Tô Mạt thở dài một tiếng, quay lại chỗ khác, cất giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu. “Anh… anh lợi hại hơn…”
Vương Cư An mỉm cười hài lòng, lại ra sức “cày cuốc vất vả”. Một người cứng rắn như sắt, một người đã tan chảy thành nước từ lâu, anh thô lỗ, mạnh mẽ, lại bị sự mềm mại của cô bao bọc. Có lẽ tình yêu của người đàn ông chỉ là sự chiếm hữu, còn tình yêu của người phụ nữ là sự tiếp nhận và bao dung.
Tô Mạt bị anh giày vò. Trong lúc mơ màng, bỗng nhớ đến câu nói của anh lúc ở trên xe, sống lưng cô chợt nóng chợt lạnh.
Trời đã tối, Tô Mạt vô cùng mệt mỏi, eo lưng bị người đàn ông ôm chặt. Cô bỗng có ý nghĩ, nếu có thể ở trên giường sống qua ngày thì tốt biết mấy. Cô miễn cưỡng ngồi dậy mặc áo ngủ, lại bị anh kéo nằm xuống. Anh hỏi: “Em nghĩ thế nào?”
“Rất dễ chịu”. Tô Mạt đáp.
Vương Cư An cười. “Ai hỏi em chuyện đó?”
Cô ngẫm nghĩ, thật thà trả lời. “Em cũng không biết. Nói không chuẩn”.
“Nói không chuẩn gì chứ?”
Tô Mạt không thể trả lời.
Vương Cư An nói tiếp: “Em đừng nghĩ ngợi nhiều. Nghĩ nhiều quá là hết khoái cảm”.
Tô Mạt cảm thấy câu này rất quen tai. Anh lại hỏi: “Sao em không nói cho tôi biết vụ phóng viên gây phiền phức cho em?”
Tô Mạt không muốn nghĩ nhiều, ai ngờ anh lại nhắc tới. Cô nhủ thầm, chuyện xảy ra từ mấy năm trước còn bị moi móc, rõ ràng có người muốn “giậu đổ bìm leo”. Dù nói với anh cũng chưa chắc đã có tác dụng. Nhưng nghĩ đến lòng tự trọng của người đàn ông, cô chỉ lên tiếng: “Nói ra chỉ khiến anh thêm một chuyện buồn phiền mà thôi”.
Vừa dứt lời, cô chợt cảm thấy mình chẳng ra sao. Ai ngờ anh lại dùng sức ôm cô rất chặt, cọ hàm râu vào mặt cô.
Thấy anh hiếm khi dịu dàng như thế này, Tô Mạt do dự một lúc, cuối cùng không kìm được lên tiếng: “Có một số chuyện, chung quy cũng là vết nhơ của cuộc sống, tôi nhất thời không biết…”
Anh lập tức dừng động tác. “Vết nhơ? Tôi là vết nhơ của em?’
Tô Mạt vội nói: “Hay là anh cho em thêm ít thời gian. Em nghĩ, nếu chuyện trước kia bị lan truyền ra ngoài, em còn có con gái, sau này nó lớn lên, ngộ nhỡ nó hỏi đến thì em biết phải giải thích với nó thế nào? Nếu sau này nó nghe được điều gì về mẹ nó, em thật sự khó đối diện với nó?”
Vương Cư An đột nhiên lên tiếng: “Kết hôn là xong chứ gì?”
Thấy anh có vẻ mất hết kiên nhẫn, Tô Mạt hốt hoảng, lên tiếng: “Ý em không phải vậy”.
Vương Cư An ngồi dậy: “Ý em là gì?”
Tô Mạt im lặng, một lúc sau mới trả lời: “Không phải em ép anh… Em cũng không biết nên làm thế nào. Em chỉ muốn được yên tĩnh vài ngày”.
“Chẳng phải em đã được yên tĩnh vài ngày rồi sao?”
Tô Mạt không trả lời.
Anh nhìn cô. “Em đã nói thẳng trước mặt bao nhiêu người, không kết hôn thì làm thế nào?”
Tô Mạt như bị giội gáo nước lạnh. Cô nhìn anh bằng ánh mắt khó tin. “Anh cảm thấy đây là thủ đoạn để em bám lấy anh?”
“Không phải”. Vương Cư An buồn bực, anh cười. “Không ngờ tôi cũng có ngày phải dựa vào đàn bà mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn”.
Tô Mạt không biết làm thế nào, cất giọng run run. “Ý anh là em làm anh mất mặt trước thiên hạ?”
Vương Cư An im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Tôi thà để người khác chỉ vào mặt, mắng tôi là tên tội phạm cưỡng dâm”.
Hai người quay lưng vào nhau, Tô Mạt không đáp lời. Một lúc sau, cô nói: “Anh về đi,em mệt rồi”.
Vương Cư An hỏi. “Đuổi tôi đi là em có thể xóa bỏ vết nhơ à?”
“Anh đi đi!” Cô nghẹn ngào: “Anh thấy em dễ bắt nạt, vì em bao dung anh hết lần này đến lần khác…”
Vương Cư An nhìn cô hồi lâu, sau đó đứng dậy mặc quần áo. Anh vừa cài cúc ở tay áo vừa nói: “Là em quá hoàn hảo, vì vậy em không nên chịu đựng tôi. Em đi theo Tống Thiên Bảo có phải tốt hơn không? Một người thuần khiết, vô tư, một người hoàn hảo không tì vết, xứng đôi quá còn gì?
“Anh…” Tô Mạt tức giận. “Vương Cư An anh không phải là người, anh là thần, anh vĩnh viễn không phạm sai lầm, không nhu nhược, có chuyện gì anh cũng tự mình gánh vác. Anh thử nghĩ xem, trong chuyện này anh dám nói mình không làm sai? Chỉ có người khác chịu thiệt, chỉ có người khác sai sót?” Cô vốn định nhắc tới vụ con trai anh và An Thịnh nhưng không đủ nhẫn tâm, cuối cùng chỉ nói nhỏ: “Thật ra biết rõ, chỉ là anh không dám thừa nhận mà thôi”.
Vương Cư An hiểu ý của cô. Anh nhất thời nổi giận, chỉ tay vào mặt cô. “Tôi cảnh cáo em, đừng nhắc đến những chuyện đó”.
Tô Mạt cảm thấy mình hơi nặng lời, liền im bặt, một lúc sau mới cất giọng mềm mỏng: “Còn chuyện này, Chung Thanh đã đưa bản sao USB cho Thượng Thuần”.
Vương Cư An quay đầu liếc cô, “Chuyện đó không còn quan trọng nữa”. Nói xong, anh mở cửa đi ra ngoài.
Tô Mạt trùm chăn khóc thầm. Cô lại một lần nữa làm chuyện dại dột.
2.
Vương Cư An xuống dưới nhà, ngồi trong xe ô tô rất lâu. Anh ngước nhìn cửa sổ ở tầng trên, càng nghĩ càng buồn bực. Anh bất giác giơ tay đập mạnh vào vô lăng, dù muốn nhưng anh không còn mặt mũi nào để lên trên đó.
Tô Mạt ngồi trên giường khóc nghẹn. Cô cảm thấy mấy ngày này, cô đã khóc hết nước mắt của một đời.
Di động đổ chuông, Tô Mạt vốn không muốn bắt máy nhưng tiếng chuông kêu mãi. Cô lau nước mắt, cầm điện thoại lên nghe. Châu Viễn Sơn hỏi: “Bao giờ cô đi?”
Giọng nói của anh ta rất ôn hòa. Tô Mạt đầy một bụng ấm ức, đang muốn tìm người thổ lộ nhưng vẫn cố gắng kìm nén, chỉ nói, “Sắp rồi”.
Đối phương nhận ra có điều bất thường. “Cô sao vậy? không có chuyện gì đấy chứ?”
Tô Mạt gượng cười. “Tôi không sao. Anh có việc gì không?”
Châu Viễn Sơn ngập ngừng một lát mới lên tiếng. “Tôi có người bạn đại học định mở một văn phòng luật, mời tôi tới hợp tác”.
“Tốt quá còn gì!” Tô Mạt nói.
Châu Viễn Sơn thăm dò. “Địa điểm ở vùng Giang Nam nhà cô”.
Tô Mạt ngẩn người.
Anh nói tiếp: “Vụ này cần làm gấp, có khả năng tôi cũng qua bên đó xem tình hình thế nào”.
Tô Mạt nói. “Được thôi, có gì anh cứ tìm tôi”.
Châu Viễn Sơn cười. “Rốt cuộc cô đi vào ngày nào?”
Tô Mạt hết cách, đành thông báo thời gian cụ thể. Chợt nhớ ra một việc, cô hỏi: “Ngày mai anh có rảnh không?”
“Có”.
“Tôi muốn đi thăm bố mẹ Mạc Úy Thanh. Trước khi từ giã cõi đời, cô ấy có nhờ tôi một việc”.
“Vậy sao? Nhà bố mẹ cô ấy rất xa, ở ngoại thành”. Châu Viễn Sơn đề nghị. “Ngày mai chúng ta nên xuất phát sớm, tôi sẽ lái xe đến đón cô”.
Sáng sớm hôm sau, Châu Viễn Sơn gõ cửa. Tô Mạt nhìn đồng hồ, còn chưa đến tám giờ. Cô vội đánh răng, rửa mặt rồi mới đi ra mở cửa, cất giọng ngại ngùng: “Anh không cần chạy lên đây, gọi điện thoại nói với tôi một tiếng là được rồi”.
Châu Viễn Sơn không tiếp lời. Tình cờ nhìn thấy chậu cây trên cửa sổ, anh ta hỏi. “Những thứ này giải quyết thế nào?”
Tô Mạt nói. “Hay là anh cầm về đi?”
Châu Viễn Sơn lắc đầu, “Tôi chịu thôi. Để tôi cầm về cho cô bé ở phòng”.
Tô Mạt buộc tóc, cười, nói. “Bạn gái anh đấy à?”
Châu Viễn Sơn đáp. “Không phải, cô bé đó còn ít tuổi nên có sự cách biệt về thế hệ. Tôi vẫn thích mẫu phụ nữ trưởng thành hơn”.
Hai người vừa trò chuyện vừa xuống dưới nhà. Nhìn thấy xe ô tô của Vương Cư An, Tô Mạt lập tức hóa đá.
Châu Viễn Sơn liếc nhìn cô, nhắc nhở. “Xe của tôi ở bên này”.
Tô Mạt ngẩn người. Tuy đi theo Châu Viễn Sơn nhưng cô vẫn đảo mắt về phía chiếc xe đó. Vương Cư An vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua. Không biết tối qua anh không về nhà hay sáng sớm nay lại đến đây. Lúc này anh đang ngồi trong ô tô hút thuốc, bộ dạng có vẻ buồn chán. Anh liếc nhìn hai người.
Châu Viễn Sơn cũng quay đầu nhìn anh.
Tô Mạt lên xe, Châu Viễn Sơn lịch sự hỏi. “Cô có đi không?”
Tô Mạt không dám do dự, cúi thấp đầu, nói. “Chúng ta đi thôi!”
Châu Viễn Sơn lái xe ra đường, đột nhiên hỏi. “Nếu những điều cô nói ở đại hội cổ đông là sự thật, tại sao cô còn bỏ đi?”
Tô Mạt nói. “Tôi không muốn nhắc tới chuyện này”.
Hai người im lặng suốt quãng đường đi.
Lúc họ đến nhà Mạc Úy Thanh thì đã là buổi trưa. Bố mẹ Mạc Úy Thanh trông có vẻ chất phác. Nhắc tới con gái, ông bà gạt lệ, lúc thì nói không có người con này, chốc lại bảo sao con bé ngốc nghếch như vậy… Tô Mạt đưa tờ giấy và tấm thẻ ngân hàng, đồng thời hỏi thăm con gái Mạc Úy Thanh. Ông bà đáp: “Con bé vốn ở cùng ông bà nội, sau đó bố nó tái hôn nên đưa về đây. Nó đang đi học mẫu giáo. Ở nhà toàn bắt chước người ta gọi bố mẹ, chi bằng để nó tiếp xúc với bạn bè nhiều hơn”.
Tô Mạt thở dài, hỏi con bé học ở trường mẫu giáo nào. Bố mẹ Mạc Úy Thanh dẫn cô và Châu Viễn Sơn đến đó.
Họ quan sát bé gái qua cánh cửa sắt. con bé hơn hai tuổi, cách ăn mặc như những đứa trẻ khác, tinh thần có vẻ rất tốt.
Châu Viễn Sơn nói nhỏ. “Giống cô ấy”.
Hai người quay về thành phố, Tô Mạt coi như giải quyết xong một việc, nhưng vẫn còn một việc khác canh cánh trong lòng. Cô hỏi Châu Viễn Sơn. “Anh có thể đưa tôi đến nhà Vương Á Nam không?”
Châu Viễn Sơn gật đầu, cũng không hỏi nhiều.
Tô Mạt tự giễu. “Tôi rất sợ gặp bà ấy”.
Châu Viễn Sơn nói. “Cô đừng tạo quá nhiều áp lực cho bản thân. Dù sao bây giờ hai bên đã có sự lựa chọn, gặp hay không cũng chẳng sao.”
Tô Mạt nói. “Thích thì quan hệ, không thì thôi, nhưng tôi đã làm mất thể diện của bà ấy trước mặt mọi người”. cô xuống xe, quay đầu về phía Châu Viễn Sơn.
Châu Viễn Sơn cười. “Đi đi, tôi ở đây đợi cô. Một bà già thì có thể ăn thịt cô hay sao?”
Tô Mạt nở nụ cười cảm kích với anh ta rồi đi vào gõ cửa.
Vương Á Nam đã xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng. Người giúp việc lên gác thông báo, sau đó xuống trả lời. “Chủ tịch đang ngủ trưa”.
Tô Mạt biết đây là lời từ chối khéo, cô tỏ ra kiên quyết. “Vậy tôi đợi một lát”.
Người giúp việc quen biết cô, nói. “Tô tiểu thư, cô vào trong đợi đi!”
Tô Mạt nói. “Tôi đợi ở đây cũng được”.
Nửa tiếng sau, bên trên vọng ra giọng nói của Vương Á Nam, “Cho cô ta lên đi!”
Tô Mạt lên tầng trên. Không thấy Tống Thiên Bảo, cô đoán anh ta đi học.
Cô vào thư phòng, Vương Á Nam ngồi sau bàn làm việc nhìn cô. “Cô đến đây làm gì?”
Tô Mạt không biết phải trả lời thế nào, chỉ nói. “Tôi cũng nên đến chào hỏi một câu”.
Vương Á Nam “hừ” một tiếng. “Tôi không cần lời chào hỏi của cô!”
Tô Mạt lặng thinh.
Vương Á Nam chỉ hận “không thể rèn sắt thành thép”: “Tôi đã xem thường cô. Không ngờ vì một người đàn ông, cô có thể làm đến mức đó, liệu có đáng không?”
Tô Mạt nói. “Không đáng”.
Vương Á Nam tiếp tục: “Mất công tôi vất vả đào tạo, đề bạt cô. Cô có biết không, từ góc độ của phụ nữ, thằng đó là một kẻ phong lưu, phẩm hạnh chẳng ra sao. Nếu tôi có con gái, chắc chắn sẽ không cho tiếp xúc với loại người đó”.
Tô Mạt lên tiếng: “Tôi biết. Anh ấy đối với phụ nữ không ra gì, nhưng đối với Thiên Bảo…” Ngừng vài giây, cô nói tiếp: “Anh ấy luôn cảm thấy áy náy… Về chuyện này, anh ấy còn đáng tin cậy hơn tôi. Còn về An Thịnh, sản nghiệp quá lớn, tôi biết rõ năng lực của mình c