Trầm Khánh Khánh bỗng mơ một giấc mơ, trong mơ không có chuyện gì, chỉ có từng mảng từng mảng màu đỏ, những sắc đỏ khác nhau, đậm đậm nhạt nhạt, vừa rõ ràng vừa mơ hồ, im lặng biến mất ngay trước mắt. Cô không biết mình muốn làm gì trong thế giới này, chỉ ngồi ngay ngắn ở trung tâm, thất thần nhìn thấy vô số màu đỏ biến hóa xẹt qua trước mặt. Đây vốn là một giấc mơ nhàm chán, nhìn lâu sẽ khiến người ta phiền lòng, nhưng không biết vì sao Trầm Khánh Khánh lại đắm chìm trong đó không thể thoát ra, giống như sợ hãi, giống như tò mò, còn có chút khẩn trương không nói nên lời.
Giấc mộng này không thường xuyên xuất hiện, nhưng khác với những giấc mơ khác, nó lặng lẽ lặp đi lặp lại, khiến cô nhớ kỹ.
Có người gặp phải áp lực sẽ mơ những điều siêu việt lạ thường gì đó, có vài người sẽ mơ bị dã thú đuổi theo, có vài người lại mơ rơi xuống tầng lầu sườn núi, Trầm Khánh Khánh nghĩ rằng giấc mơ này xuất hiện cũng vì cô chịu quá nhiều áp lực, nên không để tâm nhiều.
Bây giờ cô lại bị vây hãm trong một mảng màu đỏ, không khác lúc trước lắm, những sắc đỏ biến hóa không ngừng rồi biến mất, ước chừng là cả một đêm dài, chìm nổi hồi lâu trong mộng, Trầm Khánh Khánh bỗng phát hiện cảnh trong mơ hôm nay có phần khác biệt. Quả nhiên, một lát sau, màu đỏ đầy trời rút đi như nước triều lui, trời đất đột nhiên thay màu áo trắng. Cô còn chưa kịp nhìn kỹ, lực chú ý đã bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn.
Hình như là một đứa trẻ sơ sinh, rất nhỏ, rất yếu, im lặng cuộn mình ngủ say.
Trầm Khánh Khánh nhìn xung quanh, nơi này trừ cô ra cũng không có người khác, cô muốn tiến lên nhìn xem tột cùng là cái gì, lại không ngờ không bước đi được, thử lần nữa, nửa bước vẫn khó đi như trước.
Trầm Khánh Khánh nhíu mày, đúng lúc này dưới thân đứa bé kia đột nhiên tràn ra chất lỏng màu đỏ sẫm, cô mới đầu còn không phản ứng kịp, nhưng chất lỏng kia càng ngày càng nhiều, dường như có thể nở rộ thành một đóa hoa tươi đẹp thật lớn, đứa nhỏ trắng nõn ở giữa nhụy hoa. Trầm Khánh Khánh sợ hãi, nhưng cô không thể bước lại gần, mắt thấy máu sắp chảy đến dưới chân cô…
Một trận lay động, Trầm Khánh Khánh đột nhiên mở mắt, hít sâu một hơi, dường như vừa được khai sinh.
“Khánh Khánh, cậu có ổn không?”
Trầm Khánh Khánh quay đầu, Quân Quân nhíu mày lo lắng nhìn cô, cô đưa tay sờ trán, nhưng lòng bàn tay đầy ắp mồ hôi.
Quân Quân vội vàng lấy khăn mặt giúp cô lau: “Gặp ác mộng? Vừa rồi cậu luôn rên rỉ.”
Trầm Khánh Khánh giật mình, cô cau mày, bất giác đưa tay bảo vệ bụng, há miệng nói chuyện, cổ họng lại khàn khàn dị thường: “Không sao…” Cô nheo mắt, nhìn ngọn đèn yếu ớt đầu giường, lại cúi đầu thì thầm, “Không sao cả.”
Quân Quân không bỏ qua cho cô: “Cậu lại gạt mình hả? Không sao thì đang yên đang lành lại chạy đến nhà mình làm gì, nói thế nào thì bây giờ cậu với Trữ Mạt Ly cũng phải dính như keo sơn chứ…”
Khi Trầm Khánh Khánh nghe thấy ba chữ Trữ Mạt Ly thì sắc mặt liền trầm xuống, không rõ lắm, nhưng Quân Quân lại thấy rõ ràng.
“Anh ấy vừa gọi điện đến.”
Lúc này Trầm Khánh Khánh nhíu mày, Quân Quân lập tức nói: “Mình nói với anh ấy là cậu không có ở đây.”
Trầm Khánh Khánh khẽ thở hắt ra: “Cảm ơn.”
“Điện thoại của cậu đều là tin nhắn với cuộc gọi của anh ấy.” Quân Quân lấy điện thoại đưa đến trước mặt Trầm Khánh Khánh, cô lại có thể không nhìn, “Hai người làm sao vậy, giận dỗi gì đây. Bây giờ bên ngoài ít nhiều đều có ánh mắt theo sát các cậu, vậy mà các cậu lại xảy ra nội chiến.”
Trầm Khánh Khánh hạ mắt, sườn mặt trắng bệch, có cảm giác lạnh nhạt cô độc, Quân Quân thấy mà hoảng, nhưng sau đó, khóe môi Trầm Khánh Khánh lại nở nụ cười, dứt khoát như tuyết rơi lá rụng, gió thổi tới liền biến mất.
Không phải cứ đứng vững được trước sóng to gió lớn thì bản thân sẽ không có chuyện.
Trầm Khánh Khánh thầm hỏi: “Cậu thấy anh ấy có yêu mình không?”
“Đương nhiên.” Quân Quân đáp không cần suy nghĩ, “Còn ai yêu cậu hơn anh ấy chứ? Anh ấy hiểu cậu hơn cả mình, đối xử với cậu tốt đến mức ai cũng có thể nhìn ra, sao giờ còn hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy làm gì.”
Vậy thì vì sao, cổ họng Trầm Khánh Khánh nghẹn đắng, dường như trong đầu có hàng vạn hàng nghìn lần không cam lòng, sao anh ấy không cần con mình?
“Cái gì?” Ted trợn mắt há mồm, nghẹn họng nhìn trân trối, không thể nói nên lời, “Anh… Anh… Anh cứ nói với cô ấy như vậy?”
Trữ Mạt Ly giẫm lên tuyết, vụn tuyết dưới chân không ngừng vang lên tiếng xoạt xoạt, gió lạnh thổi bay mái tóc anh, lộ ra gương mặt lạnh lẽo, màn đêm như hòa vào mắt anh, tìm khắp nơi cũng không thấy chút tia sáng.
Ted vô cùng đau đớn nói: “Mạt Ly, nhiều năm như vậy rồi, anh muốn làm gì, một câu tôi cũng không nói, đều làm giúp anh. Anh nói phải giấu cô ấy, được, tôi giúp anh che dấu thật kỹ, dù tôi biết rất nhiều, tôi cũng chưa hé răng một chữ. Nhưng, che dấu thì có thể giải quyết vấn đề sao? Vấn đề lại xuất hiện đấy, anh bảo cô ấy bỏ đứa bé, cô ấy sẽ nghĩ thế nào đây, đương nhiên cô ấy phải ầm ĩ với anh rồi. Tính cách Trầm Khánh Khánh quyết liệt như vậy, ngày trước quyết tâm đến suýt thì mất mạng… Anh không định tìm cách nào mềm mỏng hơn sao?”
Trữ Mạt Ly quay người lại, giọng nói lạnh như băng: “Mềm mỏng? Như thế nào là mềm mỏng? Lén làm cô ấy xảy thai?”
“Mạt Ly, tôi thấy anh quan tâm quá sẽ bị loạn, quá hồ đồ! Sao anh không ra vẻ thật hạnh phúc, sau đó đưa cô ấy đến bệnh viện tìm bác sĩ, trước đó thì chuẩn bị sẵn sàng, khiến bác sĩ nói cô ấy không thích hợp mang thai, không giữ được đứa bé? Đến lúc đó anh còn có lý do khuyên cô ấy bỏ đứa bé đi.”
Vẻ mặt Trữ Mạt Ly nhất thời mờ mịt, nháy mắt lại trở nên rất khó coi.
“Đúng không nào, bây giờ anh trực tiếp nói với cô ấy là không cần đứa bé… Ôi trời ơi, tôi chết mất.” Ted lắc đầu, mặt nhăn thành một dúm, “Nếu không thì anh để cô ấy sinh đi, anh cũng biết cô ấy yêu con bao nhiêu đấy, giúp cô ấy giữ thật tốt, nói không chừng lần này có thể sinh được…”
Trữ Mạt Ly lớn tiếng cắt ngang cậu ta: “Không được, rất nguy hiểm. Lần trước không phải cô ấy cũng giữ tốt lắm sao, còn không phải…” Nói đến đây anh đột nhiên im lặng, sắc mặt trắng bệch.
Ted cười khổ: “Anh thật sự cố chấp làm tôi không biết nên nói gì bây giờ.”
“Tôi không thể cho cô ấy chút cơ hội nào, cô ấy đã chịu quá nhiều tổn thương, tuyệt đối không thể để cô ấy nhớ lại,” Trữ Mạt Ly phóng ánh mắt ra xa, ánh mắt khẽ động, không biết nhìn thấy cảnh gì qua màn tuyết trắng, “Tôi cũng không muốn để cô ấy phải chịu chuyện nguy hiểm như vậy, tôi không muốn lại phải đối mặt…” Trữ Mạt Ly nói không được, chỉ chau mày thật lâu không nói gì.
Ted há miệng thở dốc, thở dài một tiếng, thật lòng nói: “Sao anh không đổi góc độ khác mà tự hỏi đi. Anh nói với cô ấy, cô ấy có thể nhớ ra, cũng có thể không nhớ ra, nhưng tóm lại thì cô ấy vẫn có thể hiểu được nỗi khổ của anh. Không nhớ ra tất nhiên là tốt nhất, nếu nhớ ra thì, Mạt Ly, bây giờ ngược lại là cơ hội tốt nhất, cô ấy có đứa bé, có lẽ là ông trời bù đắp cho cô ấy, dù cô ấy có biết, đứa con trong bụng cũng sẽ giúp cô ấy bớt đau khổ. Dù sao phụ nữ mang thai không thể tổn hại sức khỏe, hơn nữa so với 9 năm trước, bây giờ anh có thể bảo vệ cô ấy, không phải sao?”
Bóng đêm bao phủ, Trữ Mạt Ly nhìn chằm chằm vào vẻ nghiêm túc của Ted, có chút đăm chiêu.
Trong từ điển của Trầm Khánh Khánh không có từ gục ngã, cho dù đau lòng, làm việc vẫn là làm việc. Điều này cũng không có nghĩa cô đã thông suốt, cô chưa thông suốt một chút nào, nhưng Quân Quân nói rất đúng, người ngoài đang theo sát từng bước của cô, chỉ cần cô thoáng để lộ chút bất ổn thì sẽ bị đám người nhàn rỗi không có việc gì kiếm chuyện phóng đại.
Cô lại tiếp nhận một bộ phim mới, vẫn đang bàn bạc cùng đạo diễn, đại khái sau lễ khởi quay sẽ ra nước ngoài mấy tháng, đồng thời, “Nữ hoàng áo trắng” sắp phát sóng, cô cùng mọi người trong đoàn đi khắp nơi tuyên truyền cho bộ phim. Mọi chuyện lớn nhỏ khiến lịch trình của cô kín mít, mỗi ngày mở mắt ra đã bắt đầu như ngựa không dừng vó, khi nhắm mắt lại nghỉ ngơi cũng là đêm dài yên tĩnh. Cô rất bận, cô cần dùng công việc cho bản thân bình tĩnh một chút, cô hạ lệnh cho Ada, không tiếp bất cứ tin nhắn hay cuộc điện thoại nào của Trữ Mạt Ly. Ada khó hiểu cầm điện thoại của cô một thời gian.
Trầm Khánh Khánh xem nhẹ người ngoài, không bao lâu có tờ báo mượn chuyện cô đang cố gắng làm việc thêu hoa dệt gấm, nói Trầm Khánh Khánh làm gấp ba lần vì muốn nuôi gia đình, còn nói cô khiến Trữ Mạt Ly và Trữ Phong xa cách, lúc này cô muốn gửi gắm tình cảm vào công việc. Có thể thấy, sức tưởng tượng của con người quả là không có giới hạn, bản thân cô lại bình thản ung dung thấy nguy không sợ, chỉ cần không phải đối mặt với Trữ Mạt Ly, cô có tự tin có thể chỉnh đối phương thỏa đáng.
Suốt nửa tháng, dường như Trầm Khánh Khánh đang đánh du kích trên chiến trường, không tới mấy ngày phía Quân Quân đã bị Trữ Mạt Ly đột kích kiểm tra, may là ngày ấy cô còn chưa kết thúc công việc, tuy Quân Quân giữ bí mật giúp cô, nhưng không thể chắc chắn rằng Trữ Mạt Ly sẽ không quay lại bất ngờ. Vậy nên, cô lựa chọn ở lại khách sạn. Vì không muốn Trữ Mạt Ly biết hành tung của mình, cô cũng không liên lạc với Ted, còn uy hiếp Ada và Thuyền Trưởng, nếu dám hé răng, thì đừng theo cô nữa.
Không ai biết Trầm Khánh Khánh làm sao, nhưng tất cả mọi người đều biết hình như vấn đề này không phải chỉ có chút nghiêm trọng.
Quân Quân nói, hai người khó khăn lắm mới ở bên nhau, gian nan hơn cả cô ấy với Hàn Thâm, ầm ĩ chút là đủ rồi, đừng chiến tranh lạnh, tổn thương tình cảm.
Cô không để ý tới.
Ada nói, ngày nào Trữ tổng đều nhắn đến mấy chục tin, hay là chị Khánh Khánh xem một chút?
Thường ngày Trữ Mạt Ly rất ít nhắn tin, mỗi ngày mấy chục tin thật ra là làm khó anh, nhưng cô vẫn mặt không đổi sắc xóa hết tin nhắn.
Thuyền Trưởng nói, mỗi ngày Trữ tổng đều đến biệt thự chờ chị, đứng cả một ngày đêm…
Cậu ta còn chưa nói xong, đã bị Trầm Khánh Khánh đá ra ngoài cửa.
Sau đó lại là mười ngày anh đuổi tôi trốn.
Không lâu sau, một tin tức kinh thiên động địa ùn ùn kéo đến. Lần đầu tiên nhà họ Trữ chính thức ra mặt, tuyên bố ít ngày nữa sẽ cử hành lễ đính hôn, xác định quan hệ nhân duyên giữa con trai độc nhất Trữ Mạt Ly và An Thiến. Trữ Phong nói nguyên văn là như vầy, con dâu nhà họ Trữ chỉ có một, tên gọi chỉ có hai chữ, An Thiến.
Người ngoài nói đây là mượn hình nói bóng.
Khi Trầm Khánh Khánh nhận được tin tức này, cô đang thưởng thức đêm diễn lưu động của Quân Quân, trên đài phấn khích, fan dưới đài điên cuồng hết mình, cô lẳng lặng nhìn điện thoại, nhìn thấy tin nhắn của Phương Thuấn. Ada đi theo cô ở bên cạnh kích động hò hét, quay đầu lại đã thấy Trầm Khánh Khánh sững sờ với cái điện thoại, nhưng màn hình đã tắt đen rồi. Sắc mặt Trầm Khánh Khánh rất khác thường, trắng bệch đến đáng sợ, Ada cảm thấy khó hiểu, vội đi lên gọi cô.
Trầm Khánh Khánh đột nhiên quay mặt lại, Ada hoảng sợ, nhưng giây tiếp theo, Trầm Khánh Khánh đã cất điện thoại, mắt nhìn về phía trước.
Trái tim đập thình thịch, máu dồn lên đại não, thái dương đau âm ỉ. Trầm Khánh Khánh cảm thấy như cô đã là trấn tĩnh lắm rồi, ít nhất cô còn có thể ngồi im lặng ở