Trầm Khánh Khánh không khỏi tháo kính đen liếc nhìn khinh bỉ, sao tới giờ anh vẫn chưa chịu quên chuyện đó.
Gần tới giờ, Trầm Khánh Khánh xách hành lý đi theo đám đông lần lượt qua cửa khẩu. Trữ Mạt Ly ôm Liễu Liễu đi sau cô, cô dừng bước, quay đầu lại giục anh: “Anh về đi, ôm vậy không thấy mệt à?”
Trữ Mạt Ly vẫn đứng yên: “Không sao, tôi nhìn em đi vào trong.”
Trầm Khánh Khánh bất đắc dĩ, đi được hai bước lại quay đầu lại, anh còn đứng đó, thấy cô quay đầu, tặng cho cô nụ cười dịu dàng. Trong lòng cô bỗng có chút xúc động quay cuồng, giống như hai ngày trước đi theo sau anh trên đường vậy, bị vô số nước triều dâng vỗ về xao động.
Cô cũng không biết ẩn sau nụ cười này, tâm trạng của anh ra sao, giống như cô chưa bao giờ biết khi anh tức giận, lạnh nhạt, châm biếm, hay chế giễu cô, đến rốt cuộc là giận thật hay chỉ là diễn trò, lạnh nhạt thật hay chỉ là không muốn bị cô nhìn thấu.
Anh vẫn mang theo nửa cái mặt nạ trong suốt, không cho cô nhìn thấy vẻ mặt phía sau ấy, thay đổi thất thường, như thật như giả, sắm vai diễn của một kẻ thù, thường xuyên khiến cho cô tức giận. Nếu không phải người khác nói, thì cô vĩnh viễn cũng không biết anh đã vì cô làm những gì, dù cô biết, anh cũng chỉ cười nhạt, không tranh công, không thèm để ý, khiến cho cô thật sự nghĩ rằng anh chỉ vì tùy hứng nên mới giúp cô.
Cô bảo cô sẽ không để bản thân kích động, đó là giả, đối mặt với những việc như vậy thử hỏi ai không rung động? Nhưng cô thật không ngờ có người lại vô cớ phí tâm tư vì một người, ngày qua ngày, năm qua năm. Đáp án cũng không nhiều lắm, nếu cô coi lời An Thiến là thật, cũng có thể coi đó là một đáp án.
Cô cũng không dám nghĩ thêm đáp án khác.
Trầm Khánh Khánh lại nhìn vào mắt Trữ Mạt Ly, Liễu Liễu nói sau khi cãi nhau với cô xong anh thường khổ sở, nhìn nụ cười của anh bây giờ, đợi cô đi rồi, không biết anh có cô quạnh hay không.
Vì thế, cô quay bước lại, đứng trước mặt anh.
“Em tiếc tôi nên không muốn về à?” Trữ Mạt Ly cố ý chọc cô.
Lúc này cô không vì vậy mà tức giận hay lúng túng, chỉ cúi đầu im lặng, bỗng ngẩng đầu lên, hỏi anh rõ ràng: “Có thể nói cho tôi biết, buổi tối đầu tiên đến đây, bài trí trong phòng khách do anh sắp xếp?”
Trữ Mạt Ly mặt không đổi sắc, nhưng cũng không đáp.
Mấy lời nói của Liễu Liễu khiến cô hơi lo sợ, giờ thấy anh chưa lên tiếng, trong lòng cũng dần cũng hiểu được đầu đuôi.
Cô lại hỏi tiếp: “Thế thì, rốt cuộc anh đã viết gì trên tấm gương trong phòng tắm?”
Đêm đó anh vào phòng tắm trước làm gì, cô kiểm tra hết một hồi cũng không phát hiện vấn đề, lúc đó cô vẫn đang tức giận, không để ý nhiều, bây giờ nhớ lại, hình như trên gương dấu vết bị lau chùi.
“Em muốn biết sao?” Anh không phủ nhận.
Trầm Khánh Khánh gật đầu, vì để phòng anh lại đùa giỡn, cô cướp lời trước: “Đừng bảo tôi đoán, không được bảo không có hứng nên không muốn nói, cũng không được nói quên rồi.”
Trữ Mạt Ly bị cô chọc cười: “Giỏi lắm, ngày càng thông minh.” Nói xong lại rơi vào trầm mặc.
Giây phút này, suy nghĩ của Trầm Khánh Khánh lại va vào vách tường, sự hồi hộp sớm đã không phải từ ngữ để hình dung tâm trạng của cô.
Anh vẫn đang cân nhắc, có vẻ không muốn, nhưng cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng: “Anh…”
Thời khắc mấu chốt, đột nhiên phía sau có người va vào cô, cô bực mình quay đầu lại, là một du khách người Trung Quốc, người nọ vội vàng nói sorry với cô, cô khẽ gật đầu.
Đợi đến khi cô quay lại, Trữ Mạt Ly như khẽ thở phào, nói: “Em đi đi.”
Trầm Khánh Khánh mặt mày nhăn nhó: “Bây giờ anh không nói, sau này đừng hối hận.”
Khi anh không muốn nói, ai cũng không cậy được miệng anh.
Trầm Khánh Khánh hơi bực mình ngẩng đầu bước đi, đi được vài bước lại quay đầu: “Không nói thật à?”
Trữ Mạt Ly vẫn đứng im không nhúc nhích, rất ngoan cố.
“Được thôi.” Trầm Khánh Khánh kéo hành lý đi cũng không thèm quay đầu lại.
Khi trên máy bay cô còn rất bực mình, dựa người vào cửa sổ thất thần. Trước khi máy bay cất cánh, cô lấy điện thoại ra chuẩn bị tắt máy, đột nhiên nhận được một tin nhắn, BTDMW.
Cô chọc chọc vào màn hình mở tin nhắn xem.
“Anh lấy năm ngày của anh tặng cho em, còn em.”
Trầm Khánh Khánh sững sờ một giây, đột nhiên đứng dậy: “Tôi muốn xuống máy bay.”
Tiếp viên hàng không lập tức bước đến, khó xử nói: “Ngại quá, thưa cô, máy bay sắp cất cánh, xin mời cô ngồi xuống và thắt dây an toàn.”
Trầm Khánh Khánh sốt ruột ngã ngồi trở lại, nhìn thấy máy bay đã tiến vào đường băng, tâm trạng rối bời, cô cầm điện thoại nhắn trả lời lại năm chữ, sau đó hung hăng tắt máy.