Vương Á Nam im lặng nhìn cô hồi lâu, cuối cùng bà ta cất tiếng thở dài.
Rời khỏi nhà Vương Á Nam, Tô Mạt chợt nhớ ra một chuyện. Sau khi lên xe, cô hỏi Châu Viễn Sơn: “Về hợp đồng cổ phần khích lệ, An Thịnh quy định hai năm sau khi ký kết mới có hiệu lực đúng không?”
Châu Viễn Sơn gật đầu. “Bình thường các công ty đều quy định như vậy. Tôi có xem xét hợp đồng của cô. Tôi nhớ điều khoản trong hợp đồng hết sức rộng rãi. Ngay cả tôi và các nhân viên khác cũng không có đãi ngộ như vậy”. Anh ta đột nhiên cười. “Cho dù sau này cổ phiếu của An Thịnh chẳng đáng giá một xu, ít nhất bà ấy cũng có thành ý với cô. Đúng là cô nên đến thăm bà ấy”.
Tô Mạt thầm thở dài. Cô ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Trước khi lên máy bay, tôi muốn nhờ anh giúp một việc. Tôi cảm thấy tình hình của Vương Á Nam không tốt, hội đồng quản trị chắc sẽ gây áp lực với bà ấy. Tôi đoán bà ấy sẽ không giữ được chiếc ghế lâu dài. Bây giờ, giá cổ phiếu của An Thịnh xuống thấp, tôi muốn mua nội bộ, đánh cược một phen”.
Cổ phiếu An Thịnh đã rớt xuống mức giá sàn vào ngày chủ tịch Vương Cư An tuyên bố từ chức.
Đang bận chuẩn bị thành lập công ty mới, Vương Cư An đột nhiên nhận được điện thoại của bí thư Khổng. Ông ta tiết lộ theo tin tức nội bộ, Viện kiểm sát chuyển “hướng gió”, hình như có ý lập án điều tra, vài ngày sau sẽ có thông báo chính thức. Ngoài ra, ủy vên hội đồng quản trị Lâm đến thăm anh, khuyên anh giữ cổ phần có trong tay, tranh thủ cơ hội phản công. Vương Cư An chẳng để bụng, anh thật sự không còn hứng thú với đống bùng nhùng An Thịnh. Anh chỉ ứng phó qua loa, sau đó tập trung vào việc bàn dự án mới.
Trên bàn đàm phán, anh có vẻ đầy tâm sự, nhìn đồng hồ mấy lần khiến đối phương không vui. Đối phương hỏi anh: “Vương Tổng, có đối tác tốt hơn đang đợi anh phải không?”
Cuối cùng, Vương Cư An cũng không thể kiềm chế, nói thẳng: “Xin lỗi, bây giờ tôi có việc gấp.” Anh dặn Triệu Tường Khánh. “Anh hãy sắp xếp chỗ ăn ở, nghĩ ngơi cho các vị đây, lúc khác bàn công việc”.
Lão Triệu không ngờ lại xảy ra chuyện này. Khách hàng còn chưa tỏ thái độ. Vương Cư An đã đi ra ngoài.
Anh đi nhanh tới bãi đỗ xe, dự cảm xấu ở trong lòng ngày càng mãnh liệt. Anh thò tay vào túi quần lấy điện thoại, vội vàng gọi đi nhưng người ở đầu máy bên kia không nghe. Anh lại gọi, vẫn không có hồi âm. Anh đột nhiên cảm thấy mơ hồ, lên xe, ngồi ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng lái xe đến chỗ ở của người phụ nữ đó.
Tô Mạt nắm chặt điện thoại, do dự hồi lâu.
Châu Viễn Sơn đi đến, nói. “Tôi vừa hỏi rồi, có bão nên chuyến bay bị hoãn, chúng ta phải đợi thêm một lúc… Cô đang chơi trò “Song thủ hỗ bác0” hay sao?”
0 Song thủ hỗ bác. Do nhân vật Chu Bá Thông trong tác phẩm Anh hùng xạ điêu của Kim Dung sáng tạo, tức hai tay đánh nhau, mỗi tay dùng một chiêu võ thuật khác nhau.
Tô Mạt ngơ ngẩn, ngẩng đầu nhìn anh ta. “Gì cơ?”
Châu Viễn Sơn thở dài, chỉ vào chiếc điện thoại trong tay cô. “Cô có nghe không?”
“Tôi cũng không biết”. Cô đáp.
“Tại sao?” Anh ta hỏi.
Tô Mạt nắm chặt điện thoại, vẻ mặt ủ rũ. “Cảm giác này giống như hút thuốc phiện. Khi hút sẽ có cảm giác tội lỗi, cũng biết rõ sẽ không tốt cho bản thân nhưng lại không thể kiềm chế”.
“Đưa đây”. Châu Viễn Sơn giơ tay. “Đưa điện thoại cho tôi, tôi sẽ giúp cô cai nghiện”.
Tô Mạt ngập ngừng, giơ tay ra rồi lại thu tay về. Sau đó, cô run run bấm phím nghe máy. Châu Viễn Sơn nhìn cô bằng ánh mắt bất lực. Cô ngại ngùng, vội đi sang một bên, áp điện thoại vào tai nhưng không lên tiếng.
“Em đang ở đâu?” Đầu kia hỏi.
Tô Mạt im lặng.
Vương Cư An sốt ruột. “Em nói đi!”
Tô Mạt đáp, “Tính tình của anh có thể tốt hơn một chút không?”
“Tính tình của tôi có gì không tốt?”
Tô Mạt nói. “Em cúp máy đây!”
“Không được!” Ngừng vài giây, anh cất giọng mềm mỏng: “Em đang ở sân bay à?”
“… Ừ”.
“Chẳng phải em nói cuối tuần mới đi sao?” Anh hạ thấp giọng: “Em trốn tránh tôi?”
“Thứ sáu cũng là cuối tuần”. Tô Mạt đáp.
“Đừng cãi!”
Cô lại trầm mặc.
Vương Cư An bực dọc. “Em nói gì đi chứ?”
“Anh không cho em nói”.
Vương Cư An thở dài. “Tô Mạt ơi Tô Mạt, tôi thật sự sợ em rồi! Bây giờ em đừng đi đâu cả, đợi tôi qua đó tìm em”.
“Anh lại muốn lên giường phải không?” Cô hỏi.
Vương Cư An nói: “Hễ gặp em là tôi muốn ngủ với em thì sao nào, điều này cũng phạm pháp?” Anh nghiến răng. “Em càng không nghe lời, tôi càng muốn “xử” em”.
Nghe tiếng thở của anh, tim Tô Mạt đột nhiên run rẩy, hai má ửng đỏ.
Lúc này, Châu Viễn Sơn đẩy xe hành lý đi tới. “Trên màn hình điện tử có thông báo chúng ta có thể đi gửi hành lý rồi”.
Tô Mạt vội bịt loa, khẽ “ừ” một tiếng.
Vương Cư An hỏi ngay. “Vừa rồi ai nói chuyện với em?”
Tô Mạt đáp. “Không có ai cả”.
Điện thoại nhắc nhở có cuộc gọi đến, anh mặc kệ, hỏi người ở đầu máy bên kia. “Châu Viễn Sơn?”
Tô Mạt nói. “Anh khỏi cần quan tâm người ta là ai. Chuyện này không liên quan đến người khác”.
“Chẳng phải trước đây em có cảm tình với cậu ta sao?”
Tô Mạt tức giận. “Anh đừng nói nữa!”
Anh nói: “Tôi đang trên đường đến, em hãy đợi tôi”.
Tô Mạt định mặc kệ anh nhưng cô không kìm được, lên tiếng nhắc nhở. “Anh đang lái xe, đừng gọi điện thoại nữa!”
Vương Cư An thích nghe câu này. Im lặng một lát, anh lên tiếng: “Em hãy nghe tôi nói. Tôi đã nghĩ kĩ, có những việc tôi cũng như em, không thể coi như chưa từng xảy ra. Trải qua càng nhiều chuyện, chúng ta càng suy nghĩ nhiều, phải vậy không?”
Tô Mạt đáp khẽ: “Đúng vậy”.
“Em đừng bận tâm đến chuyện của An Thịnh nữa. Đó là việc của đàn ông”.
“Được”.
Anh ngẫm nghĩ, một lúc sau mới hỏi: “Tôi hỏi em, những lúc “muốn”, em nghĩ đến ai đầu tiên?”
Không ngờ anh hỏi vậy, Tô Mạt hơi xấu hổ. “Anh đúng là…”
Vương Cư An nói tiếp: “Những lúc buồn, người em muốn gặp nhất, cũng không muốn gặp nhất là ai? Lúc vui vẻ, em muốn chia sẻ với người nào nhất? Câu trả lời của tôi là em. Đáp án của em là gì?”
Tô Mạt im lặng, nước mắt dâng tràn nơi khóe mi.
Anh hỏi lại: “Là người nào?”
“Là anh”. Cô dường như bị anh mê hoặc. “Nhưng…”
Vương Cư An ngắt lời; “Không nhưng gì hết. Tôi đã ngoài ba mươi tuổi. Con người chỉ có một cuộc đời, nếu cứ do dự, lại ba mươi năm nữa trôi qua, đến lúc đó chúng ta còn lại gì? Em có thể mặc kệ người khác nhìn nhận em thế nào, đánh giá em ra sao? ở bên cạnh tôi, liệu em có thể quên đi những nguyên tắc đó?”
Tô Mạt ngập ngừng: “Có những người vào thời khắc quan trọng không có nguyên tắc, nhân từ nương tay, cuối cùng sẽ bị đánh cho trở lại nguyên hình. Chính anh nói với tôi câu này”.
Vương Cư An ngẩn người. “Sao em lại nghe lời như vậy? Em hãy coi đó là những lời nói khốn nạn của tôi có được không?” Ngừng vài giây, anh nói tiếp: “Xin em đừng dễ dàng từ bỏ, hãy cho tôi một cơ hội. Có thể chúng ta sẽ cùng nhau đi hết khoảng thời gian ba mươi năm tiếp theo, cũng có khả năng không thể… Chuyện tương lai chẳng ai biết trước, nhưng dù sao chúng ta cũng nên thử một lần, đúng không em?”
Tô Mạt đưa tay lên bịt miệng, nước mắt chảy dài xuống gò má.
“Em đừng khóc, nghe tiếng khóc của em là tôi không thể tập trung lái xe”. Rất nhiều tin nhắn gửi đến, điện thoại lại báo có cuộc gọi đến, Vương Cư An lo công ty có việc gấp, thở dài một tiếng. “Em có bằng lòng đợi tôi không?”
Tựa như rất lâu sau, cô mới khẽ đáp một tiếng: “Vâng”.
Vương Cư An yên tâm, vội cúp máy. Anh cúi đầu nhìn màn hình, mấy cuộc gọi nhỡ đều là của Vương Tư Nguy. Anh liền gọi cho đối phương, trách mắng: “Mẹ kiếp, chú gọi gì mà lắm thế! Tôi mà điều tra ra vụ tiết lộ với báo chí lần trước do chú làm, tôi sẽ không tha cho chú…”
Vương Cư An bực bội, “Nói đi, có chuyện gì?”
Vương Tư Nguy nói. “Hình như Thượng Thuần chuồn rồi”.
“Chú nói rõ xem nào!” Anh tỏ ra sốt ruột.
Vương Tư Nguy đáp: “Em đoán anh ta có điểm yếu gì đó nằm trong tay người phụ nữ họ Tô. Hôm qua uống say, em nghe anh ta gọi điện, nói mua vé máy bay trốn sang nước nào đó. Anh ta còn bảo đợi sóng gió qua đi, anh ta sẽ tìm người tính sổ”.
Vương Cư An “hừ” một tiếng lạnh lùng. “Hắn có bệnh à? Bây giờ trên mạng toàn là tin tức lộn xộn của hắn, hắn còn muốn lật lại ván cờ?”
“Nghe ý của anh ta, có khả năng thuê sát thủ giết người ấy chứ?”
Vương Cư An giật mình. Anh đáng tay lái, đỗ xe bên lề đường, sau đó gọi điện cho Tô Mạt. “Em làm thủ tục trước đi!”
Tô Mạt dè dặt hỏi. “Anh không đến nữa à?”
“Muộn một chút, công ty có việc bận”. Anh đáp. “Em hãy ở bên cạnh Châu Viễn Sơn, đừng tách khỏi cậu ta”.
Nói xong, Vương Cư An cúp điện thoại.
Tắc đường, ô tô đi một đoạn lại dừng. Thượng Thuần vừa lái xe vừa chờ đợi đến sốt ruột. Để phân tán sự chú ý, hắn mở ảnh trong điện thoại ra xem.
Cô thiếu nữ trong ảnh nở nụ cười rạng rỡ, vô cùng xinh đẹp.
Cứ xem một tấm, Thượng Thuần lại chửi “con đĩ” nhưng trong lòng vẫn không hả giận. Hắn nghĩ, nếu bây giờ cô xuất hiện trước mặt hắn, hắn nhất định sẽ cho cô một cái bạt tai. Không, hắn sẽ đánh cô một trận, đánh vào gương mặt hút hồn của cô, sau đó cho cô ít “bột trắng” để cô người không ra người, ma không ra ma. Không, không đúng, hắn nên chơi cô, khiến cô khóc lóc van xin, gọi tên hắn…
Nghĩ đến đây, Thượng Thuần mới cảm thấy dễ chịu một chút, nhưng trong lòng hắn đột nhiên bật ra một tiếng nói: “Cô ấy không yêu mày”.
Trong lúc tinh thẩn bị kích động, hắn bỗng nhớ tới Mạc Úy Thanh.
Mạc Úy Thanh cũng giở thủ đoạn, cũng tỏ ra ỡm ờ, nửa đón nhận nửa từ chối hắn nhưng hắn dễ dàng nắm cô trong lòng bàn tay. Còn Chung Thanh thì sao? Cô cười cũng lạnh, khóc cũng lạnh, làm nũng cũng lạnh, làm tình cũng lạnh… Rõ ràng cơ thể của cô nóng bỏng nhưng trái tim hoàn toàn băng giá, Nhưng cô càng lạnh nhạt thì càng kích thích hắn, càng khiến hắn điên đảo thần hồn.
Quả thật cô không hề yêu hắn, dù chỉ một chút. Khi hắn hiểu ra điều này thì đã quá muộn.
Thượng Thuần nổi cơn điên, xóa ảnh trong điện thoại, tiếng chuông chói tai chợt vang lên. Hắn bắt máy, Vương Cư An nói thẳng: “File gốc ở chỗ tôi. Trên mạng chỉ có hình anh, tôi còn có đoạn băng ghi hình của anh”.
Thượng Thuần cất cao giọng, “Chú muốn gì?”
Vương Cư An nói. “Tôi có thể đưa cho anh thứ đó. Chuyện này không liên quan đến người khác”.
Thượng Thuần ngẩn người. khi hiểu ra vấn đề, hắn phì cười. “Không ngờ chú coi trọng tình cảm như vậy, con trai chú quả nhiên giống chú”.
Vương Cư An nghiến răng, tựa như muốn bóp nát chiếc điện thoại.
Trên đường có một vài tài xế nóng tính bấm còi inh ỏi. Vương Cư An chú ý lắng nghe, lờ mờ nghe thấy tiếng tàu hỏa xình xịch, anh cười, nói: “Anh đang ở trên ô tô, vừa qua cầu dành cho đường sắt, sắp lên đường cao tốc. Anh vội ra sân bay đúng không? Định đi Phillippines làm mồi cho cá hay là đi Syria đào hố cát chôn thân?”
Lúc này, Thượng Thuần mới hiểu mục đích cuộc đời của Vương Cư An. Hắn lập tức tắt máy nhưng đằng sau đã xuất hiện một chiếc ô tô phóng vụt ra. Thượng Thuần chửi thầm, hắn hơi hoảng hốt, chỉ còn cách nhấn ga, tăng tốc. Lên đường cao tốc ra