Quân Quân trời sinh có một thú vui là xem Trầm Khánh Khánh đấu võ mồm với Trữ Mạt Ly. Hai người đó đều có sở trường dùng khuôn mặt tươi cười đeo thương mang gậy đè bẹp đối phương, thể hiện một quá trình đặc sắc. Vậy nên, người xứng đôi như bọn họ rất hiếm gặp.
Đôi mắt phượng của Trữ Mạt Ly vẫn duy trì ý cười, dù Trầm Khánh Khánh đột nhiên buông một câu như vậy, cũng không làm anh giật mình. Anh ra vẻ kinh ngạc, chẳng qua vì muốn cô gái này đắc ý một chút.
Sau khi đạt được hiệu quả, Trữ Mạt Ly giải thích: “Em vẫn nói để mình em giải quyết chuyện này. Vậy nên, tôi nghĩ không nói cho em thì tốt hơn.”
Trầm Khánh Khánh gật đầu: “Làm việc tốt không lưu danh. Sếp này, tôi với anh lăn lộn nhiều năm như vậy, tôi vẫn chưa hiểu anh nhỉ?”
“Khánh Khánh, đây là một loại phương thức Mạt Ly theo đuổi cậu, cậu nhìn cậu đi, bảo cậu chậm hiểu cậu còn không tin.” Quân Quân không khỏi phụ họa.
Trầm Khánh Khánh giả mù sa mưa khen ngợi: “Đẩy mình vào hang sói, sau đó bố thí một chút? Phương thức thật không tồi.”
“Khánh Khánh, sao cậu có thể nói như vậy? Cậu có biết vì cậu mà Trữ Mạt Ly đối phó với Hàn Thâm như thế nào không?”
Trữ Mạt Ly bỗng ngẩng đầu, không chút hoang mang giành lấy ly rượu của Quân Quân: “Quân Quân, cô uống nhiều rồi. Tôi thấy chúng ta có thể về.”
“Chờ chút, Kiều Hàn Thâm cũng từng nói lời kỳ lạ như vậy.” Trầm Khánh Khánh cười như mèo bắt được chuột, “Không phải anh làm gì cho tôi đấy chứ?”
“Không có gì.”
“Anh ta dùng cổ phần công ty uy hiếp Hàn Thâm.”
Hai giọng nói cùng lúc vang lên.
Trầm Khánh Khánh giật mình, sau khi trải qua vài giây ngắn ngủi đứng hình, cô nhìn Trữ Mạt Ly: “Anh uy hiếp anh ta, vì cái gì?”
Uy hiếp? Khó trách lần trước Kiều Hàn Thâm lại nói chuyện cổ quái như vậy. Kiều Hàn Thâm và Trữ Mạt Ly, tốt nhất không nên hỏi quan hệ của họ như thế nào, một núi không thể có hai hổ. Thường ngày hai người bên ngoài cũng không có mâu thuẫn gì, sẽ không ai khiêu khích người khác, đây là hai người ăn ý với nhau. Trữ Mạt Ly là người thông minh trong thông minh, không có lý do đầy đủ, anh tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện như vậy.
Băng ghế im lặng một hồi, Quân Quân cũng tỉnh rượu ba phần.
Ngón tay thon dài của Trữ Mạt Ly lại lướt nhẹ qua mặt ngoài chiếc nhẫn kim cương. Ánh mắt anh trầm tĩnh như nước, lướt chậm qua khuôn mặt của Trầm Khánh Khánh, nụ cười yếu ớt trên miệng anh như một món đồ trang sức xinh đẹp.
“Vì hắn chống đối tôi.” Trữ Mạt Ly bỏ khăn ăn đứng lên, khí thế có phần áp người, “Có thể trở về chưa, con gái tôi còn đang chờ tôi ở nhà.”
“Được… Được.” Quân Quân choáng váng đứng lên.
Trầm Khánh Khánh ngồi im không nhúc nhích.
Tay cô hơi lạnh, còn hơi run. Cô không khỏi thay đổi thế ngồi, có điều tâm trạng cũng không thay đổi, cũng vì trái tim đang đập run rẩy của mình.
Ngay trước khi Trữ Mạt Ly trả lời, cô đã có một đáp án, chẳng qua cô thấy nó không phải sự thật, giống như khi cô năm tuổi có người nói cô sẽ trở thành siêu sao vậy.
Trữ Mạt Ly, vì cô?
Quân Quân xem xét tình hình, rất thông minh nói: “Tôi ra ngoài chờ hai người.”
Cô vừa ra khỏi cửa, Trầm Khánh Khánh lập tức hỏi: “Anh uy hiếp anh ta không được nhúng tay vào chuyện của Trương Hiển Chính?”
Trữ Mạt Ly lại ngồi trên ghế, anh cười cười: “Đoán thoải mái, em có vẻ rất khẩn trương.”
Trầm Khánh Khánh bất giác sờ mái tóc dài, lập tức trở mặt: “Tôi rất ổn, anh đừng lảng sang chuyện khác.”
Khóe môi Trữ Mạt Ly khẽ cong lên, không nhiều không ít, nét dịu dàng và lạnh lùng cùng lúc đan xen vào nhau, anh ôn hòa nói: “Tôi không có gì muốn nói.”
“Được, vậy tôi nói.” Trầm Khánh Khánh đứng lên, đến trước mặt anh rồi đi lại vài bước, “Anh làm như vậy là vì tôi, hay vẫn vì bản thân anh?”
“Em nói gì?”
Trầm Khánh Khánh chỉ vào chính mình, không kìm được, lắc đầu cười: “Sẽ không vì tôi chứ? Tôi sẽ sợ hãi đấy.”
Lông mi Trữ Mạt Ly cũng chưa động.
“Hiển nhiên không phải vì tôi.” Trầm Khánh Khánh giơ tay chỉ ra điều lệ, “Tôi biết Trương Hiển Chính và anh cũng có vài mâu thuẫn nhỏ. Hắn giúp Kiều Hàn Thâm đoạt lấy hai vai diễn của anh, hắn luôn chống đối với từng lời anh nói. Thông thường, với người như vậy, anh sẽ không để hắn ta được vui vẻ lâu dài. Anh đẩy tôi vào hang sói quay phim với hắn, đơn giản vì muốn phân tán sự chú ý của hắn, đúng lúc tôi cũng muốn đối phó hắn. Vậy nên anh chỉ cần hơi phối hợp một chút, sau lưng đâm hắn một đao. Nếu tôi đoán không sai, người xử tử hắn chính là anh. Anh chuẩn bị vô cùng toàn vẹn, thậm chí vì tránh tai mắt mọi người còn bay sang Mĩ. Sau đó thì chẳng kẻ nào biết rốt cuộc ai đâm Trương Hiển Chính một đao trí mạng.”
Trữ Mạt Ly nhẹ nhàng vỗ tay: “Suy đoán rất hay.”
Trầm Khánh Khánh một tay chống bàn, một tay xoa eo, cô thích cảm giác nhìn xuống này, nó giúp cô có thể thả lỏng sự khẩn trương trong lòng. Nhất là khi đối mặt với Trữ Mạt Ly, anh luôn làm cô khẩn trương quá mức.
“Cảm ơn, mới đầu tôi cũng nghĩ không ra, chỉ là câu nói “tôi vẫn đơn phương theo đuổi cô Trầm” kia, sau đó tôi lại đứng từ góc độ anh tự hỏi, đột nhiên hiểu ra thôi.”
“À? Sao em biết tôi nghĩ cái gì?”
“Ở đây không có người khác, chúng ta thẳng thắn với nhau đi.” Trầm Khánh Khánh kéo ghế dựa, ngồi xuống, “Đối với anh mà nói, tôi là một tai họa ngầm, một quả bom, bất cứ lúc nào cũng có thể mang tới tai họa cho anh – một khi cha anh biết tôi tồn tại, bí mật anh dốc sức bảo vệ sẽ bị lộ ra ngoài, anh có thể cho phép chuyện này xảy ra sao? Cho nên, anh chỉ có hai con đường có thể đi: thứ nhất, làm tôi biến mất, thứ hai, cột hai chúng ta vào nhau. Điều thứ nhất đương nhiên không thể, như vậy điều thứ hai sẽ là lựa chọn sáng suốt nhất.”
Vẻ mặt của cô như một luật sư tài năng tranh luận trên tòa án.
Trữ Mạt Ly nhích lại gần Trầm Khánh Khánh, Trầm Khánh Khánh muốn trốn tránh, lại bị anh đột nhiên giữ chặt. Anh không mạnh tay, xem như dịu dàng, Trầm Khánh Khánh muốn chạy thoát, bỗng phát hiện nếu làm như vậy, ngược lại cô có vẻ phản ứng quá khích.
Trữ Mạt Ly không buông tay, anh nhìn cô một lúc. Ánh mắt anh rất đẹp, đường nét hoàn mỹ, đôi con ngươi đen thẫm, ánh mắt này đã từng được fan bình chọn là ánh mắt say lòng người nhất. Bất luận cười hay không đều đẹp nhất, mà vẻ đẹp này cùng với cảm giác áp bức mạnh mẽ, không phải bất cứ ai cũng có thể chịu được.
Trầm Khánh Khánh đã từng nói, ánh mắt này làm cô nhớ tới loài sói bạc dưới trăng, lạnh lẽo như băng và xinh đẹp.
Nhưng là, ánh mắt anh bây giờ vừa bình tĩnh vừa dịu dàng, cứ như liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu mọi thứ, tình cảm nơi đó chậm rãi lưu động như không có tận cùng: “Tôi biết trong mắt em tôi là loại người gì. Nhưng em vẫn chưa hiểu hết về tôi.”
Tay Trầm Khánh Khánh bị Trữ Mạt Ly nắm chặt cuối cùng cũng được thả ra, nhưng cô không ngừng đổ mồ hôi. Mà ngón tay Trữ Mạt Ly lại lướt nhẹ trên mặt cô, dường như một chút cũng không để ý.
“Có một số việc tôi không nói không có nghĩa là tôi không làm. Cũng có một số việc tôi làm không có nghĩa là nhất định tôi phải nói. Nhưng chuyện tôi đã nói, tôi chắc chắn sẽ làm.”
Trầm Khánh Khánh không dễ chịu mấy, chau mày: “Anh làm tôi chóng mặt.”
Trữ Mạt Ly buông tay khỏi người cô, lại cúi đầu nói bên tai cô: “Vậy thì tốt rồi, từ từ nghĩ lại.”
Trầm Khánh Khánh ngạc nhiên bởi hành động bất ngờ của anh, nhưng đợi cô lấy lại tinh thần, anh đã đứng ở cửa, người cũng như khi đến: “Vẫn chưa đi?”
Cuộc sống bận rộn dần dần giúp người ta quên đi phiền não, như lời nói chẳng hiểu ra sao của người nào đó, như người tên Quý Hàm. “Tuyệt đại phong trần” sau một loạt phong ba cuối cùng cũng đến lần đầu ra mắt, mà Trầm Khánh Khánh bắt đầu chiêng trống rùm beng chuẩn bị bộ phim mới “Nữ hoàng áo trắng”, vấn đề lớn nhất bây giờ là nam chính vẫn chưa xác định, đạo diễn đang rất buồn rầu.
Rất nhiều siêu sao đều từ màn ảnh nhỏ hướng ra màn ảnh lớn, sau đó bọn họ đi đường lớn của siêu sao, vứt bỏ bàn đạp ban đầu không còn một mảnh. Vậy nên, khi Trầm Khánh Khánh xác nhận tham gia “Nữ hoàng áo trắng”, rất nhiều người thấy bất ngờ, nhất là Trữ Mạt Ly. Trữ Mạt Ly cũng không muốn Trầm Khánh Khánh nhận quay phim truyền hình, không chỉ vất vả, cát sê còn ít, càng không thể đạt được giải thưởng quốc tế, thật sự không phải một cuộc mua bán có lời.
Nhưng Trầm Khánh Khánh lại làm như vậy, còn rất kiên quyết. Cô bỏ qua nhiều kịch bản phim như thế, không quay, cố tình chọn bộ này, có hai nguyên nhân. Một, đạo diễn là Lí Chí Vân, Bá Nhạc của cô, con người luôn phải uống nước nhớ nguồn. Hai, vai diễn này, quá giống Trầm Khánh Khánh, không hẳn là người ác, cũng không hẳn là người tốt, vì đạt mục đích của bản thân có thể sử dụng tất cả mọi thủ đoạn, nhưng cũng có giới hạn của chính mình. Lần đầu tiên thấy vai diễn này, Trầm Khánh Khánh đã rất say mê.
Buổi ra mắt phim hôm ấy, Trầm Khánh Khánh trang phục lộng lẫy tham dự. Vì thời điểm này, một tháng trước công ty đã sắp xếp một loạt hoạt động hy vọng có thể tiếp tục hâm nóng bầu không khí ngày ra mắt phim, điều này cơ bản là “lửa đổ thêm dầu”. Sau nhiều chuyện như vậy, cơ hồ không ai không biết “Tuyệt đại phong trần”. Nguyên nhân vì lúc trước quảng bá nhiều như thế, dù rằng rất nhiều người muốn xem một chút cảnh nóng trong phim, có người đến xem Trầm Khánh Khánh lần đầu lộ diện chính thức sau nhiều ngày như vậy, mặc kệ tốt hay xấu, thậm chí vé buổi ra mắt phim còn bị cướp đoạt, hấp dẫn hết ánh mắt mọi người.
Quảng cáo rùm beng là bộ phim điện ảnh cuối cùng trong nghiệp đạo diễn của Trương Hiển Chính, diễn viên Trầm Khánh Khánh phá lệ vào vai một đời danh kỹ thăng trầm, cùng dàn sao mới nổi tham gia diễn xuất, hoàng đế làng giải trí Trữ Mạt Ly chịu trách nhiệm sản xuất, bộ phim cổ trang xúc động nhất lịch sử - “Tuyệt đại phong trần”.
Buổi ra mắt phim náo nhiệt đến nỗi khiến người ta hoài nghi những scandal trước đó là do Trữ Mạt Ly cố tình dàn dựng.
Trầm Khánh Khánh cũng không đến muộn sự kiện quan trọng thế này, đây là sự chuyên nghiệp cô rèn luyện hàng ngày. Khi cô mặc một chiếc váy sang trọng đính kim cương xuất hiện ở hội trường, tình cảnh suýt nữa không khống chế được.
Cô là ngôi sao nữ có phong thái xuất chúng nhất trong làng giải trí, cũng là ngôi sao nữ có nụ cười đẹp nhất. Cô lộng lẫy, thanh cao lại mê người, cô khoan thai cùng nam diễn viên Dương Phàm sánh bước trên thảm đỏ, vô số ánh đèn flash như ánh sao điểm xuyết khiến cô càng thêm chói lọi, sao quanh trăng sáng. Cho dù cô không phải người đẹp nhất, nhưng khoảnh khắc cô nhìn về phía bạn, hô hấp của bạn không thể không lạnh đi như hàn mai, đông cứng vì ái mộ đóa hoa đào xinh đẹp. Nữ minh tinh nào ở cạnh cô cũng đều ảm đạm nhạt nhòa. Tuy tuổi trẻ là vốn liếng, nhưng những gì lắng đọng qua năm tháng chưa hẳn không phải tinh hoa. Cơ trí và chín chắn của Trầm Khánh Khánh trong nháy mắt loại trừ rất nhiều hiểu lầm về cô của bao người.
Buổi ra mắt lần này được tổ chức long trọng, sắp xếp rất nhiều câu hỏi. Trầm Khánh Khánh phiền nhất ở vấn đề trả lời câu hỏi, câu hỏi của người chủ trì đều được trao đổi trước, cho nên không