n động rút ra đâm vào của anh mới có thể thỏa mãn.
“Có muốn nhanh hơn nữa không?” Anh nghĩ cô đã hoàn toàn thích ứng với sự tồn tại của mình, không cần phải lo lắng đến việc cô có thể thừa nhận được hay không nữa.
“Muốn… nhanh hơn chút nữa…” Đúng như cô mong muốn, Quan Quý Minh giữ chặt eo thon của cô, hoàn toàn thuận theo cảm giác của mình mà liên tục đâm mạnh vào thân thể cô, chỉ cần nghe tiếng rên rỉ bất lực của cô thì toàn thân anh đã như muốn bùng cháy, không phát tiết trong cơ thể cô thì không thể dập tắt nổi.
Quan Quý Minh tuổi trẻ sung sức, lại trải qua sự huấn luyện nghiêm khắc của quân đội tạo nên một thân thể cường tráng mạnh mẽ của anh, hơn nữa tình dục dâng trào khiến anh ham muốn vô tận, liên tục giữ lấy Cận Tiểu Đình khiến cô không thể thừa nhận được. Khi cô rên rỉ cầu xin tha thứ, anh cúi đầu che đi cái miệng nhỏ nhắn của cô, gần như điên loạn mà ra vào hoa huyệt non nớt. Mãi đến tận khi Cận Tiểu Đình đột nhiên rít lên một tiếng, thân thể cứng ngắc, bàn tay nhỏ bé nắm chặt cánh tay anh thì anh mới ngừng lại, sau đó nhìn cô mềm nhũn ngã xuống giường, ngay cả đôi chân thon đang quấn lấy eo anh cũng mất sức rũ xuống.
Anh thương tiếc hôn lên mái tóc cô, biết cô đã đạt tới cao trào nhưng anh thì chưa, chỉ kém một chút nữa mà thôi, “Lại vì anh mà chịu đựng thêm một chút nữa, được không?”
“Ưm?” Trải qua một hồi vận động kịch liệt, cô đã mệt mỏi đến mức ngay cả mí mắt cũng không thể mở ra được.
“Sắp xong rồi, vì anh mà nhịn thêm một chút.”
Anh lại bắt đầu đong đưa, Cận Tiểu Đình suy yếu rên rỉ, cô vừa mới đạt cao trào, thân dưới vô cùng mẫn cảm, động tác đâm rút vô cùng mạnh mẽ của anh khiến cô gần như tan rã, nhưng cô không có sức để ngăn cản hành động của anh, chỉ có thể mặc anh giữ lấy.
Anh không đành lòng nhìn cô quá mỏi mệt vì sự đòi hỏi của mình, nhưng suy nghĩ chiếm lấy cô cũng sắp cắn nuốt hết lý trí của anh, lần cuối cùng khi Cận Tiểu Đình liên tục cầu xin tha thứ bằng giọng điệu vô cùng yếu ớt thì anh mới ôm lấy thân thể cô, cố sức đâm vào nơi sâu nhất, bắn trọn tinh hoa vào thân thể cô.
Giây phút này, khát vọng bao năm của anh đã thành sự thật…. Sau khi bắn ra, anh cúi đầu nhìn cô gái đã chìm sâu vào giấc ngủ, cảm thấy vô cùng mĩ mãn mà ôm chặt cô vào lòng, đây là bảo bối của anh, là người phụ nữ anh yêu nhất.
Anh không thèm quan tâm đến việc ngày mai, khi cô tỉnh lại phát hiện ra hai người đang lõa thể nằm trên giường cô sẽ khiếp sợ cỡ nào, hay tức giận bao nhiêu về việc anh thừa dịp cô say rượu mà làm ra loại chuyện trời đất không tha này. Nhưng nếu anh không làm vậy thì có thể cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ là của anh.
Khi biết cô có bạn trai, anh vô cùng kinh ngạc và hoảng sợ. Ngay lập tức, anh dứt khoát từ bỏ cơ hội lên chức của mình, thậm chí kéo dài thời gian lên quân hàm để chuyển đến vị trí phụ tá, chỉ vì mỗi ngày được nhìn thấy cô. Thậm chí anh còn cố định thời gian gọi điện thoại cho cô, cho dù chỉ nói một câu với cô thôi cũng đủ rồi, vì anh tin chỉ cần còn ở bên cô thì anh vẫn còn có cơ hội.
Bây giờ, kết quả của sự hy sinh to lớn của anh chính là có được thân thể cô, còn trái tim cô? Anh sẽ dùng thời gian để nắm lấy.
☆☆☆
Thân thể giống như mau sắp rời ra từng mảnh, cảm giác là thứ chỉ xuât hiện sau giờ thể dục những năm học cấp 3 của cô thôi mà, vì sao lại xuất hiện khi cô vừa ngủ dậy chứ? Hơn nữa... cũng hơi đau.
Cận Tiểu Đình khó chịu rên rỉ một tiếng, sau đó rúc vào một nơi ấm áp. Cô không biết bây giờ cô đang ôm cái gì, mặc dù cưng rắn, nhưng rất dễ chịu, còn rất ấm áp. Mãi đến khi trán cô bị một thứ gì đó mềm mại chạm vào, cô mới nghi ngờ mở mắt ra. Đập vào mắt cô lúc này chính là gương mặt cương nghị đang mỉm cười. Cô lơ đễnh nhắm mắt lại, còn tưởng mình đang nằm mơ. Nhưng cảm giác mềm mại kia lại dừng trên môi cô, khiến cô giật mình hiểu ra không phải mình đang mơ. Cô lập tức mở to mắt, giống như chim sợ cành cong.
“Chào buổi sáng.” Trời ạ! Thật sự không phải mơ! Cận Tiểu Đình trợn trừng mắt nhìn Quan Quý Minh, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu là làm sao anh lại có thể xuất hiện trong phòng cô.
“Em ngủ thật lâu, đã sắp giữa trưa rồi.” Sợ lúc cô tỉnh lại không thế chấp nhận được sự thật này, nên anh đã xin nghỉ một ngày để ở bên cô.
“Anh... Anh Quan... Sao anh lại ở đây?”
“Tại sao anh không thể ở đây?” Anh cảm thấy buồn cười.
“Nhưng mà... Đây là...” Cận Tiểu Đình chỉ vào giường rồi chỉ phòng ốc, vừa định mở miệng nói gì đó, lại phát hiện một việc, đây không phải là phòng cô!
“Hôm qua em uống say.” Anh cười giải thích cho cô, “Cho nên tối qua em đã qua đêm ở phòng anh.”
Qua đêm?! Cận Tiểu Đình nhanh chóng cúi đầu nhìn cái chăn đắp trên hai người, lại xốc chăn lên xem, gương mặt cô đỏ bừng, thân thể bên dưới tấm chăn của họ đều không mặc quần áo.
“Có việc gì em cứ nói đi.” Nhìn vẻ mặt ngu ngơ của cô, thật sự anh muốn cười phá lên.
“Anh, anh Quan, ngày hôm qua chúng ta... chúng ta...” Cô thật sự không dám hỏi tiếp, ngẩng đầu, đầy hy vọng rằng anh sẽ hiểu.
“Chuyện gì nên làm đều đã làm.” Đôi mắt dịu dàng của anh bỗng trở nên sâu thẳm
“Thôi xong đời...” Cận Tiểu Đình che mặt, rên rỉ khóc than. Người ta nói say rượu loạn tính đúng là không sai. Không ngờ cô lại như vậy, hơn nữa lại còn cùng với anh trai hàng xóm. Lần này xem như xong đời thật rồi!
“Anh sẽ chịu trách nhiệm.” Anh nhẹ nhàng gỡ đôi tay đang che mặt của cô ra. Cơ thể vốn nằm cạnh cô giờ đây chuyển dậy nằm đè lên trên cô, “Tiểu Đình, đừng lo lắng. Anh sẽ gánh vác hết mọi chuyện, sẽ không ai trách em đâu.”
“Chết chắc rồi...” Cô rút tay về tiếp tục che mặt. Sao cô lại có thể hồ đồ thế này. Lên giường ai thì không lên, lại lên giường với Quan Quý Minh. Cô biết ăn nói làm sao với ba mẹ đây?! Sợ rằng còn chưa kịp nói đã trực tiếp nhận án tử hình rồi!
“Tiểu Đình?” Anh lại nắm lấy hai tay cô, ôm gương mặt cô, muốn cô nhìn thẳng vào anh. “Sẽ không sao đâu. Em đừng lo lắng có được không? Không ai trách em đâu. Anh sẽ gánh vác tất cả mọi chuyện.”
“Minh... không phải em lo cho em. Là em lo cho anh. Nhất định ba em sẽ giết anh.” cô hiểu rõ tính khí của ba ba nhất. Ai dám động đến con gái bảo bối của ông, chắc chắn ông sẽ liều mạng với họ. Nhưng lần này, động đến con gái của ông lại là Quan Quý Minh, nhìn thân thể cơ bắp cuồn cuộn của anh, ba ba chắc không phải đối thủ của anh đâu.
Quan Quý Minh bị lời nói của cô chọc cười, “Về phía ba em anh sẽ tự mình đến cửa giải thích, em không cần phải lo lắng.”
“Sao lại không lo...” Cô rất muốn khóc! Có lẽ Quan Quý Minh còn không biết, ba cô đã từng là quân nhân. Bây giờ còn đang là thầy giáo dạy Taekwondo ở hội quán. Quan Quý Minh còn là vãn bối, nếu như bị ba đánh chắc hẳn sẽ không dám đánh trả! Tóm lại Quan Quý Minh nhất định sẽ bị ba đánh chết, dù không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng.
“Em đang lo cho anh sao?” Anh rất vui mừng khi thấy cô quan tâm anh.
“Đương nhiên là lo rồi!” Cận Tiểu Đình suy nghĩ, rốt cuộc nghĩ ra một cách xử lý rất tiêu cực, “Anh Quan, chúng ta mau xuống giường đi. Cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Em sẽ không nói cho ai biết chuyện chúng ta đã phát sinh quan hệ, như vậy ba em sẽ không tìm anh tính sổ.”
“Không được.” Anh giữ chặt tay cô, dễ dàng đè cô dưới thân mình, “Nếu như em sợ đến vậy thì tạm thời cứ ở đây, để anh nói chuyện với ba em trước.”
"Anh cơ bản không thể giải quyết được ba em đâu!" Cô lắc mình, chỉ muốn nhanh chóng rời giường sau đó hủy diệt hết tất cả chứng cứ.
Cô muốn đi, anh lại không cho cô đi, giữ chặt lấy cô, hỏi thẳng vấn đề mà anh không mong muốn nhất, “Có phải em vẫn còn muốn quay lại với tên bạn trai kia không?”
Cận Tiểu Đình sửng sốt, “Chúng ta đã phát sinh quan hệ thế này, em nghĩ dù có muốn thì em và anh ấy cũng không thể tiếp tục được nữa rồi. Cho nên... Em nghĩ đã đến lúc nên chia tay.” Tuy không muốn nhưng cũng không còn cách nào khác.
“Để anh đi cùng em.” Anh hận không thể khiến cô nhanh chóng rời xa tên bạn trai đó, sau đó ở bên cạnh anh, trở thành người phụ nữ của anh.
“Không cần đâu.” Cô lắc đầu, “Tự em nói với anh ấy được rồi.”
“Anh không yên tâm.” Cùng là đàn ông, anh biết đối phương nhất định sẽ có những hành vi nổi giận.
“Anh Quan, bây giờ chúng ta tạm thời đừng nói chuyện này được không, xuống giường trước đi có được không?” Anh cứ đè như vậy cô cảm thấy rất khó chịu. Hơn nữa nơi nào đó của anh cứ chọc vào cô, khiến cô vô cùng xấu hổ!
Tất nhiên là phải rời giường, nhưng anh vẫn muốn xác nhận một chuyện, “Tiểu Đình, em có ghét anh không?”
“Hả?” Cô trừng mắt nhìn, không hiểu tại sao anh lại đột ngột hỏi cô như vậy.
“Em có ghét anh không?” Anh lại hỏi một lần nữa, giọng nói có chút gấp gáp.
Cô lắc đầu, “Em không ghét anh! Tại sao phải ghét anh chứ?”
Nghe vậy chân mày đang nhíu chặt của Quan Quý Minh mới nới lỏng ra một chút, bất ngờ hôn nhẹ miệng nhỏ của cô, lại nói ra một câu khiến cô trợn tròn mắt, “Anh vẫn luôn thích yên, em có biết không?”
“Hả? Thích em?”
“Phải.” Anh chôn đầu vào cổ cô, thỏa mãn thở ra, sau đó hôn nhẹ, rồi cắn cắn. Trải qua một đêm, giờ đây trên thân thể cô đã trải đầy ký hiệu của anh, chỉ duy nhất phần cổ là không. Anh đang nghĩ không biết có nên để lại một dấu ấn trên đó không.
Cận Tiểu Đình dường như quá kinh ngạc, một hồi lâu sau cô mới có thể lấy lại tinh thần. Biết được anh muốn làm gì, cô liều mạng lắc lư thân thể, muốn ngăn cản hành động của anh, “Khoan đã, chờ một chút anh Quan, anh hiểu lầm ý của em rồi... Ah~!”
“Anh muốn em.” Ngay lúc đó, anh chen thẳng phải giữa hai chân cô, thẳng tiến vào cơ thể cô khi không hề có ái dịch bôi trơn, tuy rằng điều này sẽ khiến cô không thoải mái nhưng anh sẽ bù đắp lại cho cô.
Những hình ảnh đêm qua hiện lên trong đầu, cô há miệng thở dốc, thừa nhận thứ khổng lồ trong cơ thể, thân dưới đột nhiên căng trướng khiến cô vô cùng khó chịu. Phải mất một lúc sau cô mới quen dần với vật to lớn nóng bỏng ấy, khó khăn mở miệng: “Đừng như vậy mà, anh mau ra đi… mau lùi ra đi…”
“Đau không?” Để cô có thời gian thích ứng, sau khi đâm ngập vào trong cơ thể cô, anh cũng không cử động nữa, anh tin cảm giác không thoải mái của cô chỉ tồn tại một thời gian ngắn thôi.
Cận Tiểu Đình liên tục gật đầu, cảm giác bị nhồi vào căng đầy vô cùng khó chịu.
“Xin lỗi em, đáng lẽ anh phải vuốt ve em trước.” Anh đau lòng buông tay cô ra, để cô ôm anh, còn bàn tay to của anh thì di chuyển khắp toàn thân cô cho đến khi cảm thấy cô đã hoàn toàn thả lỏng.
“Anh Quan…” Thật kỳ lạ, cô làm sao vậy? Cho dù là bạn trai đã quen 3 năm cô cũng không hề nhiệt tình như vậy, thế mà gặp gỡ Quan Quý Minh, cô như đã trở thành một người phụ nữ dâm đãng.
“Thích anh mơn trớn em như vậy không?” Anh khàn giọng nói bên tai cô.
“Thích…” Cô như bị bỏ bùa mê, anh hỏi gì cô cũng sẽ hùa theo, khoái cảm thân thể cũng nương theo bàn tay anh mà dâng trào.
Anh thích sự trung thực của cô, ngay từ bé cô đã là một đứa trẻ không biết nói dối, bây giờ cũng vậy, sự vui thích cô biểu hiện ra không phải là để lừa anh.
Đã có kinh nghiệm một đêm, bây giờ cô đã có phần quen thuộc với loại chuyện này, tuy rằng lúc đó cô đang say nhưng cảm giác thân thể sẽ dẫn bước cho cô…