Trữ Mạt Ly cười dịu dàng, rất vô tội, rất đả thương người: “Xin lỗi, tôi không muốn đánh thức Liễu Liễu.”
Trầm Khánh Khánh cứng miệng, mặt không biến sắc nhặt đồ lên.
Xem như anh lợi hại.
Khi nhập cảnh, Trầm Khánh Khánh đợi ở phía trước, Trữ Mạt Ly theo sát phía sau.
“Anh đi theo tôi làm gì?”
“Chúng ta đi cùng nhau.”
“Ai đi cùng anh chứ?”
“Vé máy bay của em do tôi trả.”
“…”
Hai người đứng song song, cô gái mang vẻ mặt bao công, chàng trai trái lại vẫn thờ ơ không để ý.
Hình như họ là người một nhà, hình như lại là chủ nợ đuổi theo con nợ, càng giống một người mẹ giận dỗi và cục cưng đang ngủ, cùng một người ba cực kỳ bình tĩnh.
Nhân viên kiểm tra nói một câu với Trầm Khánh Khánh bằng thứ tiếng Anh sứt sẹo, Trầm Khánh Khánh ngẩn người, không nghe được.
“Anh ta bảo em tháo kính râm xuống.” Trữ Mạt Ly tốt bụng nhắc nhở.
Trầm Khánh Khánh thầm mắng một câu, lập tức tháo kính râm xuống. Lại qua một lần kiểm tra đối chiếu, ba người thuận lợi thông qua. Trầm Khánh Khánh bỏ lại Trữ Mạt Ly, đi thật nhanh, qua vài cửa kiểm tra, rốt cuộc lấy được hành lý của mình, khi ra khỏi sân bay, trời đã dần rạng sáng.
Ngoài cửa có đủ loại người giơ biển hiệu, trong đó mấy chữ to “Ngài Trữ Mạt Ly” thật dễ thấy.
Trầm Khánh Khánh đi qua, người nọ chỉ nhìn cô một cái, dịch về bên cạnh.
Trầm Khánh Khánh kéo hành lý lại, muốn dùng tiếng anh chào hỏi anh ta, nhưng cô còn chưa nói được chữ nào, đối phương đã nói trước bằng tiếng Anh rằng, thật ngại, tôi đang đợi người, nếu cô muốn tìm hướng dẫn viên du lịch, mời qua bên kia. Ngón tay chỉ vào đám người đang hút thuốc, là những hướng dẫn viên tự do.
Lúc này Trữ Mạt Ly bế Liễu Liễu chậm chạp đi tới, nói tiếng Trung với anh ta: “Tôi là Trữ Mạt Ly.”
Hướng dẫn viên du lịch kia lập tức mặt mày rạng rỡ, nhiệt tình nhận lấy hành lý của anh, trả lời bằng tiếng Trung: “Ngày Trữ, xin chào, tôi họ Trần, là Hoa Kiều, gọi tôi Trần Đạo được rồi. Đi đường vất vả, đây là khăn ướt, ngài lau mồ hôi, còn có đồ uống lạnh nữa. Bây giờ Trung Quốc đang rất lạnh, ở nơi này của chúng tôi thì cả năm đều ấm như vậy.” Anh ta lại đưa nước tặng hoa, thấy cục cưng xuống khỏi Trữ Mạt Ly, lập tức nói, “Xe ở ngay phía trước, để con gái anh vào xe nằm ngủ đi.”
“Được.”
Trầm Khánh Khánh hoàn toàn bị phớt lờ.
“Trữ Mạt Ly!”
Trầm Khánh Khánh giậm chân, đuổi theo.
“Em đi cùng tôi hả?” Trữ Mạt Ly quay đầu lại, tỏ vẻ nghi hoặc, sau khi thấy vẻ mặt sắp bùng nổ của Trầm Khánh Khánh, lại ra vẻ hiểu ra, “Tôi nhớ ra rồi, em là hành khách theo tôi xin chữ ký.”
Có thể diễn thật cơ đấy, người đàn ông này có tham vọng trả thù quá lớn!
Trầm Khánh Khánh thực sự nghiến răng nghiến lợi, giả vờ cười: “Đúng vậy, chính là tôi, ngài già rồi mà vẫn còn nhớ rõ nhỉ?”
Sau đó, Trữ Mạt Ly cuối cùng cũng giới thiệu với Trần Đạo: “Đây là vị hôn thê của tôi, tính tình cô ấy không tốt lắm.”
Trầm Khánh Khánh vừa rồi còn nhớn nhác, nháy mắt như bị đá đập trúng, sau vài giây cứng ngắc, chuẩn bị mở miệng mắng, Trữ Mạt Ly lại cố tình “hừ” một tiếng: “Đừng làm ầm với con gái.”
Lời nói của anh khiến Trầm Khánh Khánh nuốt lại lời định nói, kết quả là nội thương nghiêm trọng.
Trần Đạo kinh ngạc nhìn Trầm Khánh Khánh: “Ngại quá, vừa rồi tôi vô lễ, quá vô lễ rồi.”
Trầm Khánh Khánh nhìn Trữ Mạt Ly chằm chằm, khóe miệng co giật có tranh cãi cũng vô ích, phun từ kẽ răng ra hai chữ: “Quên đi.”
Trần Đạo đánh giá qua lại giữa hai người, không khỏi nhìn Liễu Liễu, thật sự không biết nên giải thích sự tình này như thế nào.
Trữ Mạt Ly bình thản nói: “Chắc anh ngạc nhiên lắm về vị hôn thê của tôi.”
“Ha ha, không, không đâu…”
Nhưng mà, khiến người ta không ngờ là, Trầm Khánh Khánh lạnh lùng cắt ngang: “Đứa bé không phải con tôi, là con vợ cũ.”
Bầu không khí đã quỷ dị chợt lạnh đến đóng băng.
Nếu trước kia Trầm Khánh Khánh tuyệt không nói lời quá phận trước người ngoài, nhưng hôm nay sau khi bị kích động, cô có chút không khống chế được tâm trạng của mình.
Hai người lại đứng song song, Trữ Mạt Ly bình tĩnh chậm rãi mở miệng: “Trần Đạo, đưa chúng tôi tới villa trước.”