Kỳ thật lời vừa ra khỏi miệng, Trầm Khánh Khánh liền hối hận.
Dù tâm trạng cô không tốt thế nào, cũng đừng nói làm tổn thương người khác như vậy. Nhưng cô chết vì sĩ diện nên không thể giải thích ngay, vì thế dọc đường đi đều miễn cưỡng chống đỡ. Trên xe, quan tâm đến đứa bé đang ngủ, Trần Đạo chỉ giới thiệu đơn giản về hành trình vài ngày tới, sau đó, cảm thấy thật ngột ngạt như bị nhét vào không gian chật chội, đến mức cả chuyện hít thở cũng trở thành áp lực. Trầm Khánh Khánh nhìn lén Trữ Mạt Ly, anh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, sườn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, ánh mắt vẫn mở không hề chớp, nhưng thật sự thì không có thứ gì lọt vào mắt anh.
Hướng dẫn viên du lịch đưa họ vào villa xa hoa, giao chìa khóa cho Trữ Mạt Ly, trước khi đi anh ta muốn giải tỏa bầu không khí xấu hổ, liền chỉ vào cửa lớn, giọng nói vùng Phúc Kiến trộn lẫn tiếng phổ thông: “Có rất nhiều đôi vợ chồng chọn nơi này trong tuần trăng mật, ngài Trữ thật tinh mắt.” Nói xong lại nháy mắt với Trầm Khánh Khánh, “Thật sự rất lãng mạn.”
Trữ Mạt Ly và Trầm Khánh Khánh nghe xong đều không có phản ứng gì, Trần Đạo tự biết mất mặt nên rút lui.
Trầm Khánh Khánh đẩy cửa đi vào, đập vào mắt chính là sân nhà tinh xảo, cây xanh phân bố hai bên, tỏa ra mùi hương tươi mát đặc biệt trong không khí, giữa mặt cỏ là một con đường nhỏ rải bằng đá cuội, hai bên đốt mấy ngọn đèn nhỏ, chiếu sáng một mảnh xanh biếc. Con đường nhỏ dẫn tới một cây cầu đá, phía dưới là ao nước, tiếng nước chảy chầm chậm vang lên giữa trời đêm tịch mịch đặc biệt rõ ràng. Đi qua cầu sẽ tới phòng khách đã mở sẵn.
Trong phòng khách phủ kín hoa hồng đỏ, ngay cả ngọn đèn treo trên cao cũng có hoa hồng. Một rừng hoa hồng, ban đêm, hoa hồng nở rộ hay hoa hồng chớm nụ, tình cảm nồng đậm khiến người ta khó lòng kháng cự.
Trầm Khánh Khánh nhặt một đóa hoa hồng khẽ ngửi, lại thấy trên bàn trà giữa phòng khách có một bình đá, bên trong là sâm banh cô thích nhất.
Cô chợt hoảng hốt, lý trí đã không theo kịp cảm xúc, cầm chai sâm banh đi vào phòng. Trữ Mạt Ly cẩn thận bế Liễu Liễu lên giường, đắp chăn cho bé, lại hôn lên trán con gái. Chữ yêu thương viết trên mặt anh, đơn thuần không tạp chất. Qua một lúc, anh đứng dậy bước đến trước mặt Trầm Khánh Khánh, nhìn chai sâm banh trong tay cô, không đợi cô mở miệng hỏi, cúi đầu trêu chọc trước: “Phục vụ không tồi.”
Trầm Khánh Khánh bỗng tỉnh ra, sau đó từ tận đáy lòng, bắt đầu thấy thẹn với ý nghĩ phát sinh nửa khắc trước.
“Em tắm trước đi, phòng tắm ở phía sau.” Trữ Mạt Ly ngồi xuống sô pha bắt đầu sửa sang hành lý, “À, chờ chút.”
Trữ Mạt Ly đi vào phòng tắm, một lúc lại đi ra, nói: “Được rồi.”
Phòng tắm lộ thiên, bốn phía đều là hương hoa hồng tinh khiết, trong bồn tắm lớn cũng rải cánh hoa hồng.
Trầm Khánh Khánh dạo quanh một vòng, quả thật không có gì khác thường, lúc này mới yên tâm đi tắm. Cô nằm trong bồn tắm lớn, nhìn lên sao trời, bầu trời đảo bali trong vắt như thế, trên trời mây trôi lơ lửng cho cô bao cảm xúc, đối lập với nội tâm nặng trĩu suy tư của Trầm Khánh Khánh.
Cô tức giận như thế, xúc động như thế, tồi tệ như thế… Bình tĩnh lại mới thấy bản thân còn ngây thơ hơn một đứa trẻ. Đã 28 tuổi, bình thường có thể thản nhiên đối phó với đám truyền thông khó chơi, lăn lộn trong vòng luẩn quẩn nhiều năm như vậy, sự tình nào là không thấy, dù gặp mặt Quý Hàm lạnh lùng hiểu lầm cô, cô cũng có thể thờ ơ lạnh nhạt, sao gặp chuyện của Trữ Mạt Ly thì lại mất bình tĩnh như vậy? Loại sự tình này càng ngày càng nghiêm trọng, mới đầu cô còn không để ý, trước kia bọn họ cũng sẽ cãi nhau, bất hòa. Chỉ là, sự tình bây giờ hình như có điểm khác biệt, cảm xúc của cô đã bắt đầu bị người này nắm giữ, dù vui hay không vui, hình ảnh khỏi bệnh thấy Trữ Mạt Ly vẫn lưu lại rõ ràng, dường như khi nghe thấy ba chữ “vật thay thế” trong miệng An Thiến, đầu của cô lập tức nổ tung.
Quân Quân nói cô như con gái đang yêu.
Trầm Khánh Khánh không khỏi cười trào phúng, sao cô có thể thích Trữ Mạt Ly chứ… Sao có thể… Không nói đến chuyện cha anh ta đùa giỡn mẹ cô, sinh ra cô lại vứt bỏ, Trữ Mạt Ly là người may mắn, cũng là kẻ mưu mô, anh ta vui vẻ sung sướng ở nhà họ Trữ, còn sai khiến cô, cố tình bắt cô vì chuyện Quý Hàm mà ký hợp đồng bí mật với anh ta – tuyệt đối không được công khai thân phận, tuyệt đối không được tiết lộ bí mật của bọn họ trước bất kỳ ai, chỉ để bảo toàn quyền thế, địa vị, tài sản của anh ta, chuyện gì anh ta cũng làm được. Nhìn lại anh ta đi, gương mặt tuấn mỹ thâm độc, xoi mói, xấu xa, sâu cay, tự phụ, cuồng vọng, âm hiểm… Anh ta đúng là đúng, sai cũng vẫn là đúng, tâm lý biến thái, trời không dung thứ. Bây giờ lại thêm một chuyện, anh ta vẫn là người cha mất vợ, không phải chuyện đáng xấu hổ, nhưng đáng xấu hổ chính là anh ta lại có ý đồ với cô, bất luận nhìn từ góc độ nào thì động cơ đều không tốt.
Cô tự nhận mình là một người phức tạp, nên cô thầm muốn tìm một người đơn giản sống một cuộc đời đơn giản, hiển nhiên Trữ Mạt Ly còn phức tạp hơn cô cả trăm lần.
Đúng vậy, cho dù cô không hề có cảm giác với Quý Hàm, cô cũng sẽ không thích Trữ Mạt Ly.
Trầm Khánh Khánh vội vàng tắm rồi trở lại phòng khách, Trữ Mạt Ly đang nhắm mắt ngồi trên sô pha, nhìn từ xa là một bức tranh tĩnh lặng.
Anh nghe thấy động tĩnh thì lập tức mở mắt ra: “Tắm rồi? Vậy em đi ngủ trước đi.”
Trầm Khánh Khánh sửng sốt, ngủ? Đó là một vấn đề lớn. Cô nhìn lại cái giường lớn duy nhất trong phòng nghỉ, nhíu mày: “Giường đâu?”
“Em có thể nằm bên trái, Liễu Liễu nằm giữa, tôi ngủ bên phải.”
“Nằm mơ đi.” Trầm Khánh Khánh dứt khoát nói, “Tôi với Liễu Liễu ngủ trên giường, anh ngủ sô pha.”
Trữ Mạt Ly nở nụ cười: “Sao tôi lại cho em ngủ cùng con gái tôi trên một cái giường nhỉ?”
Trầm Khánh Khánh giật mình, ngực bị đấm một cú hung ác, cô bất giác xiết chặt khăn tắm, cả người cứng ngắc.
Trên giường Liễu Liễu ngủ như thiên sứ.
Trầm Khánh Khánh nhìn bé chăm chú, rất hối hận đã nói câu nói kia, lại may mắn là bé đã ngủ, nếu để bé nghe thấy, cô không biết giải thích với bé rằng trong lòng cô có bao nhiêu yêu thích bé.
Cô rốt cuộc mở miệng: “Tôi xin lỗi, tôi không nên nói câu đó.”
“Câu gì?”
Trầm Khánh Khánh đè thấp giọng, cả giận nói: “Anh đừng bắt tôi nói lại lần nữa có được không?”
Trữ Mạt Ly lắc đầu: “Em không nói sai, em thật sự không phải mẹ Liễu Liễu.” Anh dừng lại, “Có điều, em rất yêu thương con bé, tôi thấy điều đó. Em có thể tức giận nói với tôi như vậy, nhưng không thể nói trước mặt con bé. Liễu Liễu rất nhạy cảm, có thể vì một câu nói này, cả đời này sẽ không nói chuyện với em nữa.”
Luôn tưởng Trữ Mạt Ly vô cùng tự đại, tính cách thâm trầm, nhưng hôm nay anh lại không nhân cơ hội này gây sự, lời nói bình tĩnh trầm ổn khiến Trầm Khánh Khánh chợt không biết nói gì đáp trả.
“… Tôi biết rồi.” Trầm Khánh Khánh không khỏi mạnh miệng, “Nhưng mà, là anh chọc tôi trước.”
“Được, vậy em nói cho tôi biết, sao tôi lại chọc em giận?”
Trầm Khánh Khánh muốn nói, lại không thể nói.
Trữ Mạt Ly từng bước đến gần, cúi đầu: “Tôi đổi câu hỏi khác vậy, hôm nay An Thiến nói gì với em?”
Trầm Khánh Khánh trừng lớn mắt: “Sao anh biết…”
Cô chợt ý thức được câu hỏi này có bao nhiêu ngu dại, chỉ cần tìm Thuyền Trưởng hỏi chút là có thể biết ngay.
“Không cần giải thích, tự tôi cũng có thể hiểu rõ.”
“À? Tôi lại không cho là như vậy.” Trữ Mạt Ly híp đôi mắt phượng, “Em đã không chịu nói, thì tôi chỉ có thể nói với em, bất kể cô ta nói chuyện gì, đều là giả cả.”
Trầm Khánh Khánh lập tức phản bác: “Sao anh biết là giả chứ?”
Trữ Mạt Ly hỏi lại: “Vậy sao em lại tin rằng cô ta nói thật, mà không muốn nghe tôi nói một câu. Khánh Khánh, tôi biết cô ta đã lâu nên hiểu rõ cô ta, em tốt nhất đừng tin lời cô ta nói, về sau cũng ít tiếp xúc với cô ta đi, đây là tốt cho em thôi.”
“Không cần anh dạy tôi phải làm thế nào, cô ta nói thật hay giả cũng chẳng quan trọng gì với tôi cả.”
Trữ Mạt Ly tới gần từng bước: “Chắc chứ, vẻ mặt của em không giống như không sao cả.”
Cũng chẳng liên quan tới thật lòng thật dạ, dường như Trầm Khánh Khánh trả lời theo thói quen: “Chuyện của anh, từ trước tới nay, với tôi đều không quan trọng.”
Cảnh tượng yên lặng ba giây.
Trữ Mạt Ly đột nhiên quay người lấy quần áo, sau đó đi tới phòng tắm, bình tĩnh nói: “Xét thấy giải thích của em, tôi chấp nhận, em ngủ giường, nhưng tôi cũng muốn ngủ.” Trầm Khánh Khánh mới vừa định nói một hơi dài, lại nghe anh nói, “Không được phản kháng.”
Nói xong anh đi vào phòng tắm, đóng sập cửa.
Trầm Khánh Khánh hít thật sâu, đến bên giường, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, sau đó nghiêng người nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia. Cô nằm sát vào bé, cẩn thận ôm bé vào trong lòng, yên lặng một lúc, thầm nói, xin lỗi con.
Rõ ràng đã ba giờ sáng, nhưng cô không hề buồn ngủ, thậm chí vô cùng khẩn trương, vẫn dựng thẳng tai chú ý động tĩnh sau lưng. Qua một lát, cô nghe thấy tiếng bước chân của Trữ Mạt Ly, anh tắt đèn. Sau đó, giường lõm xuống một bên, một mùi hương thơm ngát lan tỏa trên giường.
“Đưa chăn.”
Anh ở bên kia khẽ nói, sau đó cô cảm giác anh cúi người lại đây, cô cuống quýt dịch tới mép giường. Rồi anh vén chăn lại, quay người, lại im lặng như cũ.
Đây chắc chắn là một đêm khó khăn, dường như thời gian đặc biệt kéo dài, nhưng chỉ cách hai tiếng là tới buổi sáng. Trầm Khánh Khánh từ những ý nghĩ hỗn loạn rơi vào giấc mộng rối ren, ở trong mơ cô còn ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên người Trữ Mạt Ly, như kết trái trong lòng cô, tràn đầy mật ngọt, một lớp lại một lớp…
Buổi sáng đến lặng yên không tiếng động, cửa chớp đã đóng lại, ánh mặt trời đẹp đẽ lợi dụng kẽ hở lách qua khe cửa.
Ngoài cửa sổ đúng là một trời đầy nắng, dường như nghe thấy cả tiếng cười sang sảng của trẻ thơ.
Khi Trầm Khánh Khánh tỉnh giấc, bên giường không một bóng người. Cô xuống giường mở cửa, cảnh tượng trước mắt khiến cô đột nhiên nảy sinh một loại tình cảm khó hiểu, chạm tới nơi mềm nhất trong lòng. Liễu Liễu ôm phao cứu sinh nghịch ngợm trong bể bơi, tươi cười sáng lạn hơn ánh mặt trời, Trữ Mạt Ly mặc áo khoác dài ở trên bờ nhìn bé không ngừng, trong tay còn cầm các loại đồ chơi được bơm phồng, thật giống một người ba bình thường.
“Dì Khánh Khánh, sao giờ dì mới dậy thế, dì còn thích ngủ nướng hơn ba con nữa!”
Giọng nói vui vẻ của Liễu Liễu kéo cô trở về hiện thực, Trầm Khánh Khánh ngồi xổm bên bờ: “Con đã chơi rồi à, vui vẻ thế rồi kìa.”
Liễu Liễu vịn vào bờ cười tít mắt: “Ha ha, ba ba nói mấy ngày này con muốn chơi thế nào cũng được.”
Trầm Khánh Khánh ngẩng đầu, đúng lúc Trữ Mạt Ly cúi đầu, ánh mặt trời dịu nhẹ chiếu rọi khuôn mặt anh, cô đứng hình không biết phải làm sao, nghĩ tới ánh hào quanh trong mắt anh lại cảm thấy khó chịu.
“Bữa sáng ở trên bàn trong nhà ăn.” Trữ Mạt Ly không chút để ý nói.