Không phải là đã nói thế nào cũng tìm cách đưa đến vị trí nàng có thể xem được sao? Chỗ nào? Vì sao mà ngay cả nữa bóng dáng nàng cũng còn không nhìn thấy?
Nàng đã dự dịnh: dùng tất cả vốn liếng, cố gắng hết sức ngó dáo dác khắp nơi rồi, hay là có nguyên do gì đó?
\'\'Muội đang làm cái gì vậy?\'\' Đột nhiên, đất bằng nổi sóng, giọng nói của Cận Diễn Hạo vang lên sau lưng nàng.
\'\'A\'\' Vì quá mức chuyên tâm, đột nhiên bị dọa cho hoảng sợ khiến Cận Dĩnh suýt chút nữa té nhào, toàn bộ đông cung mưu đồ (tranh 3x) rớt xuống đất.
\'\'Đây là cái gì?\'\' Cận Diễn Hạo cúi người nhặt lên cho nàng, sắc mặt thay đổi khi thấy rõ ràng nội dung của nó.
\'\'Vì sao muội lại có nó? Muội cầm cái này làm gì? Muội nhìn hết đông đến tây ở chỗ này làm gì?
Vì sao mà Diễn Hạo ca ca rất không vui? Chẳng lẽ bị ca phát hiện ra quỷ kế dụ dỗ ca sao? Quên đi, nếu ca phát hiện, tốt nhất là nàng nên thú nhận.
\'\'Tại sao muội có thể có cái này à? Mẹ đưa cho muội. Muội lấy cái này làm gì ? Mẹ nói học hết các tư thế, có thể dụ dỗ ca. Về phần nguyên nhân muội ở chỗ này nhìn hết đông đến tây, là bởi vì mẹ nói muốn biểu diễn cho muội xem.\'\' Cận Dĩnh dùng một hơi đem toàn bộ mọi sự việc nói ra.
\'\'Muội.... ....\'\' Trong khoảng thời gian ngắn Diễn Hạo á khẩu không nói được gì.
\'\'Đúng lúc ca đã đến rồi, vậy chúng ta cũng luyện luôn 9i, ca nói xem có được không?\'\' Cận Dĩnh nhõng nhẽo ôm lấy cổ hắn, ngây thơ nói.
\'\'Luyện cái gì mà luyện, không cho luyện!\'\' Cận Diễn Hạo lên tiếng quát, đem cánh tay nàng tháo ra. Đáng chết, hắn lại có cảm giác với cái ôm của nàng!
\'\'Tại sao không thể luyện?\'\' Cận Dĩnh dũng cảm, mạo hiểm thử lại một lần, dùng tay mát xa cho hắn, bởi vì căm tức mà đang cứng hết cả cổ.
\'\'Bởi vì ta là ca ca của muội, mà những loại việc đó chỉ có muội cùng trượng phu mới có thể làm!\'\' Diễn Hạo nổi giận đùng đùng gào lên, gạt tay nàng xuống.
\'\'Vậy không phải là tốt hơn sao, sau này muội cũng sẽ gả cho ca ca, chúng ta luyện tập trước không phải là tốt hơn sao?\'\' Cận Dĩnh giả vờ ngây thơ, đầu ngón tay lại vẽ vòng vòng trên cổ hắn.
\'\'Ta không thể cưới muội!\'\' Cận Diễn Hạo lại gạt bàn tay nhỏ, trắng nõn của nàng xuống lần nữa. \'\'Ta sẽ nhìn muội tìm được một nam nhân thật tốt.\'\'
\'\'Ca!\'\' lần này đổi thành Cận Dĩnh giận dữ: \'\'Tại sao vẫn muốn muội gả cho nam nhân khác? Ca muốn nhìn muội cùng nam nhân khác luyện cái này sao?\'\'
\'\'Ai nói ta sẽ nhìn muội cùng nam nhân khác luyện cái này?\'\' Cận Diễn Hạo bị lửa giận làm cho mờ mắt, quát to câu đó xong mới đột nhiên giật mình, cả người bỗng cứng lại:\'\' Chuyện như vậy người khác không thể nhìn!\'\'
\'\'Nhưng mà mẹ.... ......\'\'Cận Dĩnh vội vàng biện minh.
\'\'Mẹ là ngoại lệ, không cần để ý đến người!\'\' Ông trời à, sao hắn lại có loại nghĩa mẫu này chứ?
\'\'Nói gì thì nói, đơn giản chỉ là ca muốn nhìn muội gả cho nam nhân khác!\'\' Cận Dĩnh nói ra khả năng mà nàng nghĩ, trong lòng cũng bộc phát sự tức giận không kém gì hắn.
\'\'Muội hỏi ca, có phải là ca thật sự muốn gả muội cho nam nhân khác?\'\'
\'\'Phải!\'\' Cận Diễn Hạo nghiến răng nghiến lợi đáp trả, phát hiện trong lòng của mình có một lực kháng cự lại, khiến hắn càng căm tức.
\'\'Tốt thôi! Muội sẽ gả!\'\' Cận Dĩnh phẫn nộ nhìn chằm chằm hắn. \'\'Dù sao ta cũng đã trưởng thành, ca hay nhanh chóng xem xét chọn người giúp muội, nhanh nhanh một chút đem muội gả ra ngoài đi!\'\'
Nàng nói xong một hơi, giật lại mấy bộ đông cung mưu đồ từ trên tay hắn, sau đó giống như một con gà trống tuy thất bại nhưng vẫn kiêu ngạo, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.
Còn hắn, không thèm đếm xỉa gì đến cảm giác mất mát nồng đậm đột nhiên dâng lên trong lòng, cứ trơ mắt như vậy nhìn nàng rời đi, nửa câu cũng không nói.
****************************
\'\'Rốt cuộc là tối hôm qua người ở đâu hả mẹ?\'\' Cận Dĩnh mang theo đôi mắt gấu mèo, uẩ oải hỏi khuôn mặt đang xin lỗi của Dung Điềm Điềm.
\'\'Ta......ơ.....a.... ...\'\' Khuôn mặt Dung Điềm Điềm đỏ bừng, vô cùng mắc cỡ nói:\'\' Tối hôm qua vì muốn dụ dỗ phụ thân của con nên đã tự mình đi đến thư phòng mời hắn, để đề phòng việc cha con lo làm việc mà không trở về phòng, không nghĩ rằng.....Không nghĩ rằng trong thư phòng ta lại bị phụ thân con dụ dỗ, trực tiếp luyện những tư thế kia trong thư phòng.... ........Thật xin lỗi, đã để cho con đợi ... ..........Nhìn đôi mắt con vì chờ mà thâm quầng.... .....\'\' Nàng đau lòng nhìn nữ nhi.
\'\'Không phải vì chờ mẹ mà mắt con thâm quầng đâu.\'\' Nếu là bình thường, nàng có thể nhõng nhẽo với Dung Điềm Điềm, nhưng hôm nay nàng không có tâm trạng.
\'\'Nếu không thì vì sao?\'\' Dung Điềm Điềm nhướng cao đôi lông mày thanh tú.
Cận Dĩnh đem mọi chuyện tối hôm qua kể lại cho mẹ, sau khi nói xong đã thấy khuôn mặt đẫm nước mắt.
\'\'Cái gì mà làm sao bây giờ?\'\' Dung Điềm Điềm còn đang chìm đám trong lời xin lỗi của mình, nhất thời trong chốc lát không hiểu duco957 tâm tình của nữ nhi.
Cận Dĩnh kích động nói: \'\'Chính là chuyện con giận dỗi Diễn Hạo ca ca vì nói muốn gả con cho người khác! Căn bản là con không muốn gả cho người khác!\'\'
Trên thực tế, ngay từ lúc mới bắt đầu chạy đi, nàng đã hối hận.
\'\'Này, có cái gì mà phải buồn? Vậy thì không gả là được rồi. Dù sao thì nói một đằng làm một nẻo, keo kiệt bủn xỉn là quyền lợi đặc biệt của nữ nhân nhà chúng ta, con không biết sao?\'\' Dung Điềm Điềm bày ra bộ mặt như đúng rồi.
\'\'Nhưng con cũng đã nói, nếu không làm thì hình như hơi.... ....\'\' Cận Dĩnh vẫn cảm thấy không ổn.
\'\'Mẹ, giúp con suy nghĩ một biện pháp vẹn toàn đôi bên nha.\'\'
\'\'Không muốn gả thì không gả, tại sao phải khiến cho phức tạp thế?\'\' Dung Điềm Điềm thuộc loại nữ nhân thẳng ruột ngựa thế kỷ hai mốt, thật sự không thể nào hiểu được mấy đoạn loằng ngoằng trong lòng nữ nhi.
\'\'Mẹ, con xin mẹ, hãy giúp con nghĩ biện pháp nha.......\'\'Cận Dĩnh làm nũng nói.\'\'Nha mẹ.... ......\'\'
Ở trong nhà, chiêu làm nũng này là sở trường của nàng, chỉ duy nhất Diễn Hạo không bị ảnh hưởng của nó.
\'\'Được rồi, ta sẽ giúp con nghĩ.... ........\'\'Dung Điềm Điềm bị nữ nhi tung ra chiêu này, chỉ có nước đầu hàng.
\'\'Được rồi, được rồi, để ta giúp con nghĩ.... ....\'\' Dung Điềm Điềm bị nữ nhi lắc tới chóng mặt, không thể không đồng ý.
Bắt đầu suy nghĩ: \'\'Vừa muốn gả vừa không muốn gả..... Vừa không muốn gả vừa muốn gả.... ......Rốt cuộc là muốn gả hay không muốn gả?\'\' Nàng lảm nhảm trong miệng.
Cận Dĩnh lo lắng nhìn Dung Điềm Điềm.
Rốt cuộc là mẹ có biện pháp hay không?
\'\'Cưới, không cưới.... cưới, không cưới.......\'\'Dung Điềm Điềm không ngừng lẩm bẩm trong miệng, \'\'Cưới, không cưới.... ...\'\'
Cận Dĩnh càng nhìn càng lo lắng.
Xem ra mẹ nghĩ không ra biện pháp rồi. Có phải là nàng đã hơi kỳ vọng vào mẹ cao quá không?
Chẳng lẽ nàng thật sự phải chạy đi gả cho nam nhân khác vì sự nông nổi trong phút chốc sao? Nàng không muốn. Nhưng mà nếu trở về thì Diễn Hạo ca ca sẽ bảo nàng nói một đằng làm một nẻo,... ........
\'\'A!\'\' Đột nhiên Dung Điềm Điềm thét một tiếng chói tai, khiến cho Cận Dĩnh đang thất thần phải hoảng sợ.
\'\'Ta nói cho con biết, nếu con nói vừa muốn gả vừa không muốn gả, vậy thử cưới đi.\'\' Dung Điềm Điềm mỉm cười nói.
Thân là một người rớt xuống cổ đại, xem ra quan điểm này có lợi ích nha.
\'\'Thí cưới? Muốn giết chết hôn nhân?\'\' Chưa từng nghe qua việc cưới giả cho nên Cận Dĩnh hoàn toàn hiểu lầm ý của mẹ nàng.
Dung Điềm Điềm suýt nữa té xỉu: \'\'Không phải là cái nghĩa đó, là thí nghiệm! Thử cưới! Trải nghiệm cuộc sống hôn nhân!\'\'
\'\'Hả? Thử cưới là cái gì? Hôn nhân cũng có thể thử sao?\'\' Cận Dĩnh buồn bực nhìn Dung Điềm Điềm.
\'\'Hiện giờ không có, nhưng sau này sẽ có.... .........\'\' Dung Điềm Điềm cười cười. \'\'Ở thời đại của mẹ, thử cưới là chuyện bình thường đấy.\'\'
\'\'Bình thường?\'\' Cận Dĩnh nhìn chằm chằm bằng đôi mắt to tròn: \'\'Tại sao chuyện bình thường như vậy mà con chưa bao giờ nghe qua?\'\'
\'\'Chuyện con chưa bao giờ nghe qua còn rất nhiều!\'\' Dung Điềm Điềm cười, nói: \'\'Cả ngày con có nhiều chuyện bận rộn như vậy, mẹ có thể nói cùng con lúc nào?\'\'
\'\'Nói cũng đúng.\'\' Thử nghĩ xem, cuộc sống của nàng, mỗi ngày đều là học đàn, thêu thùa, đọc sách.... .......Thời gian nghĩ ngơi còn không có, làm gì còn cơ hội cùng mẹ nói chuyện phiếm.
\'\'Mẹ, đột nhiên con phát hiện ra rằng, con muốn cùng ở một chỗ với mẹ, cùng mẹ học tập thật tốt.\'\'
Nàng mới học tập cùng mẹ mấy ngày, đã cảm thấy được rất nhiều lợi ích. ( Thiên Di: Toàn lợi ích gì đâu không =.= )
\'\'Ta nghĩ Diễn Hạo ca ca của con không nghĩ rằng chuyện này sẽ xảy ra.\'\' Dung Điềm Điềm cười giảo hoạt nói: \'\'Nhưng mà, khi chuyện đã xả ra rồi, dù muốn nó cũng không thể ngăn cản được.\'\'
\'\'Vâng.\'\' Cận dĩnh gật đầu, khẩn cấp hỏi: \'\'Mẹ, cái việc thử cưới mà mẹ nói, rốt cuộc là con phải làm thế nào?\'\'
\'\'Rất đơn giản, một khi không có tiếp xúc với nam nhân, con biết hắn tốt hay không sao?\'\' Dung Điềm Điềm trực tiếp ném vấn đề cho nàng.
\'\'Không biết.\'\' Cận Dĩnh trả lời một sự thật hiện nhiên.
\'\'Cho dù bên ngoài nam nhân kia rất khá, nhưng không có tiếp xúc qua, con có biết hắn là nam nhân tốt hay không?\'\' Dung Điềm Điềm tiếp tục truy hỏi.
\'\'Dĩ nhiên là không biết.\'\' Lòng người khó dò, cho dù được đánh giá tốt, cũng chưa chắc có thể tin cậy được.
\'\'Đây chính là nguyên nhân vì sao phải thử, ở niên đại của ta, bởi vì cả hai bên đều không biết có phải là hôn nhân thích hợp hay không cho nên nam nữ bình thường sẽ ở chung một chỗ, việc chúng ta ở chung, gọi là sống thử.\'\'
Nàng dừng lại chốc lát, lại tiếp tục nói: \'\'Trước tiên, con hãy thử cưới với nam nhân khác, ta nghĩ chỉ riêng điều này cũng đã khiến lòng đố kỵ của Diễn Hạo ca ca của con lên cao rồi, càng không cần phải nói đoạn sau, đợi đến khi bắt đầu chọn nam nhân, sau đó đến thời điểm con thật sự đi thử cưới, nhất định nó sẽ không chịu được.\'\'
\'\'Thật sự là quá tốt rồi!\'\' Lần đầu tiên Cận Dĩnh vì hưng phấn mà kêu lên, sau đó lại thấy có gì đó không đúng, gương mặt như hoa nở kia lập tức xụ xuống: \'\'Nhưng mà như vậy, không phải là con phải ở cùng một chỗ với nam nhân khác sao? Hình như không được.\'\' Nàng vừa nghĩ vừa lắc đầu: \'\'Con không muốn thử như vậy đâu, mẹ, chúng ta thử tìm nam nhân ở rể, có được không?\'\'
\'\'Thử ở rể?\'\' Hai tròng mắt Dung Điềm Điềm sáng ngời. \'\'Rất mới mẻ, vì sao lại không tốt chứ? Thử ở rể tốt, thử ở rể tốt, ca ca con muốn gả cho con một người trong sạch, vì sao lại không nghĩ ra việc trực tiếp gọi người đó đến, để chúng ta có thể giám sát hắn chứ? Dĩnh nhi, quả nhiên là mẹ không nhìn lầm con, con rất có khả năng tiềm ẩn!\'\'
\'\'Vậy phải xem ai là người sinh ra con chứ.\'\' Cận Dĩnh thân mật chối khéo.\'\' Mẹ, nhất định người phải giúp con đó.\'\'
\'\'Dĩ nhiên, con là do ta sinh ra, ta không giúp con thì giúp ai?\'\' Dung Điềm Điềm sủng ái vuốt vuốt mái tóc nữ nhi. \'\'Dù sao thì con cũng phải lập gia đình, lại không muốn gả cho nhầm người, chuyện này sẽ thành công. Đợi đến lúc chọn nam nhân, hơn nữa lại là nam nhân ở rể, con hãy tìm phương pháp làm cho Diễn Hạo lo lắng hoạc ghen tỵ, đến lúc đó nếu có phiền toái hoạc vấn đề gì, mẹ sẽ ra mặt cho con.\'\'