Cám ơn mẹ!\'\' Có mẹ chuẩn bị, nhất định nàng sẽ có thể đánh một trận hoành tráng!
*******************************************
\'\'Thử cưới?\'\'
Quả nhiên vừa nghe đến chữ này, thiếu chút nữa Cận Diễn Hạo nhảy lên khỏi mặt đất.
\'\'Thử cưới cái gì! Ta không đồng ý!\'\' Ở bên trong hội nghị gia đình, Cận Diễn Hạo là người đầu tiên và cũng là người duy nhất phản đối.
Về phần các thành viên khác trong nhà, chỉ cần Cận Dĩnh không có ý kiến, sẽ trực tiếp đồng ý, bọn họ nuông chiều còn không kịp, làm gì có chuyện phản đối chứ?
\'\'Diễn Hạo ca ca, không phải là ca mong muội tìm được người tốt sao? Muội không thử một chút làm so biết đó có phải người tốt hay không? Cho dù bên ngoài hắn có tiếng hoặc làm chuyện gì tốt, nhưng làm sao muội biết được hắn có tốt với muội hay không? Nếu như hắn thích làm người khác vui nhưng lạ bạo lực với vợ thì làm sao bây giờ?\'\' Cận Dĩnh dùng giọng nói ủy khuất đáp.
\'\'Chuyện này.... ....\'\' Diễn Hạo bị nàng hỏi đến rối. \'\'Ta sẽ giúp muội điều tra.\'\' Dù là chính miệng hắn nói nhưng vẫn cảm thấy không ổn.
\'\'Sao ca phải giúp muội điều tra? Vấn đề là dù ca nhìn nhiều thế nào, cũng không thể biết được hắn sẽ đối xử với muội thế nào. Nếu muội gả đi lại bị ngược đãi thì làm thế nào bây giờ?\'\' Cận Dĩnh lại không ngừng ném vấn đề cho hắn như lúc trước, một lần lại một lần vén lên nỗi sợ hãi của hắn.
Chuyện này rất nghiêm trọng, lão đại, ta đã nói với con rồi đó, ở triều đại sau của các con, có một ca ca tên là Viên Mai, bởi vì gả nhầm muội muội, cho nên khiến cho muội muội phải chết, cuối cùng còn viết một văn tế muội muội, lưu truyền đời sau, khiến cho lão sư dạy bọn ta nhất quyết bắt chúng ta phải thuộc, để tránh vướng vào sai lầm của Viên Mai, nhìn huynh đệ tỷ muội chịu khổ. Dung Điềm Điềm kể nội dung nửa thật nửa giả, dù sao thì cho dù nàng nói dối cũng chẳng ai chỉnh được nàng, cho nên nàng cứ tiếp tục nói.
Sắc mặt Cận Diễn Hạo càng lúc càng khó coi: \'\'Chẳng lẽ thử cưới không nguy hiểm sao? Để cho muội đi làm loại chuyện này còn nguy hiểm hơn.\'\'
Xem ra kế hoạch đã bắt đầu có hiệu quả.
Cận Dĩnh trao đổi với mẹ một ánh mắt.
\'\'Ai nói muội muốn gả?\'\' Cận Dĩnh mỉm cười đắc ý: \'\'Muội đã quyết định, muội sẽ nhận người ở rể. Cha, mẹ cùng mọi người đã đồng ý.\'\'
\'\'Nhận người ở rể? Nam nhân chân chính xứng đôi với muội làm sao có thể nguyện ý ở rể?\'\' Phản ứng đầu tiên của Cận Diễn Hạo chính là hoài nghi.
\'\'Tại sao lại không thể? Con xem thực lực của Vô danh sơn trang chúng ta xem.\'\' Dung Điềm Điềm ỷ vào chỗ dựa của trượng phu thân ái, nói xong liền tính toán. \'\'Huống chi, chỉ cần đối phương chịu cố gắng, tạm thời không có địa vị cùng thân phận cũng không có gì quan trọng, có đúng hay không?\'\'
Nàng nhìn về phía Cận Tử cười cười, nghĩ đến quá khứ của hắn.
\'\'Con cảm thấy được, đối phương xứng đôi với con hay không không phải là trọng điểm, quan trọng là phải nguyện ý yêu thương con thật tốt mới là quan trong, để cho hắn ở rể thì đã sao? Nhà chúng ta nuôi thêm một vạn người vẫn còn được, huống chi chỉ là một người đàn ông?\'\' Cận Dĩnh cũng thuận theo.
Cận Diễn Hạo rơi vào im lặng.
Lời nói của bọn họ giống như ngụy biện, nhưng nếu đứng ở góc độ tốt đối với Cận Dĩnh mà nghĩ, xem ra cũng hợp lý, chẳng qua là, tại sao hắn biết rõ là hợp lý nhưng trong lòng vẫn khó chịu, không chịu đồng ý dễ dàng?
\'\'Cứ như vậy đi.\'\' Nhất gia chi chủ Cận Tử lên tiếng. \'\'Trước hết hãy để Dĩnh nhi lựa chọn nam nhân, sau đó để đối phương vào ở trong Vô Danh sơn trang, chờ Dĩnh nhi cùng đối phương tìm hiểu, sau đó để đối phương quyết định có muốn ở rể hay không!\'\'
\'\'Cha!\'\' Diễn Hạo trừng mắt nhìn Cận Tử, muốn phản đối nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
\'\'Mấy người các con là ca ca của Dĩnh nhi, giúp muội muội tìm người thích hợp đi.\'\' Cận Tử phối hợp nói, không để ý đến giọng nói của Diễn Hạo.
Cận Diễn Hạo chỉ có thể trừng mắt nhìn thẳng vào Cận Tử, trong lòng có cảm giác đau đớn như bị cướp đi thứ gì, nhưng cũng không thèm suy nghĩ xem loại cảm giác này từ đâu mà đến.
Sau lần đại hội gia đình đó, Cận Dĩnh phát hiện, chọc cho Cận Diễn Hạo tức giận hóa ra là một chuyện rất dễ dàng.
Hơn nữa, dường như càng lúc càng không khó khăn.
Theo kinh nghiệm quan sát mấy ngày qua của nàng mà nói, chỉ cần nàng vừa nhắc đến chuyện muốn tìm một nam nhân đến thử ở rể, y như rằng khuôn mặt của hắn lại bắt đầu nén xuống, sau đó tìm lý do gì đó rời khỏi tầm mắt nàng.
\'\'Diễn Hạo ca ca.\'\' Cận Đĩnh quyết định lần này sẽ không bỏ qua cho hắn. \'\'Không phải là ca nói sẽ giúp muội lựa chọn nam nhân đó sao? Vì sao mấy ngày qua cũng không có giới thiệu đối tượng cho muội?\'\'
Quả nhiên, khuôn mặt tuấn mỹ của Diễn Hạo lại trầm xuống.
\'\'Ta đang bận.\'\' Giọng nói diễn Hạo trầm thấp như bị đè nén. \'\'Mấy ngỳ qua trong sơn trang có rất nhiều vụ làm ăn lớn cần quản.\'\'
\'\'Những thứ kia có phụ thân cùng các ca ca khác cùng giúp mà, không phải sao? Bọn họ cũng không ác đến mức đem hết công việc vứt cho huynh chứ?\'\' Cận Dĩnh làm bộ không biết, mà lượng công việc của hắn thực ra cũng không lớn như vậy.
\'\'A, mà cũng có thể nha, các ca ca nhất định là rất rảnh rỗi. Nếu không bọn họ sẽ không có nhàm chán tìm nhiều nam nhân cho muội đến vậy.\'\'
Cận Diễn Hạo vừa nghe câu cuối cùng của muội muội, trong mắt lập tức xuất hiện một tia giận dữ:\'\'Bọn họ tìm rất nhiều nam nhân cho muội?\'\'
Đáng chết, bọn họ thật đúng là chơi nhiều thành nghiện.
\'\'Đúng vậy, đúng vậy.\'\' Cận Dĩnh thân mật ôm cánh tay hắn: \'\'Diễn Hạo ca ca, ca là người hiểu rõ muội nhất, còn có cái nhìn rất tốt, ca chọn giúp muội được không?\'\'
\'\'Đem những bức họa kia ra đây\'\' Nàng căn dặn tỳ nữ đứng bên cạnh.
Tỳ nữ lập tức đem toàn bộ các bức họa ra bằng tốc độ nhanh nhất, bày ra trước mắt bọn họ, lần lượt từng bức họa của từng nam nhân một.
Cận Diễn Hạo vừa nhìn thấy các bức họa này, thiếu điều muốn phun lửa.
Cái đám đệ đệ kia thật sự cố gắng giúp muội muội tìm được nam nhân vậy sao? Chẳng lẽ mong nàng nhanh cùng nam nhân khác ở một chỗ sao?
Khoan đã, hắn đang nghĩ gì vậy?
\'\'Diễn Hạo ca ca, bọn họ thật sự là rất được đúng không?\'\' Cận dĩnh dùng ánh mắt thưởng thức từng bức họa.\'\' Những ca ca khác thật lợi hại, biết nam nhân xấu xí sẽ làm đau mắt cho nên đều tìm cho ta những người cũng không tệ lắm nhỉ.\'\'
\'\'Không tệ lắm chưa chắc là nam nhân tốt.\'\' Diễn Hạo cưỡng chế cái cảm giác không vui trong lòng, nhàn nhạt bình luận vài câu.
\'\'Nhưng ít ra thì cũng phải thuận mắt nha, nếu xấu xí, căn cứ vào cách nói của mẹ, sau này có thể muội sẽ sinh ra toàn đứa trẻ xấu xí, muội không cần đâu!\'\' Cận Dĩnh theo thói quen lại nhảy lên, bám dính trên người hắn, mà hôm nay tâm tình hắn quá kém nên cũng hoàn toàn quên mất ý định phải đẩy nàng ra.
\'\'Sinh đứa trẻ?\'\' Diễn Hạo nhíu mắt.
Còn chưa thành thân mà đã nghĩ đến chuyện sinh đứa nhỏ rồi?
\'\'Đúng vậy, đây là việc quan trọng mà.\'\' Cận Dĩnh mỉm cười yếu ớt. \'\'Diễn Hạo ca ca, ca xem giùm muội đi, nên chọn nam nhân nào để hắn thử ở rể là tốt nhất?\'\'
Nàng thân mật ôm lấy cánh tay hắn, chỉ chỉ mấy bức họa trước mặt.
Cận Diễn Hạo hoàn toàn không muốn nhìn thấy mấy nam nhân kia, đành phải mỉm cười: \'\'Chỉ xem dáng ngoài, ta không thể nói gì được.\'\'
\'\'Ra là thế. Vậy để muội giới thiệu cho huynh.\'\' Cận Dĩnh kéo hắn đến bức họa thứ nhất:
\'\'Người này la tam công tử của Lý thừa tướng, nghe nói dùi mài kinh sử, rất có thể sẽ là trạng nguyên kỳ tới, cho dù không là trạng nguyên cũng có thể sẽ là bảng nhãn.\'\'
Nói xong Cận Dĩnh lại kéo hắn đến bức thứ hai.
\'\'Còn cái này.....\'\' Nàng còn đang định thao thao bất tuyệt bỗng nhiên bị hắn cắt đứt.
\'\'Đủ rồi.\'\' Diễn Hạo giận đến cực điểm, bổng nhiên trở nên lạnh lẽo, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt: \'\'Dĩnh nhi, nghe muội nói, chỉ biết dáng vẻ bề ngoài cùng địa vị của bọn họ, cũng không thể biết được chắc chắn là có thể đối xử với nàng tốt hay không. Như vậy cho dù muội giới thiệu, ta cũng không thể biết được rốt cuộc bọn họ có thích hợp hay không, muội thích ai thì chọn đi, ta không có ý kiến gì!\'\' Hắn giả vờ làm ra vẻ bộ không có việc gì, đẩy tay nàng ra, rời nơi khiến cho hắn phát hỏa.
Trên thực tế, căn bản không phải là hắn không có ý kiến, mà là nghe Dĩnh nhi giới thiệu về những nam nhân kia, hắn đã muốn điên rồi, thật sự là nghe không lọt tai! Tại sao lại không muốn nghe?
Đơn giản là vì hắn không muốn chơi trò trẻ con nhàm chán đó với nàng. Chỉ đơn giản là bởi vì thế, không còn nguyên nhân gì khác !
\'\'Một chút cũng không có cảm giác, muốn ta tùy ý chọn ư?\'\' Muốn chọc giận người khác mà chính mình đã bị chọc giận trước.
\'\'Hắn một chút cũng không quan tâm ta!\'\' Cận Dĩnh tức giận gào lên. \'\'Ta chỉ muốn kích thích cơn tức giận của hắn, thật không ngờ.... ...\'\'
\'\'Sợ là sự thật không phải thế.\'\' Cận Dực nhẹ nhàng giương cao lông mày, môi mỏng bật ra nụ cười yếu ớt. \'\'Nói không chừng hắn lại suy nghĩ quá nhiều rồi, nên mới có thể vậy.\'\'
\'\'Ý của ca là?\'\' Cận Dĩnh chần chờ một chút, trong mắt ánh lên tia hy vọng.
\'\'Ca rất để ý. Chỉ tại ca suy nghĩ nhiều quá.\'\' Cận Dực nói ra cách nghĩ của hắn.
\'\'Có thật không?\'\' Cận Dĩnh lăng xăng hỏi.
\'\'Vì muội quá để ý cho nên mới chưa nhìn ra ý tứ thật sự của ca thôi.\'\' Cận dực nhếch mép biểu hiện như mình hiểu rõ hết thảy.
\'\'A?\'\' Bị Dực ca ca nói, nàng cảm thấy dường như có việc như vậy.
\'\'Nếu ca ấy muốn muội tùy tiện chọn, vậy sao muội không tùy tiện chọn thử một lần?\'\' Cận Dực nhướn cao lông mày đề nghị.
Cận Dĩnh kinh ngạc, nhưng ngay lập tức đôi mắt sáng lên.
Nếu muốn chôi thật thì chơi! Nếu nàng không thấy suy nghĩ của hắn, vậy thì nàng sẽ chơi cho đến khi thấy mới thôi!