăm chú, tươi cười biến mất, vẻ mặt thập phần nghiêm túc. “Hướng Cương đang ở bên trong, hắn bị bệnh.”
“Bị bệnh? Hắn ở trong phòng hội nghị nghỉ ngơi sao? Có đến khám bác sĩ hay không? Em đến gặp anh ấy.” Nàng trừng lớn ánh mắt, vừa nghe thấy hắn bị bệnh, ngực nàng bỗng chốc đau nhói cũng không có hỏi phòng họp ở nơi nào, lập tức lao đi.
“Đợi chút!” Lăng Vân giơ tay nắm đứa em gái đang nóng lòng của anh, bàn tay to lớn của anh đặt lên hai vai của nàng, thận trọng nói với nàng. “Hướng Cương không phải đang nghỉ ngơi, anh ấy đang họp.”
Nàng thở dốc vì kinh ngạc, không thể tin được anh trai của mình lại có thể vô tình như vậy. “Anh làm sao có thể để cho bệnh nhân tiếp tục công tác?”
“Công ty có một hợp đồng hợp tác xây dựng một nhà kho, vốn dĩ đã chuẩn bị ký ước, sau khi liền tùy ý khởi công.” Lăng Vân cực có kiên nhẫn giải thích.
“Nhưng là, có người ở giữa bỗng dưng làm khó dễ, kích động chủ đổi ý, thậm chí nguyện ý thay chủ bồi thường tiền hủy hợp đồng. Mua hết thảy công việc, đều là do Hướng Cương phụ trách, lấy cá tính của anh ấy, tuyệt đối sẽ không đồng ý chịu thua kém bất ngờ như thế.”
Nàng cắn môi dưới, cố gắng tiêu hóa những gì nghe được. Tuy rằng không rõ những vấn đề trong thương trường, nhưng đổi góc độ mà suy nghĩ, Hướng Cương nếu còn có thể ứng phó tranh cãi vấn đề khó giải quyết về đất đai, như thế có thể thấy bệnh của hắn chắc cũng không nặng lắm?
Đôi mắt trong suốt nhìn khay trà trong tay, mới nhìn hướng Lăng Vân.
“Anh ấy hiện tại cần là bác sĩ, chứ không phải trà.” Nàng nói thầm, rất muốn đi nhìn tình huống của Hướng Cương một cái, lại cảm thấy, chính mình cái gì cũng đều không hiểu, cho dù tùy tiện xâm nhập vào phòng họp, cũng không giúp được, hay chăm sóc hắn.
Lăng Vân mỉm cười, đôi mắt đã giảm bớt sự lo lắng.
“Với anh ấy mà nói, em đi đưa trà xa so với thuốc của bác sĩ còn có công hiệu hơn.” Hắn dẫn nàng đến trước cửa phòng họp, còn mở ra cửa phòng, đem nàng đẩy đi vào, không cho nàng có cơ hội chần chờ, sợ cái tính nhát gan của nàng lại đột nhiên thay đổi.
“A, không cần đẩy –”Nàng khẽ gọi, bị đẩy thiếu chút nữa té ngã. Nàng luống cuống tay chân giữ chặt khay trà, khó khăn lắm mới khôi phục cân bằng, không làm cho mấy ly trà bị đổ ra ngoài.
Vừa mới ngẩng đầu, nàng liền thấy Hướng Cương.
Hắn đứng ở trước bàn hội nghị to như vậy, nhìn thấy Lăng Lung trong nháy mắt, cặp con ngươi đen thần bí kia thâm thúy thoáng hiện lên nét kinh ngạc, sau đó lại chuyển sang nghiêm túc.
Chính là, sự kinh ngạc của Hướng Cương toàn khóa ở trong mắt, trên khuôn mặt tuấn tú không có chút thay đổi. Hắn không dấu vết thu hồi tầm mắt, không hề nhìn nàng thêm lần nào nữa, thanh âm trầm thấp kia chậm rãi mà nói như trước, khi hắn nhìn chăm chú vào từng người, con ngươi đen sâu thẳm quyết đoán kinh người, so đao kiếm còn nguy hiểm sắc bén hơn, khí thế khó có thể chống cự.
Trong nháy mắt, Lăng Lung cuối cùng hiểu được,lúc còn trung học khi hai phái nhân mã vốn dĩ đang đằng đằng sát khí, vì sao lại nguyện ý dừng tay ở trước hắn
Không phải hắn có năng lực cao siêu hay sức lực kinh người, mà là bởi vì ánh mắt của hắn khó có thể nhìn gần, có thể làm cho lòng người hung ác nhất sinh ra e ngại. Long Long cùng Trung Cẩu khẳng định là nhìn ra, ngay cả số lượng người hai bên kém nhau rất xa, nhưng là một khi hắn ra tay, ai thắng ai thua còn rất khó nói.
Lăng Lung hít sâu một hơi, bước đi chân có chút run run, vì mỗi người đưa ly trà.
Không khí trong phòng họp đang sôi sục nóng bỏng, hai bên bàn họp có một nửa là người ngoại quốc, tóc vàng mắt xanh dùng ngôn ngữ cả Tiếng Anh lẫn tiếng Trung trộn lẫn. Chỉ là, những câu chữ này đối với nàng mà nói, đều giống như gió thổi qua tai ngựa, nàng chỉ nghe được mỗi người thanh niên đang đứng trước mặt nàng nói thôi.
Chỉ ngắn ngủn vài bước thôi, mà quả thực dài như cách sông cách suối, nàng thật vất vả đi vào bên cạnh Hướng Cương, hai chân đã nặng nề muốn nhắc ko nổi.
Hắn cúi đầu xem kỹ văn kiện, biểu tình không có đổi, thậm chí không nhìn nàng liếc mắt một cái, như là hoàn toàn không hề nghe thấy.
“Này, anh có khỏe không?” Nàng chưa từ bỏ ý định, càng nhỏ giọng hỏi.
Vẫn là không phản ứng.
Di, không muốn để ý nàng sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Lung suy sụp xuống dưới, vừa thất vọng lại tức giận, đang muốn thối lui, không nghĩ tới hắn lại ở dưới gầm bàn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng. Bàn tay to lớn kia lại nóng rực dị thường, quả thực giống như bàn ủi, nóng đến mức trong lòng nàng rùng mình.
Hắn chính là vội vàng nắm chặt, lập tức buông ra, thần sắc tự nhiên uống xong trà, rồi mới đứng dậy tiếp tục cùng một nam tử tóc vàng triển khai thảo luận.
Lăng Lung đứng ở chỗ cũ, bị hắn nắm qua bàn tay nhỏ bé run rẩy không ngừng, tầm mắt cũng dính ở trên người hắn, vẻ mặt vừa khẩn trương lại bối rối. Sau đó, nàng vội vàng nhanh chóng xoay người, lấy tốc độ thi chạy trăm mét tông cửa xông ra, thẳng đến văn phòng Lăng Vân.
“Anh ấy đang phát sốt.” Giọng nói của nàng đang run rẩy, trong lòng bàn tay còn lưu lại hơi nóng Hướng Cương muốn cao hơn nhiệt độ cơ thể nàng.
Lăng Vân gật đầu.
“Bốn mươi độ.”
“Bốn mươi?” Huyết sắc từ trên mặt biến mất, Lăng Lung hai chân mềm nhũn, muốn đỡ lấy cái bàn, mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
“Ông trời, anh ấy như thế nào còn có biện pháp đứng vững? Các anh tại sao không đưa anh ấy đi bệnh viện?”
“Có chứ.” Lăng Vân thở dài, cũng đối với sự ngoan cố của bạn tốt cảm thấy bất đắc dĩ. “Nhưng sáng nay chính anh ấy tự động xuất viện, kiên trì tự mình chủ trì hội nghị.”
Nha, nàng thật muốn mắng người!
Lăng Lung cắn chặt môi, đi đến trước phòng họp, bất an đi qua đi lại, liên tiếp nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt kia. Nôn nóng cùng lo lắng, nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua mà lo lắng, nhìn thấy đã trôi qua hơn mười phút mà hội nghị lại vẫn chưa chấm dứt, nàng hít sâu một hơi, xúc động tiêu sái tiến lên.
Còn không có tới kịp phá cửa ra, Lăng Vân đã lắc mình che ở trước mặt nàng.
“Em gái à, đừng đi vào.”
“Anh đừng cản em, Hướng Cương còn nóng như thế sẽ xảy ra án mạng chết người đó, em vào dẫn anh ấy ra.” Mặc kệ những đất đai của hắn, mắc kệ kho hàng gì đó của hắn, mặc kệ luôn cái hội nghị quái quỷ của hắn, nàng cũng nhìn không được nữa !
Vì an nguy của Hướng Cương, nàng hoàn toàn đã quên sự khiếp đảm tính cách, nhát như chuột, lúc này biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, ở trong lòng Lăng Vân, nàng giãy dụa giống như con sư tử, vội vàng muốn vọt vào phòng họp.
Hai anh em đang do dự, tranh chấp giằng co, cửa phòng họp vào lúc này lại mở ra. Hướng Cương dẫn đầu giẫm chận tại chỗ mà ra, con ngươi đen lóe sáng có chút dị thường nhìn quanh bên trong, tìm kiếm thân ảnh nhỏ nhắn của nàng.
Hắn bước nhanh đến, giống như người bạn đã nhiều năm không gặp đem nàng ôm chặt vào trong lòng, dùng hai tay ôm chặt lấy nàng.
Hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào mặt nàng, nàng quả thực như là bị một cái lò lửa ôm lấy. Nhiệt độ hắn cơ thể, dường như so với vừa rồi còn cao hơn.
“Em thật sự đến đây.” Thanh âm Hướng Cương khàn khàn, cái trán nóng kinh người để tựa vào trên vai mảnh khảnh của nàng.
“Bé con, để anh dựa vào một chút.” Hắn nhẹ giọng nói nhỏ.
Chung quanh thật nhiều người, Lăng Lung muốn đẩy hắn ra, mau chóng đem hắn mang đến bệnh viện. Nhưng còn không kịp mở miệng, đầu vai của nàng đột nhiên trở nên nặng nề, sức nặng toàn thân hắn toàn bộ đè xuống, ép tới nàng lập tức ngã ngồi ở dưới đất.