Vị cao nhân lắc đầu. “Đây là thiên cơ, bây giờ người đông không tiện tiết lộ”.
Thượng Thuần ngẫm nghĩ, lại lên tiếng: “Đại sư, vợ tôi đang mang thai, năm tới sinh nở. Mời đại sư coi thử, đứa bé là con trai hay con gái? Ngoài ra, tôi cũng muốn đặt cái tên tốt để giải xui”.
Vị cao nhân nhìn chằm chằm Mạc Úy Thanh một lúc rồi bảo cô ta đặt tay lên bàn.
Mạc Úy Thanh bị chiếu tướng đến mức không thoải mái. Cô ta né tránh ánh mắt của cao nhân, ngoảnh đầu nhìn Thượng Thuần hất cằm ra hiệu, cô ta mới để tay lên bàn.
Mạc Úy Thanh bị chiếu tướng đến mức không thoải mái. Cô ta né tránh ánh mắt của cao nhân, ngoảnh đầu nhìn Thượng Thuần. Đợi Thượng Thuần hất cằm ra hiệu, cô ta mới để tay lên bàn.
Người đó nắm hai tay Mạc Úy Thanh, sờ tay cổ tay lên từng đầu ngón tay. Ông ta muốn nói điều gì đó nhưng không lên tiếng.
Thượng Thuần sốt ruột, lên tiếng hỏi: ‘Rốt cuộc là thế nào? Tốt xấu gì đại sư cũng nói một câu đi chứ!”
Lúc này vị cao nhân mới lên tiếng: “Phu nhân bề ngoài xinh đẹp, tư chất thông minh, là nhân vật không tầm thường, tuy nhiên… xuất thân của thu phân nếu so với quý nhân như anh, khác nhau một trời một vực…”
Mọi người ở xung quanh nghển cổ lắng nghe , Thượng Thuần đặt ly trà xuống bàn, cắt ngang lời: “Đại sư hãy nói trọng điểm, tôi muốn hỏi về đứa con”.
Vị cao nhân từ tốn chỉ ra sau tấm bình phong: “Có thể ra kia nói chuyện”.
Thượng Thuần gật đầu, Mạc Úy Thanh cũng đứng dậy. Ba người đi ra đằng sau.
Bấy giờ cao nhân mới lên tiếng: “Tôi có sao nói vậy, dù hai vị trách tôi, tôi cũng xin nói thật. Đứa bé này là mấu chốt của mọi vấn đề, bố con tương khắc, ảnh hưởng đến sự nghiệp của bố…” Ông ta thở dài. “Đúng là không thỏa đáng, đặc biệt không tốt cho việc làm ăn, nếu không hao tốn tiền của thì cũng vào vòng lao lý”.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, sắc mặt Thượng Thuần trở nên rất khó coi. Một lúc lâu sau hắn mới hỏi: “Liệu có cách nào hòa giải?”
Cao nhân thở dài: “Bình thường, cách hóa giải là lợi dụng ngũ hành tương trợ, thay đổi phong thủy. Nhưng bên này thay đổi tốt thì bên kia lại xấu, dỡ tường phía đông tu bổ tường phía tây, đến cuối cùng cũng chẳng có tác dụng… Hai vị vẫn còn trẻ, làm lại từ đầu còn có thể “nắng hạ gặp mưa rào”.”
Thượng Thuần tối sầm mặt, chỉ tay vào vị cao nhân. “Nếu ông dám phán bừa bãi, tôi không chỉ đập vỡ bát cơm của công, còn khâu cái miệng thối của ông lại”.
“Có gì từ từ nói, đừng như cái gai hễ gặp người là đâm bừa bãi”. Cậu hai Thượng Thuần từ sau bức bình phong đi vào, giữ vai hắn. Ông cậu rõ ràng cũng nghe thấy mấy câu vừa rồ, sắc mặt rất khó coi. Ông ta quay sang vị cao nhân: “Đại sư là cao nhân, xin đừng chấp hậu bối không hiểu chuyện!”
Vị cao nhân tỏ kiềm chế. Ông ta gật đầu, thần sắc không thay đổi.
Ông cậu giảng giải: “Đâu phải cháu không biết lời nói của đại sư rất linh nghiệm. Người trẻ tuổi đừng hành động theo cảm tính. Người xưa nói rất đúng, thà tin là có còn hơn không. Tốt nhất sớm phòng tránh, nhất định phải cân nhắc kĩ lưỡng, suy nghĩ đến đại cục”.
3.
Mấy ngày nay, Tô Mạt gọi vài cuộc điện thoại cho Lộ Chinh nhưng không ai nghe máy. Cô cảm thấy bất an nhưng cũng không dám đến bệnh viện thăm hỏi.
Đúng lúc thu dọn bàn, chuẩn bị đi ăn cơm, di động của cô đột nhiên đổ chuông. Đồn cảnh sát gọi điện tới, nói người nhà cậu nam sinh bị Chung Thanh nện vào đầu yêu cầu bên người đánh chịu trách nhiệm thanh toán toàn bộ viện phí, đồng thời yêu cầu người nhà của Chunh Thanh đến bệnh viện thăm hỏi.
Tô Mạt vội đi ra một góc nghe điện thoại. Sau đó, cô gọi cho Chung Thanh nói qua tình hình chứ không dám làm kinh động đến ông cậu.
Chung Thanh muốn tới bệnh viện nhưng Tô Mạt lo ngại đối phương nói những lời không hay, hai bên lại xảy ra tranh chấp. Cô khuyên nhủ em gái: “Em cứ ở nhà chờ đi, chị tới bệnh viện trước xem tình hình thế nào rồi tính”.
Tô Mạt mua ít hoa quả và đồ bổ dưỡng đến bệnh viện. Cậu nam sinh quấn vải băng trên đầu nhưng tinh thần khá tốt. Cậu ta đang tựa vào đầu gường bệnh ăn cháo, ông bà nội ở bên cạnh chăm sóc cậu ta.
Nhìn thấy Tô Mạt, hai ông bà già đương nhiên không nể nang, ném thẳng tờ viện phí vào người cô, bảo cô đi thanh toán. Họ còn nói cháu mình bị thương không nhẹ, vụ này hoàn toàn có thể truy cứu trách nhiệm hình sự.
Từ lời nói của bọn họ có thể suy đoán, bố mẹ cậu nam sinh ly dị từ nhỏ. Cậu ta do một tay ông nội nuôi dạy, không cần nghĩ cũng biết vất vả chừng nào. Tô Mạt không đành lòng, nhưng khi cầm tờ giấy xem qua, cô lập tức giật mình. Bởi vì các loại chi phí kiểm tra, nằm viện, thuốc men cộng lại cũng hơn một vạn tệ.
Bà nội của cậu nam sinh quan sát nét mặt Tô Mạt, nói thêm: “Đây chỉ là chi phí trong mấy ngày qua. Bác sĩ nói, cháu trai tôi cần nằm viện theo dõi và một số xét nghiệm còn chưa làm, cô phải nộp trước một ít”.
Tô Mạt nói: “Chuyện này không phải trách nhiệm của một mình em họ tôi. Lúc đó, cháu trai bà động chân động tay với em tôi. Thật ra em tôi vì quá tức giận nên nhất thời hồ đồ, đồn cảnh sát đã lấy lời khai, cảnh sát trực hôm đó cũng nói vậy. Hành độg của em tôi thuộc loại phòng vệ chính đáng”.
Cậu nam sinh dù sao cũng ăn học bao năm, nói năng đâu ra đấy: “Tôi đâu có sỉ nhục em họ chị. Là cậu ấy tự sỉ nhục bản thân vì hành vi không đứng đắn của mình. Trong trường ai mà chẳng biết, em họ chị là vợ bé của người đàn ông trung niên giàu có đã kết hôn. Dù sao tôi và cậu ấy cũng từng là bạn học, thấy chướng mắt nên mới nói vài câu giúp đỡ và giáo dục cậu ấy. Ai ngờ cậu ấy trở mặt ngay tại chỗ, đánh tôi ra nông nỗi này. Tôi là con trai, còn cậu ấy là con gái, nếu không phải tôi nhường nhịn cậu ấy, liệu có bị cậu ấy đánh thảm như vậy không? Dựa vào cái gì mà cậu ấy có thể làm những chuyện kinh khủng, trong khi không cho phép người khác nói?”
Lời nói của cậu nam sinh thu hút sự chú ý của những người trong phòng.
Bà nội cậu ta lên tiếng: “Ở đây đông người, ngày mai chúng tôi muốn đổi sang phòng đơn cho yên tĩnh, để an dưỡng tốt hơn”.
Tô Mạt nóng mặt nhưng chỉ có thể lên tiếng: “Em họ tôi là học sinh tốt, trong sạch, chưa bao giờ làm những chuyện đó. Các người đừng phỉ báng em tôi, cũng đừng phao tin đồn nhảm!”
Ông nội cậu nam sinh nói xen ngang: “Trong trường của bọn trẻ đã lan truyền tin đồn này từ lâu. Không có lửa làm sao có khói, cô không cần đính chính với chúng tôi chuyện này, mau đi nộp tiền mới là hành động đúng đắn. Nếu không, chúng tôi sẽ kiện họ hàng của cô ra tòa, để tòa án nhân dân điều tra đám tham quan với vợ bé cũng tốt”.
Tô Mạt cố gắng mềm mỏng: “Lúc đó cháu nội của ông động chân động tay với em gái tôi. Nếu kiện ra tòa, không biết ai mới là bị cáo”.
Cậu nam sinh đột nhiên dứt mũi kim tiêm truyền nước trên tay, hét lớn: “Tôi không có, không có, tôi bị oan...”.
Bà nội cậu ta vội vàng ôm cháu trai, kêu than số khổ, nhà chỉ có người già, con trẻ nên bị ức hiếp. Căn phòng trở nên ầm ĩ trong giây lát, bác sĩ và y tá chạy vội vào.
Ông già nói: “Cháu trai tôi bị đả kích nặng nề, tâm trạng không ổn định, cần kiểm tra mới được”.
Cô y tá cất giọng dịu dàng: “Sáng sớm mai chúng tôi sẽ sắp xếp để cậu ta chụp CT não thêm lần nữa”.
Tô Mạt quan sát thần sắc của cậu nam sinh: “Hay là mời bệnh viện tiến hành giám định tình trạng vết thương xem rốt cuộc là thế nào?”
ông già đáp: “Làm thì làm, trên đầu cháu tôi bị khâu vài mũi, có thể định tội các người”.
Tô Mạt không muốn lãng phí nước bọt, quay người đi ra ngoài, tìm y tá yêu cầu xem bệnh án. Cô y tá không chịu cho xem, Tô Mạt lại hỏi: “Thằng bé đó còn phải nằm viện bao lâu?”
Phía bệnh viện hàm hồ đáp: “Chúng tôi kiến nghị nằm viện thêm một thời gian, cần tiếp tục theo dõi”.
Tô Mạt hết cách.
Một người nhà của bệnh nhân trong phòng đi đến nói nhỏ: “Ông bà già đó có người quen trong bệnh viện này, không lừa cô thì lừa ai?”
Tô Mạt ngẩn người. Điện thoại di động đổ chuông, là Chung Thanh gọi tới: “Chị, tình hình thế nào rồi?” Tô Mạt kể sơ qua tình hình, Chung Thanh nói: “Chúng ta bị lừa rồi phải không?” Ngừng vài giây, cô nói tiếp: “Chị, em vừa nhìn thấy anh chàng cảnh sát đó. Hình như đúng là anh ta đang phơi nắng ở dưới sân”.
“Cảnh sát nào? Em đang ở đâu?”
“Là người cảnh sát lần trước ấy... Em đã đến tầng dưới của khu phòng bệnh”.
“Chị đã bảo em đừng đến đây...”
Chung Thanh cắt ngang lời: “Chị, hay là chúng ta nhờ anh chàng cảnh sát đó giúp đỡ. Lần trước chẳng phải anh ta nói giúp chúng ta hay sao?”
Tô Mạt vội lên tiếng: “Em đừng đi!”
Chung Thanh cảm thấy kỳ lạ: “Vậy chị đi à?”
Tô Mạt nói: “Chúng ta nghĩ cách khác”.
Chung Thanh hỏi: “Còn có cách gì nữa chứ?”
Tô Mạt: “Kiểu gì cũng có cách giải quyết, chúng ta đừng đi tìm cậu ta. Em đâu biết cậu ta là người thế nào?”
Thấy Tô Mạt ấp úng, Chung Thanh tỏ ra sốt ruột: “Khỏi cần biết anh ta là người thế nào, có thể giúp đỡ là được. Chị, chị thật thà quá, lại không muốn cầu xin người khác. Chị không đi để em đi!”
Chung Thanh liền cúp điện thoại. Tô Mạt định xuống dưới nhưng bị bà già kéo lại: “Cô đừng chạy trốn, tiền vẫn chưa nộp đâu đấy”.
Tô Mạt trả lời lấy lệ, vội bấm số gọi lại cho Chung Thanh. Chung Thanh lập tức nghe máy: “ Không tìm anh ta cũng được, vậy thì chị hãy đi tìm Vương Tổng gì đó, chính là bố của Vương Tiễn, nhờ người ta giúp đỡ... Bình thường chẳng phải chị hay tiếp xúc với bố của Vưỡng Tiễn hay sao?”
Đầu óc Tô Mạt càng hỗn loạn, cô trả lời thẳng: \'Không được”.
Chung Thanh nghiêm giọng hỏi lại: “Cách này cũng không được?”
Tô Mạt giải thích: “Người này... không dễ nói chuyện. Trước kia chị từng đắc tội với anh ta...”.
Chung Thanh ngẫm nghĩ, nói: “Vậy để em đi tìm Vương Tiễn”.
Tô Mạt thở dài. “Thanh Thanh, chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi, em đừng dây dưa với người nhà đó”.
Chung Thanh nói: “Cách này không được, cách kia cũng không được. Em sắp vào đại học, không thể bị kiện tụng vào lúc này”.
Tô Mạt ngẫm nghĩ vài giây. “Bọn họ muốn kiếm tiền thì cho bọn họ. Chúng ta không thể làm ầm ĩ, không có lợi cho em. Có thể dùng đồng tiền giải để giải quyết là tốt nhất”.
Chung Thanh lặng thinh, cuối cùng mới nói nhỏ: “Dựa vào cái gì? Rõ ràng bọn họ sai trước, dựa vào cái gì mà chúng ta phải nhận lỗi về mình?”
“Thanh Thanh, sao em không nghĩ đến hậu quả trước khi hành động?”.
Bên kia lại cúp máy.
Tô Mạt cảm thấy đau đầu, cô quay người nói với người nhà cậu nam sinh: “Trong thẻ của tôi có bốn vạn, bốn vạn chắc đủ rồi chứ gì?”
Đối phương thờ ơ nói: “Ai biết được, vẫn chưa kiểm tra xong, có khi không đủ”.
Tô Mạt đáp lại: “Ông bà đừng quá đáng!”.
Đối phương lại khóc lóc ầm ĩ.
Người vây quanh mỗi lúc một đông. Tô Mạt hết cách: “Đừng kéo tôi nữa, tôi đi nộp tiền đây”.
Bà già nhất quyết đi cùng cô. Hai người vừa đến thang máy, cửa thang máy mở ra, Chung Thanh và Lộ Chinh cùng đi ra ngoài. Đầu Lộ Chinh quấn băng trắng, cánh tay trái treo lủng lẳng trước ngực, chân phải buộc thanh nẹp, chống cây nạng. Mắt anh ta sưng vù nhưng miệng cười tươi rói.