Người xưa nói “phân cửu tất hợp, hợp cửu tất phân”. Quan hệ giữa người với người không phải lúc nào cũng tốt đẹp, lại vĩnh viễn không có cách nào có thể ngăn chặn được vết nứt xuất hiện.
Sau khi đi du lịch trở về, An Nhiên và Nam Tịch Tuyệt lần đầu tiên xảy ra cãi nhau.
An Nhiên tính tình nóng nảy, bình thường bị người khác nói một vài câu liền nổi giận, mà Nam Tịch Tuyệt lại luôn là cách xử trí lạnh lùng, mặc kệ cô ầm ĩ kiểu gì, tất cả đều coi như không nhìn thấy.
Kết quả chính là một người càng không ngừng phát ra các loại âm thanh, quăng sách đập cửa trút giận, một người vẻ mặt lại lạnh tanh cần làm gì thì làm cái ấy, nhiệt độ quanh người luôn giảm xuống dưới 0 độ, chỉ là buổi tối lúc đi ngủ luôn đem cửa sổ ban công cũng đóng chặt, thuận tiện còn kéo luôn cái rèm cửa sổ thật dày.
Hai người ở trước mặt Bùi Anh lại ngầm hiểu lẫn nhau giả bộ không có việc gì. Nhiều nhất cũng chỉ là thời điểm khi ăn cơm xong An Nhiên tiện thể đem bát không đưa cho Nam Tịch Tuyệt, bị đối phương “không rảnh mà để ý” làm tức giận đến nỗi toàn thân phát run, hết lần này đến lần khác nhìn anh bằng ánh mắt khinh miệt hận không thể phát tác.
Bùi Anh thấy loại tình huống này, lại cảm thấy rất vui mừng.
Nhìn lại, hai đứa trẻ cho tới giờ đều chung sống rất hòa thuận, tình cảm đôi khi cũng phải cãi nhau một chút mới trở nên bền chặt được. Cho nên, khi hiệu trưởng thông báo, các giáo viên đến trước lúc giao thừa phải chấm xong toàn bộ bài thi, thời điểm bà phải làm thêm giờ, bà còn rất yên tâm mà đem An Nhiên ném cho con trai, nguyền rủa hiệu trưởng mỗi lần đi ra khỏi cửa đầu lại càng bị trọc nhiều hơn.
Bùi Anh trước lúc đi làm đã chuẩn bị đủ thức ăn cho cả ngày, buổi trưa trên bàn ăn, chỉ còn lại hai đứa bé choai choai. Nam Tịch Tuyệt ăn rất an tĩnh, An Nhiên lại không thể nhịn được, đem chiếc đũa đặt xuống: "Đem đồ của em trả lại cho em!"
Nam Tịch Tuyệt nhàn nhạt liếc cô một cái: "Không cho." Anh đứng lên, bưng bát của mình đi tới nhà bếp, thuận tiện nói một câu : "Tự rửa bát của mình."
An Nhiên tức giận đùng đùng quay về phòng của mình, giữ cánh cửa đối diện với Nam Tịch Tuyệt gào: "Em không ăn! Anh là tên cướp, kẻ trộm!" Nói xong nặng nề đóng cửa lại.
Nam Tịch Tuyệt đứng bên cạnh bồn rửa bát hít một hơi thật sâu, lại một lần nữa tự nói với bản thân mình, không thể chấp nhặt với con nhóc bảy tuổi được! Khó khăn lắm mới anh mới đè xuống được ý định đem An Nhiên bắt trở lại phát vào mông cô một trận.
Bùi Anh năm đó vận may rất tốt, giành được căn hộ có ba phòng ngủ trong đó có một phòng lớn. Một phòng riêng biệt để làm phòng ngủ của bà, hai phòng nhỏ hơn để làm phòng ngủ cho Nam Tịch Tuyệt và An Nhiên. Hai phòng đó chung một cái ban công, từ cửa sau của căn phòng này đi qua ban công là có thể sang được căn phòng kia.
Vấn đề nằm ở chỗ đoạn ban công này rất hay được sử dụng. Vì nghênh đón cha mẹ của An Nhiên sắp tới ( Nam Tĩnh bị Bùi Anh lựa chọn không để mắt đến ), Bùi Anh muốn Nam Tịch Tuyệt giúp đỡ An Nhiên dọn dẹp phòng, nhân tiện phân loại một số đồ đạc mà An Nhiên đem đến cất gọn gàng.
An Nhiên mở ngăn kéo tủ quần áo ra, ngồi chồm hổm trên mặt đất chọn lựa. Nam Tịch Tuyệt nhìn thấy một cái ví da màu vàng, sau khi mở ra bên trong liền rơi ra một xấp tranh ảnh, vừa lật ra xem liền thẹn quá thành giận. Khó trách An Nhiên thỉnh thoảng lại nói mấy lời dung tục, còn nhỏ tuổi mà đã nhìn mấy thứ đồ này!
An Nhiên nhìn anh lục lọi đồ của mình, bất mãn kêu lên: "Tại sao anh lại mở ra!"
Nam Tịch Tuyệt đem tập ảnh cất lại vào ví, vẻ mặt tái xanh: "Những thứ này anh trước tiên sẽ tịch thu."
"Không được!" An Nhiên nhào tới muốn cướp, "Đó là chú ba tặng cho em vào lễ thành nhân 0, em còn chưa có nhìn, sao anh lại lấy đồ của em!"
0 trong năm rồi và giúp họ nhìn nhận bản thân đã trở thành người lớn. Ở đây có ý là chú ba của An Nhiên tặng quà trước cho cô nhé)
Còn chưa xem? Nam Tịch Tuyệt thay đổi cái nhìn với cô một chút, lại không khỏi buồn bực mà nghĩ, chú ba đó của cô nói những điều này cho một cô bé, không phải là muốn quấy rối qua lời nói chứ? Hắn ta đối với cô còn làm ra loại chuyện gì ghê tởm nào nữa không?
Anh lạnh lùng nói: "Không nên đem chú ba của em treo ở bên miệng . Ông ta không phải là người tốt."
"Nói bậy!" Mặc dù ấn tượng của An Nhiên với chú ba mất sớm của cô đã phai nhạt không còn mấy, nhưng trong lòng vẫn còn hướng về ông ấy . An Diệc Bác và Nhập Hồng đều bận rộn với công việc riêng của mình, có rất ít thời gian ở cùng với cô, thường ném cô cho chú ba, chú ba của cô kể cho cô rất nhều chuyện thú vị."Không cho phép anh chửi người thân của tôi, đem đồ của tôi trả lại cho tôi."
Nam Tịch Tuyệt tức giận, mấy ngày trước còn la hét muốn gả cho anh, hôm nay đã đem anh loại ra ngoài. Khuôn mặt lạnh băng thế nào cũng không chịu đồng ý.
Hai người ầm ĩ trong lòng đều không vui.
Bình thường buổi tối khi ngủ, cửa ban công hai bên đều không khóa . Tối hôm đó, Nam Tịch Tuyệt lăn qua lộn lại hồi lâu vẫn không ngủ được. Sau khi tịch thu tập ảnh đó của An Nhiên, anh lúc đó lại lật xem mấy tờ, bên trong có đủ loại tư thế, còn có cả hình ảnh nam nữ lúc lên cao triều làm anh kích thích cũng không nhỏ.
Dần dần, tay của anh bắt đầu hướng xuống phía bụng dưới, cầm nơi nóng bỏng cứng rắn kia của mình.
Xét về phương diện sinh lý,thời kỳ trưởng thành của nam sinh so với nữ sinh giác ngộ sớm hơn. Khi các nữ sinh vẫn còn đang là một ánh mắt lơ đãng tim đập thình thịch thì nam sinh thường đã sớm muốn thử nghiệm, hơn nữa đối với thực chiến nóng lòng muốn thử.
Đêm đã khuya, những hình ảnh kia kết hợp với toàn thân giống như một giấc mộng đẹp đẽ, ghi vào trong tim của anh.
Bất tri bất giác, tiếng hít thở trở nên ngày càng nặng nề.
Chăn bông trên người đột nhiên bị lật ra, sau đó là âm thanh do dự của An Nhiên : "Anh, anh không sao chứ?"
Bị cảm giác lạnh lẽo cùng với giọng nói làm cho hoảng sợ, Nam Tịch Tuyệt liền mất khống chế.
An Nhiên không yên phận đem một tay sờ tới, chạm vào mồ hôi trên trán của anh, có chút khẩn trương, "Anh có phải bị đau bụng hay không, em đi gọi bác." Nói xong muốn bật công tắc đèn trên tủ đầu giường của anh.
"Đừng động!" Nam Tịch Tuyệt một tay bắt được cánh tay của cô, thanh âm khàn khàn. Mượn bóng tối che giấu, nhanh chóng dùng một tay khác ở trên ra giường lau mấy cái, kéo chăn qua đắp lên nơi đó.
Đèn sáng, Nam Tịch Tuyệt mang theo vẻ mặt tức giận xuất hiện trước mặt An Nhiên: "Đã muộn thế này em còn chạy vào phòng anh làm gì?"
"Em. . . . . ." Trong khuỷu tay An Nhiên còn ôm cái ví da, chính là lúc ban ngày bị Nam Tịch Tuyệt lấy đi , hiển nhiên mới vừa rồi bị anh quát khẽ một tiếng làm cho hoảng sợ, đứng sững sờ ở mép giường.
Ý thức được cô tới để làm gì, Nam Tịch Tuyệt nhỏ giọng dạy bảo cô: "Lúc nửa đêm tới lục lọi đồ của của anh, hả?"
"Đây là của em!" An Nhiên ôm chặt túi của mình. Bất quá cô chỉ muốn thừa dịp lúc anh anh đang ngủ lấy lại đồ của mình thôi, nhìn dáng vẻ hung ác của anh, đúng là cướp bảo bối của người khác lại còn lý sự!
Buổi tối đó, An Nhiên bị Nam Tịch Tuyệt đuổi ra khỏi phòng, ví da lại lần nữa bị cướp đi.
Nam TịchTuyệt dọn dẹp lại bàn ăn, đem hết thức ăn nguội đi hâm nóng lại, bưng đến gõ cửa phòng An Nhiên, "Tiểu Nhiên, ăn cơm."
Sau một lát, liền truyền đến giọng nói rầu rĩ của cô: "Không ăn! Anh không trả lại đồ cho em, em liền không ăn!"
An Nhiên đang nằm trong chăn xem manga ( một loại truyện tranh), Nam Tịch Tuyệt từ cửa sau tiến vào. Nhìn thấy anh, cô bĩu môi: "Chưa được sự cho phép đã đi vào phòng của người khác, thật đáng ghét."
Nam Tịch Tuyệt đem ví da trả lại cho cô: "Cho em. Ăn cơm thật ngon, nếu không sẽ đau dạ dày."
"Này còn thiếu không nhiều lắm." An Nhiên đem bảo bối ôm vào trong ngực.
Nam Tịch Tuyệt nhắc nhở cô: "Về sau không được phép tùy tiện vào phòng của anh."
"Ai mà thèm, thối hoắc." An Nhiên hướng anh làm mặt quỷ.
Chờ Nam Tịch Tuyệt từ trong phòng cô đi ra ngoài, An Nhiên chắp tay trước ngực nói lảm nhảm: "Chú ba ở trên trời có linh thiêng hãy tha thứ cho cháu, đều là do Nam tử đáng ghét mở ra trước không thể trách cháu được, cháu sẽ giữ gìn cẩn thận."
Hai phút sau, An Nhiên đem ví cất về chỗ cũ, không nhìn nó thêm một lần nào nữa.
Cái gì nha, chú ba là người nói dối, nói gì mà hoàng tử sẽ theo đuổi công chúa. Chẳng qua là ít tranh ảnh, có cái gì tốt để xem! Lực chú ý của An Nhiên lại trở về trong truyện manga. . . . . .
An Nhiên ở trong ổ chăn cả một buổi chiều. Cả căn phòng ấm áp dễ chịu, cô giống như một con mèo nhỏ thoải mái lim dim ngủ , cho đến khi Nam Tịch Tuyệt ngoáy lỗ tai của cô đánh thức cô dậy.
"Thật là nhột." Lỗ tai An Nhiên luôn rất nhạy cảm, cô lật người né tránh ngón tay của Nam tịch tuyệt, ôm gối đầu lăn vào phía bên trong giường, chuẩn bị ngủ tiếp.
“ Đã ngủ cả một buổi chiều rồi." Nam Tịch Tuyệt kéo chăn của cô ra: "Bên ngoài đang có tuyết rơi."
An Nhiên lập tức tỉnh táo lại: "Tuyết? Em đi xem một chút." Cô lật người bò dậy, chân không chạy ra ngoài ban công, đẩy một cánh cửa sổ ra, gió lạnh xen lẫn với những bông tuyết nhẹ nhè thổi vào, cảm giác lạnh buốt làm cô hắt xì một cái, cả người run rẩy.
"Thật là đẹp." An Nhiên hướng về phía cửa sổ thủy tinh hà hơi, trên thủy tinh lập tức xuất hiện một mảnh sương mù.
Nam Tịch Tuyệt cầm áo lông khoác lên cho cô: "Cẩn thận bị cảm."
Vị trí của thành phố S hơi lệch về phía nam, An Nhiên đến nơi này cũng đã được hai năm, đây là lần đầu tiên cô thấy có tuyết, không khỏi hưng phấn khác thường."Anh, đợi lát nữa chúng ta đi nặn người tuyết, chơi trò ném tuyết. Chúng ta có bài văn chính là nói về tuyết ở miền Nam đó."
"Chỉ biết chơi." Nam Tịch Tuyệt nhẹ nhàng búng một cái lên trán của cô, đưa tay đóng cửa sổ lại: "Hôm nay quá muộn, để ngày mai. Đi thay quần áo rồi cùng anh đi xuống, anh dẫn em đến nhà hàng ăn sủi cảo."
"Sủi cảo?"
Nam Tịch Tuyệt gật đầu một cái: "Mẹ gọi điện thoại nhắc nhở chúng ta hôm nay là hai mươi ba tháng giêng âm lịch, hình như bên này gọi là tết ông táo ( “hình như” là bởi vì trước kia NTT cũng sống ở bên Mỹ với bố, cũng mới trở về nước cùng với AN nên cũng chưa hiểu rõ lắm phong tục nhé), phải quét dọn vệ sinh cùng ăn sủi cảo. Tuyết rơi quá nhiều, nên tối nay mẹ sẽ ở lại trường học không về được. Mẹ đặc biệt nói là cửa hàng ở phố đối diện, nói ở đó có nhiều loại sủi sảo ngon lắm."
Vừa nghe anh nói vậy, An Nhiên mới phát giác mình thực sự rất đói, xoa xoa cái bụng phẳng lì của mình, hoàn toàn đồng ý: "Được a!" Để ý tới trên người Nam Tịch Tuyệt vẫn đang đeo tạp dề, cô có chút ngượng ngùng: "Anh, anh đã làm vệ sinh a."
"È hèm." Nam Tịch Tuyệt không nói có hay không: "Mèo mập."
"Anh mới mập!" Nghe anh nói mình mập, An Nhiên lập tức không vui.
"Này còn không mập?" Nam Tịch Tuyệt khẽ ngẩng đầu lên, lộ ra cái cổ cao gầy, đồng thời đưa tay ra ước chừng lượng thịt trên cằm của An Nhiên, nói: "Béo ụt ịt."
Trời đất chứng giám, An Nhiên hôm nay cũng không tính mập, bất quá là vì tuổi còn nhỏ, vẫn còn có chút dáng vẻ mập mạp của trẻ em, trên cổ và chỗ dưới cằm tích trữ thịt, trắng nõn , Nam Tịch Tuyệt không có việc gì liền yêu thích xoa nắn hai chỗ này của cô.
Hai người thay quần áo và giầy đi xuống lầu, Bùi Anh nói đến quán "Cá ba món" ở ngay cửa chính khu nhà đối diện. Trên mặt đất