Gió bên ngoài thổi rất mạnh, buổi chiều trong núi, trong bóng râm của cây cối, trên cửa kính chỉ có hình bóng cây cối lay động, giống như hoa tuyết trắng vụn vỡ rơi trên cửa sổ trong mùa đông. Trong ánh sáng ảm đạm, gương mặt anh hiện lên không rõ ràng, nhưng cô biết anh đang nhìn mình. Anh không màng tất cả đến đây, còn cô lại không thể không màng tất cả mà đi theo anh. Con đường phía trước không thể biết được, bước một bước này chính là thịt nát xương tan.
Giọng nói anh nhẹ bẫng như trong mơ: “Tĩnh Uyển, trời tối anh phải đi rồi, chỉ có mấy tiếng, em có thể ở lại cùng anh không?”
Đáng nhẽ cô phải lắc đầu, việc này nên mau chóng kết thúc, anh nên mau chóng rời khỏi đây, cô nên về nhà. Nhưng không hiểu vì sao, thấy anh nhìn cô như thế, cô lại mềm lòng, cuối cùng vẫn gật đầu.
Cô không biết anh đem theo bao nhiêu người, nhưng trong thành Càn Bình, trong khu vực của Dĩnh quân, đem nhiều người hơn nữa cũng chỉ là trứng chọi với đá. Giữa đám cây cối bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lướt qua bóng của cảnh vệ, ánh nắng chiếu vào song cửa sổ, đã sang buổi chiều, cúc áo cô anh đã nhặt lên hết, đặt trên bàn trà, chúng giống như những ngôi sao vỡ. Không có kim chỉ, may mà trong túi xách cô có mấy cái kim băng, tuy quần áo đã được đính vào, nhưng những chiếc kim băng bạc đó trông rất buồn cười. Xưa nay cô vốn coi trọng hình thức, thấy thế hơi chau mày, anh đã thấy cô không vui, bèn nảy ra ý nghĩ, anh ngắt mấy bông hoa nhài trên bàn trà xuống, cài từng bông lên kim băng, trong chốc lát kim băng đã bị che đi, chỉ còn lại những cánh hoa trắng muốt nở bung trên áo. Cô mỉm cười, lấy từng bông cài lên kim băng, anh ngồi trên sofa ở xa xa, im lặng nhìn cô.
Hoa nhài từ từ nở ra trên áo, giống như tơ lụa mềm mại, nhưng rõ ràng là thật, hương thơm phảng phất lan tỏa.
Anh mỉm cười nói: “Thế này đẹp thật, lại có phong thái của quần áo kiểu Tây”.
Cô chỉnh lại cúc áo, cười nói: “Em cũng cảm thấy rất đẹp”.
Anh lấy một bông hoa nhài, cài lên tóc cô, bông hoa trắng nho nhỏ trên ngón tay anh, bất giác khiến người ta nghĩ đến việc không may mắn. Chiến sự cấp bách thế, cô biết rõ sau khi anh quay về nhất định phải đích thân chỉ huy tiền tuyến trong mưa bom bão đạn, tim cô bỗng nhói lên xót xa, nói: “Em không cài nữa, em không thích hoa này”.
Anh cười nói: “Anh không kiêng kỵ, em còn phong kiến hơn cả anh”. Cuối cùng, anh vẫn cài nhẹ nhàng lên tóc cô.
Cô chầm chậm vuốt chiếc khăn tay của mình, mùi hương hoa nhài thoang thoảng trên áo, vì ở trong núi, nên anh nắng lúc ba, bốn giờ chiều trắng nhạt như bạc, bên ngoài cửa sổ có tiếng gió ào ào, lướt qua rừng thông như sấm rền.
Cô mỉm cười nói: “Em đói rồi”.
Mộ Dung Phong sững lại một lúc, hai tay vỗ một cái, Thẩm Gia Bình từ bên ngoài lập tức bước vào, Mộ Dung Phong hỏi: “Có gì ăn được không?”.
Trên mặt Thẩm Gia Bình hiện lên vẻ khó xử, họ tuy cẩn thận bố trí rồi mới đến, nhưng vì hành tung bí mật hơn nữa chỉ tạm thời dừng chân ở đây, những người hầu như nhà bếp đã cho rời đi. Tĩnh Uyển đứng dậy nói: “Em đi xem có gì không, nếu có điểm tâm, uống bữa trà chiều cũng được mà”.
Mộ Dung Phong không muốn rời xa cô một phút nói: “Anh đi cùng em”.
Ở đây vốn là biệt thự của một vị tham tán nước ngoài, trong phòng bếp đầy đủ mọi thứ. Cô tuy là một thiên kim tiểu thư, nhưng vì từng du học, nên không cảm thấy lạ lẫm. Cô lấy bát đĩa ra, lại cầm một chai nước mắm đóng nắp, nói với Mộ Dung Phong: “Mở giúp em cái này đi”. Thẩm Gia Bình từ ngoài bước vào, Mộ Dung Phong không muốn anh ta đi vào, tự mình cầm con dao nhỏ, cạy ra từng chút. Anh rất hiếm khi làm việc này, nhưng bây giờ lại có một cảm giác vui vẻ tột độ, dường như sự việc bên ngoài núi đều trở thành thế giới khác xa xôi, việc quan trọng duy nhất là giúp cô mở chiếc nắp này.
Phong bếp kiểu Tây không đầy vết dầu mỡ như phòng bếp Trung Quốc, sàn nhà là gạch xanh bằng phẳng, trên tường cũng giống như căn phòng bình thường, dán giấy dán tường phương Tây, hơn nữa phòng bếp vừa đúng hướng Tây, ánh mặt trời chiếu vào, sáng sủa sạch sẽ, không hề khiến người ta thấy nóng. Cô cúi đầu thái củ cải ở đó, vì chưa từng làm việc này, nhát thì dày, nhát thì mỏng, thái rất lâu, dao rớt xuống nền nhà cạch một tiếng. Ánh mặt trời chiếu xiên xiên lên tóc cô, hơi ánh lên vầng sáng vàng, có lọn tóc xổ ra, bám trên má cô, tiếng gió ù ù bên ngoài, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng dao nhè nhẹ, ngón tay cô thon dài, ấn lên củ cải đó, vì dùng lực mạnh, nên trên móng tay có màu đỏ nhàn nhạt, mu bàn tay co bốn vết lõm nho nhỏ, làn da trắng ngần nên có thể nhìn thấy mạch máu lờ mờ.
Anh đặt chiếc nắp xuống, từ phía sau anh đưa tay ra ấn lên mu bàn tay cô, cơ thể cô hơi run run, trên trán cô có mấy sợi tóc rối không vén lên, trong tóc có mùi hương nhàn nhạt, anh lại không dám hôn. Cơ thể cô hơi cứng đờ, giọng nói như thể rất bình tĩnh: “Em làm xong rồi, mở nắp được chưa?”.
Xa xa ngoài kia là tiếng gió rì rào, anh ngẩn ngơ tựa nằm mơ, những việc vặt trong nhà như thế anh chưa từng làm, sau này cũng không thể, chỉ có thời khắc này, cô giống như vợ anh, cặp vợ chồng bình thường nhất, sống ở trong núi tĩnh mịch, không màng chuyện hồng trần.
Anh chưa từng mở nắp, mãi mới mở được, cô nấu món súp borscht, dùng cà chua xào với thịt dê, đều là món ăn Nga, cô mỉm cười nói: “Em xem bạn học Nga làm, cũng không biết là đúng hay không”.
Đương nhiên rất khó ăn, họ không ăn ở phòng ăn mà ngồi ăn ngay tại phòng bếp, anh tuy không đói nhưng vẫn ăn rất ngon miệng, cô chỉ uống một ngụm canh, nói: “Chua quá, hình như cho quá nhiều dấm rồi”.
Anh mỉm cười: “Không sao, ăn không hết đưa anh”.
Cô chắt nốt nửa bát còn lại cho anh, trên người cô có mùi thơm của dấm, gần như thế, lại xa như thế.
Mặt trời chậm chạp lặn xuống, đậu trên song cửa sổ cuối cùng, anh quay lại nói với cô: “Chúng ta ra sau núi ngắm mặt trời lặn đi”.
Đi ra khỏi phòng, không khí trong núi mát mẻ, tuy đã là giữa tháng tám mà đã đượm khí thu. Xung quanh đều là chiều tà mênh mang, dần dần bao phủ, con đường nhỏ ngoằn ngoèo dẫn thẳng ra sau núi, anh và cô lặng lẽ đi, Thẩm Gia Bình và mấy cận vệ đi theo ở phía sau không xa. Đường núi được lát đá xanh, vì ít người đi lại mặt đá mọc rêu, hôm nay cô đi đôi giày cao gót, dần dần đi khó khăn hơn. Anh quay người lại đưa tay ra, cô do dự một lát, cuối cùng vẫn đặt tay mình vào tay anh. Tay anh thô ráp mạnh mẽ, tràn đầy sức mạnh, tuy anh đi rất chậm nhưng mồ hôi trên trán cô cũng dần dần rịn ra.
Vừa rẽ khỏi đường núi, cảnh vách đá chót vót hiện ra trước mắt, như những bức tường sừng sững muôn trượng, giống như dùng dao cắt gọt. Còn phía Tây là không gian vô tận, nổi lên là một vầng mặt trời đang lặn, mọi cảnh vật dưới núi đều thu trọn vào tầm mắt. Dưới chân núi khu rừng tĩnh mịch, bờ ruộng ngang dọc, ở nơi rất xa sương mù, ráng chiều ảm đạm, lờ mờ có thể nhìn thấy thành quách lớn, hàng vạn ngôi nhà, đó là thành Càn Bình. Xung quanh là tiếng gió ù ù không ngớt, trong chốc lát con người trở nên nhỏ bé như cọng cỏ, chỉ có vầng mặt trời đang lặn ấy rạng rỡ chiếu sáng vạn trượng hồng trần xa xôi dưới núi.
Anh nhìn thành Càn Bình nhòa đi trong ánh chiều tà, nói: “Đứng trên cao như vậy, cái gì cũng có thể nhìn thấy”. Cô lại thở dài một tiếng, anh lấy khăn tay ra, trải lên một viên đá lớn, nói: “Em cũng mệt rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi”.
Cô vâng lời ngồi xuống, cô biết thời gian không còn nhiều, mặt trời xuống núi anh sẽ phải đi, về sau, anh và cô chỉ là người qua đường. Anh từng đột ngột đâm vào cuộc sống của cô, nhưng cô không hề đi lệch hướng, cuối cùng cô vẫn phải tiếp tục cuộc sống của mình. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, mặt trời đang chầm chậm lặn xuống, giống như một quả trứng treo trên cửa sổ kính, chậm chạp rơi xuống, chậm chạp nhưng rơi thẳng, không thể kéo lên được.
Trong tay anh cầm lên một chiếc hộp nhung màu vàng nhỏ, nói với cô: “Bất luận thế nào, Tĩnh Uyển, anh hy vọng em sống hạnh phúc. Sau này… sau này e rằng chúng ta chẳng còn mấy cơ hội gặp nhau, thứ này là mẹ anh để lại lúc còn sống, anh luôn muốn tặng em”.
Cô không nhận lấy cũng không nói gì, anh từ từ mở hộp ra, trong tích tắc, ánh sáng lấp lánh chiếu thẳng vào khuôn mặt cô, ánh sáng đó không hề chói mắt, ngược lại rất ấm áp. Cô biết anh đã tặng thì nhất định là đồ rất có giá trị, nhưng không ngờ là một viên ngọc trong veo, còn to hơn trứng chim bồ câu như thế, phát ra thứ ánh sáng chuyển động kỳ lạ, khiến người ta yên lặng nín thở.
Ánh chiều tà tuyệt đẹp chiếu rạng giữa trời, bầu trời giống như chiếc đĩa phẩm màu bị đổ, màu tím, màu vàng, màu đỏ, màu xanh, màu hồng… đằng sau anh đều là ánh mặt trời rực rỡ, ánh chiều tà màu vàng cuối cùng bao phủ lấy anh, ngược ánh sáng, mặt anh nhìn không rõ, nhưng viên ngọc trong tay anh vẫn trong sáng như ánh trăng dưới chiều tà, lưu chuyển và phản chiếu lại ánh chiều rực rỡ: “Đây là cống phẩm của Hợp Phố thời Càn Long, vì rất hiếm cho nên gọi là “Thần Châu”, tức là là thần châu trong truyền thuyết”.
Cô nói: “Thứ đồ quý như vậy em không thể nhận”.
Gương mặt anh như đang cười nhưng giọng nói lại đầy thất vọng: “Tĩnh Uyển, vạn vật trên thế giới đối với anh mà nói, quan trọng nhất chính là em, viên ngọc này có là gì chứ?”.
Cô buồn bã tự lừa mình dối người quay mặt đi, cuối cùng nhận lấy chiếc hộp, anh nói: “Anh đeo lên cho em”.
Chiếc dây chuyền đó kiểu Tây, anh cúi đầu mò mẫm, mãi mà không đeo được. Trong tóc cô có mùi hoa thoang thoảng, ngón tay anh rịn mồ hôi, chiếc móc nho nhỏ trong chốc lát trượt ra, hơi thở của cô tràn đầy trong lòng anh, cô bỗng rướn người về phía trước, mặt vùi vào trong ngực anh, anh ôm chặt lấy cô, tóc cô chạm vào cằm anh nhè nhẹ, hơi ngưa ngứa, nỗi đau không thể kiềm chế cuộn lên trong anh, anh nói: “Đi với anh”.
Cô chỉ lắc đầu quầy quậy, dường như chỉ có thế mới có thể chắc chắn mình không nói ra lời gì đáng sợ. Nhà cô ở đây, gốc cô ở đây, cha mẹ người thân cô đều ở đây. Cô luôn cho rằng mình rất dũng cảm, giờ mới biết mình vốn rất yếu đuối, cô không dám, cô tuyệt đối không dám. Nếu cô không màng tất cả đi theo anh, nếu anh không yêu cô nữa, cô sẽ rơi xuống vực sâu thăm thẳm, sẽ mãi mãi không thể bò lên, vì cô yêu anh như thế, vì cô đã yêu anh như thế, nếu sau này anh không yêu cô nữa, nếu anh muốn bỏ rơi cô, cô sẽ không còn gì cả. Đến lúc đó, cô làm sao có thể chịu đựng được chứ?
Nước mắt lạnh lẽo chảy ra, giọng nói của anh cũng rất nhẹ: “Mặt trời lặn rồi”.
Trong làn nước mắt nhạt nhòa, mặt đất đang nuốt chút ánh sáng cuối cùng, giữa trời đất bóng tối mênh mang trào lên, đan vào giữa mùa hạ, mà cơ thể cô lại vô cùng lạnh lẽo.
Vì phải về kịp trước lúc đóng cửa thành Càn Bình, nên xe đi rất nhanh. Ánh trăng đang dần lên cao, vầng trăng sáng treo lơ lửng trên ngọn cây giữa núi. Vẫn là vị Nghiêm tiên sinh đó đưa cô về. Suốt dọc đường cô đều im lặng, xe đi trên đường đá giữa núi, cán vào đá phát ra tiếng loạt roạt nhỏ. Cô cứ thất thần như thế, cũng không biết là qua bao lâu, xe bỗng nhiên lắc lư, lái xe lập tức dừng xe lại, xuống xe xem xét, kêu lên bực tức: “Chết rồi, nổ lốp rồi”.
Nghiêm tiên sinh đó cũng xuống xe kiểm tra, hỏi lái xe: “Thay lốp dự phòng mất bao lâu?”.
Lái xe đáp: “Ít nhất phải một tiếng”.
Anh ta sốt ruột, nói rõ tình hình với cô, cô cũng bắt đầu sốt ruột, nếu không về kịp giờ, cửa thành đóng mất, phải đợi đến sáng mai mới có thể vào thành, nếu cô cả đêm không về, trong nhà sẽ lo