ho Tô Mạt cũng lập tức từ bỏ ý định. Một buổi tối, Tô Mạt bỗng nhận được cuộc điện thoại từ số lạ. Cô giật mình, nhưng nghe giọng nói của đối phương, cô mãi không nghĩ ra là ai. Người đó cười. “Trợ lý Tô, tôi là lão Hàn”. Tô Mạt vội lên tiếng: “Kỹ sư Hàn? Lâu rồi không gặp!” Kỹ sư Hàn cười. “Tôi muốn tìm cô nhưng số di động trước kia không gọi được, may mà vợ tôi lưu số điện thoại nhà cô”. Tô Mạt nghĩ, phải rồi, người có lòng thì kiểu gì cũng tìm ra, là mình nghĩ ngợi nhiều. Cô hơi thất thần nên không nghe rõ đối phương nói gì, đành hỏi lại. Kỹ sư Hàn nhắc lại: “Vợ tôi có một bạn học sống ở nước ngoài, muốn chúng tôi làm đại lý dự án về ô tô, chủ yếu là lĩnh vực linh kiện. Tôi có dự định tự mở công ty, không biết cô có muốn hợp tác không? Tự mình làm chủ dù sao cũng tốt hơn làm thuê cả đời, cô nói có đúng không?” Tô Mạt mỉm cười. “Cảm ơn anh! Đây đúng là cơ hội tốt, nhưng tôi không có tiền góp cổ phần”. Kỹ sư Hàn nói: “Vợ tôi khen con người cô rất tốt, tìm đối tượng hợp tác nên tìm người như cô. Cô quen Tôn Tổng của công ty ô tô Bắc Trung đúng không? Bây giờ ông ta là người đứng đầu, chúng tôi muốn ký kết hợp đồng với công ty ông ta”. Tô Mạt hiểu ý. “Tôi quen, còn cả mấy vị sếp tổng của các nhà máy ở phía nam. Mỗi dịp lễ tết tôi vẫn gọi điện hỏi thăm họ”. Kỹ sư Hàn vui mừng, nói đùa: “Cô có mối quan hệ là được rồi. Tất nhiên, nếu có tiền thì càng tốt”. Hai người cùng bật cười. Mấy ngày sau, kỹ sư Hàn đến nhà chơi. Nhìn thấy Thanh Tuyền cầm một cái bát nhỏ cho mèo uống sữa, bà xã của kỹ sư Hàn ngồi xổm xuống quan sát. Tô Mạt cười. “Chị cũng thích mèo sao? mèo nhà em đã tiêm phòng, vừa mới tắm rửa sạch sẽ, cứ thoải mái vuốt ve. Bà xã của kỹ sư Hàn nói: “Không phải”. Chị giơ tay đỡ cái bát. Đợi con mèo liếm sạch sữa trong bát, chị mới cầm lên xem. “Em còn khiêm tốn nói không có tiền đầu tư? Một cái bát có giá trị như vậy mà em lại để cho mèo ăn?” Tô Mạt không hiểu. Người phụ nữ nói tiếp: “Nếu chị không nhầm thì đây là sản phẩm của thời kỳ Gia Tĩnh, nhà Minh, gọi là “Bách hoa tranh xuân”. Hồi còn là sinh viên, chị từng đi làm thêm ở chỗ bán đấu giá nên cũng biết một ít”. Tô Mạt cười. “Không thể nào!” Kỹ sư Hàn nói xen vào. “Về việc này cô nên tin cô ấy. Cô ấy có hứng thú với đồ cổ nên cũng từng nghiên cứu, còn học văn bằng hai”. Bà xã của kỹ sư Hàn cười. “Em gái, giá thị trường của cái bát này ít nhất là hai trăm ngàn, đây là giá từ mấy năm trước”. Tô Mạt sững sờ. Kỹ sư Hàn cười. “Cô hãy bán nó để lấy vốn đầu tư”. Tô Mạt định thần, cầm cái bát: “Không, tôi sẽ giữ lại làm kỷ niệm”. Mọi người trò chuyện vui vẻ. Khi nhắc đến thủ tục pháp lý, Tô Mạt nói quen luật sư, liền gọi điện mời Châu Viễn Sơn đến ăn cơm. Đã lâu mới được cô chủ động hẹn gặp, Châu Viễn Sơn lập tức nhận lời. Hai người gặp nhau, trong lòng đều có tâm sự nên bất giác có chút khách khí và ngượng ngập. Họ chỉ trò chuyện vui vẻ với người khác. Tô Mạt không tập trung. Đến tối, ngay sau khi tiễn khách ra về, cô nhận được điện thoại của Châu Viễn Sơn. “Tôi ở dưới nhà, em có thể xuống dưới không?” Tô Mạt hỏi, “Anh quên đồ à?” “Em cứ xuống trước đi!” Đợi cô xuống dưới, Châu Viễn Sơn hỏi: “Đồ của tôi đâu?” Tô Mạt cười. “Anh quên đồ gì lại chẳng nói rõ, làm sao tôi biết được?” Châu Viễn Sơn nhìn cô một lúc mới trả lời. “Trái tim tôi”. Tô Mạt im lặng. Anh nhìn đi chỗ khác, nở nụ cười ngượng ngùng: “Buồn nôn quá!” Ngừng vài giây, anh cất giọng nghiêm túc: “Lâu như vậy chắc em không thể không hiểu, tôi bây giờ… tôi đã để trái tim ở chỗ em. Em đừng tránh mặt tôi, có được không?” Lần đầu tiên trong đời, Tô Mạt nhận được lời tỏ tình trực tiếp như vậy, cô choáng váng đầu óc. “Tôi… tôi…” “Em vẫn chưa quên anh ta?” Châu Viễn Sơn hỏi. “Không phải”. Tô Mạt đáp. Châu Viễn Sơn gật đầu. “Vậy thì được rồi. Chúng ta đã qua cái tuổi kích động từ lâu rồi. Tôi cảm thấy nên tìm một đối tượng thích hợp. Dù ở phương diện nào, chúng ta cũng rất hợp nhau. Em có cảm thấy như vậy không?” Tô Mạt từ chối khéo: “Anh cũng biết đấy, tôi sắp lập nghiệp, sẽ rất bận rộn. Bây giờ tôi không có tâm tư để nghĩ đến chuyện này”. Châu Viễn Sơn tỏ ra rất thông cảm: “Cũng đúng, phụ nữ nên có sự nghiệp của riêng mình. Tôi thích điểm này của em nhất. Em cứ làm việc của em, chỉ đừng trốn tránh tôi là được”. Anh ta định quay người rời đi nhưng đột nhiên đứng lại, nhanh chóng hôn lên má cô một cái rồi nói nhỏ: “Tôi sẽ đối xử với em tốt hơn anh ta”. 4. Vương Cư An nằm viện hai tháng, trong lòng rất bực bội. Hễ rảnh rỗi là anh xuống giường, chống gậy ba toong tập đi nhưng không có sức lực. Cô y tá khuyên nhủ: “Anh không nên làm như vậy, bị thương phần xương cần điều trị một trăm ngày. Bây giờ trong xương của anh có hai cái nẹp đinh, ngộ nhỡ lại bị gãy, khớp xương rời khỏi vị trí thì rất phiền phức”. Vương Cư An ném cây gậy. “Lúc nào tôi mới có thể đi lại bình thường mà không cần dùng đến cái này?” “Ít nhất ba tháng nữa”. “Có di chứng gì không?” Cô y tá trải ga giường, gấp chăn rồi đỡ anh ngồi xuống. “Phải xem anh đang nói về phương diện nào”. Vương Cư An ngồi xuống mép giường, nửa cười nửa không nhìn cô gái. “Vận động mạnh liệu có khó khăn gì không?” Cô ý tá đỏ mặt. “Vấn đề này phải sang khoa sinh lý”. Cô quay người đi ra ngoài, nói nhỏ một câu. “Lưu manh!” Vương Cư An đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hơi ngây người. Đúng lúc này, Triệu Tường Khánh đi vào, trong tay cầm tập văn bản. Anh ta nghĩ bụng, có thể trêu chọc gái trẻ, chứng tỏ sếp đã thoát ra khỏi nỗi đau tình cảm, đây là dấu hiệu tốt. Anh ta nói: “Sếp, đây là hợp đồng cần sếp ký tên. Còn nữa, cổ phiếu của An Thịnh rớt giá nghiêm trọng. Mấy thành viên của hội đồng quản trị cả ngày gọi điện thoại muốn bàn chuyện với sếp”. Vương Cư An xem hợp đồng, không ngẩng đầu. “Khỏi bàn”. Lão Triệu lại nói. “Ủy viên Lâm và một ông già nhất định đòi gặp sếp”. “Tôi không gặp”. Lão Triệu cười. “Suốt ngày bọn họ đến công ty, tôi còn phải bỏ thời gian đối phó với bọn họ”. Vương Cư An ký tên xong, đóng bản hợp đồng. “Cứ mặc kệ bọn họ, đến cửa thì đuổi thẳng cổ ra ngoài. Anh không cần khách sáo với bọn họ”. Bên này, Vương Á Nam cũng phiền muộn đến đau đầu. Việc cháu trai bà sử dụng và tàng trữ ma túy bị vạch trần gây ảnh hưởng rất xấu, có tiền cũng không thể giải quyết. Vương Tư Nguy bị cưỡng chế đưa đi cai nghiện hai năm. Tin tức vừa lan truyền, cổ phiếu của An Thịnh rơi xuống đáy vực. Mấy thành viên hội đồng quản trị cách một, hai ngày lại thay phiên nhau đến “dội bom” bà ta. Hội vô đơn chí, gần đây bụng bà ta lại bắt đầu đau nhâm nhẩm. Bà ta nghĩ thầm, đã cắt ruột thừa rồi, sao còn giở chứng nữa. Vương Á Nam kiểm tra ở bệnh viện khác, kết quả cho thấy, bà ta đã cắt ruột thừa vô ích, túi mật có vấn đề, phải phẫu thuật. Vương Á Nam nằm viện. Các thành viên hội đồng quản trị vẫn không buông tha, chạy đến tận bệnh viện. Họ lấy ý đo thăm bệnh nhân nhưng thực tế là đưa ra mọi lý lẽ để “tẩy não” Vương Á Nam. Bà ta còn chưa lo xong thân mình, lại lo lắng đến con trai ở nhà, cuối cùng đành lên tiếng: “Các ông thử xem thằng đó có nhận lời không?” Bà ta cười lạnh lùng. “Chỉ e tính nó cao ngạo, không nuốt trôi cục tức. Người làm nhiệm vụ thuyết khách quả nhiên thất bại trở về. Vương Á Nam trầm mặc. Nhớ đến lời nói của Tô Mạt hôm đó, bà ta lên tiếng: “Chỉ một người có thể khiến nó thay đổi ý định”. Bà ta thở dài. “Kêu Thiên Bảo đi!” Bệnh viện lên lịch tiến hành ca mổ. vì không có người thân ở bên cạnh, bác sĩ đành nói thẳng với Vương Á Nam. “Ca phẫu thuật chỉ có năm mươi phần trăm hy vọng”. Vương Á Nam mạnh mẽ một đời, vậy mà trước khi vào phòng mổ, nước mắt giàn giụa trên gương mặt bà ta. Bà ta thầm nghĩ: Nếu mình chỉ có một thân một mình, chết thì chết, nhưng ở nhà còn thằng nhỏ, dù chết cũng không thể yên lòng. Ngẫm đi nghĩ lại, bà ta quyết định gặp Vương Cư An. Một lúc lâu sau, Vương Cư An mới xuất hiện. Bắt gặp vẻ mặt lạnh lùng của anh, bà ta cằn nhằn: “Không muốn đến thì đừng đến. Đâu có ai cầm dao kề cổ ép anh. Anh mặt nặng mày nhẹ cho ai xem? Nếu tôi chết, chắc anh sẽ rất vui mừng”. Vương Cư An tiến lên phía trước, quan sát bà ta. “Cô sợ chết đến thế sao? Bây giờ mới chỉ bước một chân vào quan tài, không ai đẩy cô, cô đã tự mình nhảy vào trong đó.” Vương Á Nam thở dài. “Hai người đúng là xứng đôi!” Bà ta lại hỏi: “Nếu tôi chết thì làm thế nào?” Vương Cư An ghé sát tai bà ta, chậm rãi nói: “Cô yên tâm, mầm mống gây họa thường sống dai lắm”. Vương Á Nam trừng mắt với anh. Anh tiếp tục lên tiếng: “Cô không chết được. Việc đấu với trời, với đất, với con người là một lạc thú. Cô chết rồi, còn ai đấu với cháu?” Vương Á Nam sốt ruột. “Tôi đã lớn tuổi như vậy, anh không thể nói một câu dễ nghe hơn sao?” Vương Cư An chau mày. “Cô muốn nghe điều gì? Cháu còn một miếng cơm thì tuyệt đối không thiếu Thiên Bảo nửa miếng?” Vương Á Nam định nói nữa nhưng anh đã hết kiên nhẫn, xua tay. “Lằng nhằng quá, mau đẩy bà ấy vào đi! Bà ấy không chết thì tôi bị bà ấy làm phiền đến chết thôi”. Vương Á Nam tức đến mức ngón tay run run, chỉ vào người Vương Cư An, “Anh… anh…” Vương Cư An vẫn điềm nhiên. “Đâu phải đẩy cô đi thiêu sống, cô sợ gì chứ?” Vương Á Nam hết cách, vội dặn dò. “Bây giờ nhà không có ai, anh nhớ đi thăm Thiên Bảo”. Vương Cư An trả lời ngay. “Cháu không rảnh”. Nói thì nói vậy nhưng Vương Cư An vẫn dành thời gian tới ngôi biệt thự của Tống gia. Tống Thiên Bảo vẫn say sưa hát ở tầng trên. Lần này, anh ta kéo anh cùng hát vài Bình Tụ. Vương Cư An vỗ nhẹ vào đầu anh ta một cái. “Mẹ cậu bị ốm, cậu còn tâm trạng để vui chơi sao?” Tống Thiên Bảo ngơ ngẩn nhìn màn hình ti vi. “Thư ký Tô hát rất hay”. Vương Cư An ngồi xuống đất cùng anh ta, cất giọng lạnh lùng: “Cậu đừng nhớ nữa, cô ấy đi rồi”. Tống Thiên Bảo ngẫm nghĩ. “Lúc chưa đi, thư ký Tô đối xử với tôi rất tốt”. Vương Cư An im lặng, một lúc sau mới lên tiếng: “Cô ấy đối xử với tôi chẳng tốt chút nào”. >>>>>Diễn Đàn Lê Quý Đôn<<<<< Gần đến mùa xuân năm sau, công ty Tô Mạt góp vốn đầu tư bắt đầu hoạt động. Cổ phiếu của An Thịnh do cô sở hữu cũng dần tăng giá, chẳng mấy chốc đã tăng gấp đôi. Một hôm, cô và Châu Viễn Sơn trở về nhà sau khi cùng đi ăn ở ngoài, đúng lúc Đồng Thụy An đến thành phố này công tác, nhân tiện qua thăm Thanh Tuyền. Thanh Tuyền cũng không cự tuyệt bố. Ba người hơi ngây ra khi chạm mặt. Châu Viễn Sơn rất tế nhị, ngồi một lát liền đứng dậy cáo từ. Đợi Thanh Tuyền ngủ trưa, ông bà Tô đi ra ngoài, Đồng Thụy An mới nói với Tô Mạt: “xem ra bây giờ cuộc sống của em rất tốt”. Anh ta vẫn như xưa, chỉ là có vẻ phát tướng, bụng to hơn trước, mái tóc hai ngày không gội đã bóng nhẫy, tính cách cũng hiền hòa, nói nhiều hơn trước. Tô Mạt cười cười. “Anh cũng tốt đấy chứ!” Đồng Thụy An mỉm cười, lấy di động ra cho cô xem ảnh. “Đây là con trai anh”. Tô Mạt nhìn kĩ. “Đẹp trai, giống vợ anh”. Đồng Thụy An thở dài. “Có những việc anh không nên can thiệp nhưng dẫu sao cũng là chỗ quen biết nhiều năm…” Anh ta dừng lại, đột ngột hỏi: “Người đàn ông vừa rồi là đối tượng của em à?” Tô Mạt không phủ nhận cũng chẳng khẳng định, chỉ “ừm” một tiếng. Đồng Thụy An hiểu nhầm. “Em nuôi con một mình, phải hết sức cẩn thận. Con người em thật thà, đừng để người ta dùng lời ngon tiếng ngọt lừa dối…” Tô Mạt cười. “Tôi có gì đáng để anh ấy lừa?” “Anh ta cũng tái hôn sao? có con chưa