ra theo dòng máu đỏ, cô chỉ cảm thấy lạnh, xung quanh lạnh như địa ngục, chỉ có tuyệt vọng. Dường như xung quanh đều là một biển mênh mang, đen đến vô cùng vô tận, chỉ có một mình cô chìm trong bóng tối và sự lạnh lẽo vô bờ bến, không bao giờ có ánh sáng, không bao giờ có bờ bến ấy. Cô dùng hết sức lực cơ thể cũng không vùng vẫy ra được, đến tận lúc kiệt sức rồi hôn mê.
Y tá nghe thấy động tĩnh, đến giúp cô dém lại góc chăn, hỏi nhỏ: “Doãn tiểu thư, cô có nhớ tôi không?”. Cô mơ mơ hồ hồ, vốn nhìn không rõ khuôn mặt đó, chỉ nghe giọng nói của y tá như xa như gần: “Doãn tiểu thư, tôi là Thập Thủy, Nghiêm Thập Thủy, còn nhớ tôi không?”.
Thập Thúy… Nghiêm Thập Thúy là ai … cô mê mê man man lại ngủ thiếp đi.
Bác sĩ và y tá thỉnh thoảng đến thăm cô, trong phòng luôn âm u, ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ phía Tây, mới khiến người ta biết một ngày đã trôi qua. Cô tỉnh dậy mấy lần, ánh mắt bác sĩ nói rõ mọi điều. Sau sự mất mát đau đớn đó, đời này đã không còn liên quan gì đến anh nữa, thứ cắt đứt từ thịt da cô không chỉ là một sinh mệnh, mà là tất cả quá khứ với anh, cô không còn sức lực duy trì nữa. Giây phút nát tim nát gan nhất đó, nước mắt cô chảy tràn xuống, nức nở: “Mẹ…”, cứ thế lăn dài trên gối: “Mẹ…mẹ…”.
Y tá ngưới Anh ngủ gật trên ghế nghe thấy động tĩnh, tỉnh dậy đo nhiệt độ cho cô, lại giúp cô đắp lại chăn, đang đi lấy máy đo huyết áp, bỗng nhiên giẫm phải một vật cứng nho nhỏ trên nền nhà, nhấc chân ra xem hóa ra là chiếc đồng hồ quả quýt vàng. Y tá cúi người xuống nhặt lên, trên nắp đồng hồ vốn có một viên ngọc rất nhỏ, lấp lánh ánh sáng, y tá người Anh đó không kìm được “ôi” một tiếng, nói: “Đẹp quá. À, là của Patek Philippe”.
Những chuyện cũ đó giống như đoàn tàu hỏa, ầm ầm lao về phía cô. Trên tàu, mùi thuốc trên bờ môi anh…sân ga mưa lớn anh trơ mắt nhìn cô rời xa… mặt trời lặn, gió lạnh trên núi Càn Sơn… hoa nhài trên vạt áo… từng chiếc lá đỏ lớn rơi từ trên đầu xuống, anh nói: “Anh sẽ cõng em cả đời…”.
Cuối cùng là kết thúc, cả đời của cô và anh. Vận mệnh dứt khoát như thế, dùng cách thức đau đớn như thế để cắt đứt sự do dự của cô, cô từng có chút dao động muốn giữ lại đứa bé này, không phải vẫn yêu anh, mà chung quy là một sinh mệnh nương tựa vào mình, cho nên cô do dự. Ai ngờ đến cuối cùng vẫn là kết quả như thế. Hận đến tận cùng, không còn sức lực để hận nữa. Y tá người Anh nói: “Không biết là ai làm rơi ở đây, chiếc đồng hồ quý giá thế này”.
Trước khi cô bỏ đi, từng đặt chiếc đồng hồ này trên gối anh. Qua mấy ngày, mọi việc đã xa vời như là kiếp trước. Chiếc đồng hồ vàng nằm trên lòng bàn tay trắng nõn mềm mại của y tá người Anh, lấp lánh như mới. Suốt đêm qua, cô mê man không biết gì, y tá nói: “Tiểu thư, là của cô phải không?”.
Cô mệt mỏi, kiệt sức, nhắm mắt lại: “Không phải”.
Cô gần như đã không còn sức lực sống tiếp nữa. Kệ cho y tá và bác sĩ đi đi lại lại, trong phòng yên tĩnh đến tuyệt đối. Mỗi sớm mặt trời đều chiếu xuống đầu giường cô, ánh mặt trời ngày đông nhạt như có như không, đến chiều dần dần hướng về cửa sổ phía Tây. Từng ngày nối tiếp từng ngày, cô dần dần hồi phục, thời gian tỉnh táo mỗi ngày dần dần nhiều hơn, còn cô sống mơ hồ, yếu ớt như con tằm trong kén, âm thầm cảm nhận thời gian trôi đi. Và ánh nắng như nước chảy, lặng lẽ chảy qua kẽ tay, chỉ có cô nằm ở đó, âm thầm chú ý sự di chuyển của ánh mặt trời.
Có tiếng bước chân nhỏ vang lên, cô tưởng là y tá đến tiêm, nhưng lại là một giọng nói xa lạ: “Doãn tiểu thư?”.
Tĩnh Uyển mở mắt ra, cô từng nhìn thấy bức ảnh đính hôn khổ lớn đăng trên báo, cô gái trẻ tuổi hơn mình, khuôn mặt đoan trang xinh đẹp, toát lên sự nhã nhặn, ung dung, tự tại. Hầu gái đằng sau đưa ghế lên, cô gái ấy chầm rãi ngồi xuống, ánh mắt vẫn chăm chút nhìn vào mặt Tĩnh Uyển: “Rất xin lỗi vì làm phiền Doãn tiểu thư, từ lâu đã muốn nói chuyện với Doãn tiểu thư rồi, đáng tiếc luôn không có cơ hội”.
Tĩnh Uyển hỏi: “Mộ Dung Phong gần đây đều không ở đây sao?”.
Trình Cẩn Chi hơi gật đầu: “Anh ấy đi Thiên Lang rồi. Trong ba, bốn ngày chắc không về được. Về dự định tương lai, Doãn tiểu thư chắc đã sớm có chủ định rồi, tôi rất vui lòng được giúp Doãn tiểu thư một tay”.
Tĩnh Uyển nói: “Bất luận cô là muốn tôi biến mất, hay là thả cho tôi một con đường sống, cô đích thân đến là không khôn ngoan rồi, Mộ Dung Phong nếu biết cô đến, người đầu tiên nghi ngờ chính là cô”.
Trình Cẩn Chi mỉm cười nói: “Cho dù tôi không đến, người đầu tiên anh ấy nghi ngờ vẫn là tôi, tôi hà tất sợ cái hư danh đó”. Nói xong Cẩn Chi hơi vênh mặt lên, người hầu gái sau lưng đi lên một bước, lấy từng thứ trong túi ra: “Giấy thông hành, hộ chiếu, visa, vé tàu…”. Giọng Trình Cẩn Chi mang theo chút khẩu âm miền Nam, vô cùng mềm mại rung động lòng người: “Tôi nghe nói lúc đó Bái Lâm đưa cô ba mươi vạn, cho nên tôi cũng chuẩn bị cho cô ba mươi vạn”.
Tĩnh Uyển hỏi: “Lúc nào có thể đi?”.
Trình Cẩn Chi nói: “Ngày mai sẽ có người đến đón cô. Đúng lúc anh tư của tôi quay về Mỹ, tôi nhờ anh ấy tiện đường chăm sóc cô”. Cô duyên dáng đứng dậy: “Doãn tiểu thư, lên đường may mắn nhé”.
Trình Cẩn Chi đã đi đến bên cửa, đột nhiên quay mặt lại nói: “Tôi biết, ngay cả cô cũng cho rằng tôi làm một việc thừa, nhưng nói thật tôi không yên tâm, Doãn tiểu thư, cho dù hôm nay cô và anh ấy đã đến bước này, tôi vẫn không yên tâm. Cho nên, cô bắt buộc phải đi, xin cô yên tâm, tôi không hề có ý đồ muốn làm hại cô, tôi chỉ muốn làm việc mà tất cả chúng ta đều có lợi”.
Tĩnh Uyển hơi mệt mỏi quay mặt đi: “Tôi biết cô sẽ không làm hại tôi, nếu tôi chết, Mộ Dung Phong cả đời này sẽ mãi mãi yêu tôi, cho nên cô tuyệt đối không để tôi chết”.
Trình Cẩn Chi tươi cười: “Nói chuyện với người thông minh như Doãn tiểu thư thật thoải mái”.
Tĩnh Uyển cười nhạt: “Phu nhân còn thông minh hơn Tĩnh Uyển, mong phu nhân muốn gì được nấy”.
Trình Cẩn Chi cười nói: “Cám ơn lời chúc tốt lành của cô”.
Tĩnh Uyển “ừm” một tiếng nói: “Xin phu nhân yên tâm”.
Tuy cô rất yếu nhưng đến ngày hôm sau, cuối cùng lấy tinh thần, được người khác dìu, cô đã lên xe suôn sẻ. Xe lái thẳng đến bến xe, từ đó chuyển đến Huệ Cảng. Cô vốn là bệnh nhân, lại gắng gượng để lên tàu, gần như đã mệt đến ngất đi. Nghỉ ngơi trong phòng trên tàu một ngày một đêm, cô mới dần dần hồi phục lại. Cô vẫn say tàu, người tuy đã tỉnh táo, nhưng ăn bao nhiêu vẫn nôn ra bấy nhiêu, y tá người Trung Quốc phụ trách chăm sóc cô vô cùng cẩn thận, vắt khăn ấm cho cô lau mặt, nói nhỏ: “Doãn tiểu thư, cô còn nhớ tôi không?”.
Cô ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt thanh tú đó, cảm thấy hơi quen, y tá đó nói nhỏ: “Tôi là Thập Thủy, Nghiêm Thập Thủy, cô nhớ ra chưa?”.
Cô yếu ớt nhìn cô ấy, cái tên này cô không nhớ rõ lắm, y tá đó lại nói: “Nghiêm Thế Xương là anh trai tôi”.
Tĩnh Uyển vất vả hỏi: “Nghiêm đại ca anh ấy…”.
Thập Thủy cười nói: “Anh ấy rất ổn, biết tôi được đi cùng Doãn tiểu thư, anh ấy rất yên tâm”.
Tĩnh Uyển vô cùng yếu ớt, “ồ” một tiếng, lại mê mê man man nhắm mắt lại.
Trên tàu tuy có bác sĩ đi cùng, Trình Tín Chi cũng đến thăm mấy lần, chỉ là mấy lần trước cô đều đang hôn mê, lần này đến cô cũng mơ hồ, bác sĩ đo huyết áp cho cô, cô mê man gọi một tiếng: “Mẹ…”, rồi quay đầu lại ngủ thiếp đi.
Trình Tín Chi thấy sắc mặt cô nhợt nhạt, giống như con búp bê bằng giấy, một tay cô rũ xuống thành giường, trên làn da trắng nõn hiện rõ những mạch máu nhỏ, yếu ớt như thể chỉ cần chạm vào là vỡ. Anh đang định dặn dò y tá đặt tay cô vào trong chăn, bỗng nghe thấy cô rên rỉ một tiếng, hơi chau mày, âm thanh nhỏ gần như không nghe thấy: “Bái Lâm…”, khóe mắt rơm rớm lệ: “Em đau…”.
Trong tim anh dấy lên nỗi thương cảm vô hạn, cũng không biết là cảm giác gì, chỉ thấy đồng cảm và thương xót vô cùng, càng có một cảm giác phức tạp khó nói thành lời. Chỉ thấy người y tá tên Thập Thủy nhìn anh như đang nghĩ gì đó, rồi quay mặt đi, lúc này đang là sáng sớm, ánh mặt trời ngày đông chiếu qua cửa sổ, màu vàng nhàn nhạt như không đó khiến người ta luôn mong chờ một tia ấm áp, nhưng cuối cùng ở giữa vẫn ngăn cách bởi tấm kính.
Anh hơi thất thần nhìn ra ngoài, đã đến vùng biển quốc tế rồi, nhìn ra xa chỉ là biển mênh mang, chỉ có một chú chim hải âu bất ngờ lướt qua tầm mắt, dang rộng đôi cánh trắng, giống như thiên sứ tung cánh. Giữa biển rộng lớn như thế, chiếc tàu thủy lớn cũng chỉ là một phiến lá cô độc, xung quanh đều là biển vô bờ vô bến, dường như vĩnh viễn cũng chỉ là biển.