còn xa lạ nữa, bé trai thứ hai cũng thuận lợi đi ra.
Bác sĩ theo thông lệ bế lên cho tôi và Lôi Nặc nhìn, sau đó giao cho y tá.
Lôi Nặc vẫn đứng ở đó, giờ phút này lại vô cùng tĩnh lặng, chỉ biết ngơ ngác nhìn đứa bé, dùng sức nắm tay tôi.
“Được rồi! Lại tiếp tục!!” Bác sĩ ra lệnh một tiếng, gọi lý trí của Lôi Nặc quay về. Khẩn trương nhìn tôi, anh mím môi. [NV: ặc, nhiều vậy~~~]
“Tôi không thể nữa!” Tôi ngay cả nói cũng không nổi, quả thực giống như muốn ngất đi vậy, bảo ai khác lấy đứa bé ra đi.
“Tiếp tục! Em bé cuối cùng rồi!!! Mau!” Kêu to thành tiếng, bác sĩ tiếp tục chiến đấu hăng hái.
Hít sâu, dùng sức! Hít sâu, dùng sức!!
“A –!” Lại sau một tiếng hét lên điên cuồng, rốt cục em bé cuối cùng cũng được sinh ra.
Tiếng khóc lanh lảnh, tỏ rõ nó khỏe mạnh.
“Là một bé gái!” Bác sĩ mỉm cười nói, lại để tôi và Lôi Nặc nhìn.
Mỉm cười vừa hạnh phúc vừa mệt mỏi nở ra trên khuôn mặt tôi, nước mắt từ lúc nào đã chảy thành sông tôi cũng hoàn toàn không biết.
Lôi Nặc kích động, giờ phút này vẫn không nói được một câu, cảm động nhìn ba sinh mệnh nhỏ này, ngơ ngác, mờ mịt.
“Nào, ba ba cắt cuống rốn cho bọn nhỏ đi.” Bác sĩ đặt kéo vào trong tay Lôi Nặc.
Tôi thấy tay anh giật giật, khẽ run.
‘Cách cách cách’ ba tiếng, cắt rớt cuống rốn bọn nhỏ.
“Mẹ tròn con vuông, bọn nhỏ đều vô cùng khỏe mạnh.” Bác sĩ cười nhìn chúng tôi. Dặn dò y tá mang đứa bé đi làm chuyện tiếp theo.
“Cảm ơn……” Tôi yếu ớt nói cảm ơn. Nhưng ngay cả giọng cũng không phát ra được.
Sinh con không giống như trong TV diễn, sinh xong thì lập tức hôn mê.
Nhưng lại giống như chết một lần vậy, gân cốt cả người đều mềm nhũn.
“Em cực khổ rồi.” Hôn lên trán tôi, Lôi Nặc thâm tình nhìn tôi, hốc mắt bắt đầu phiếm hồng.
“Ừm, anh cũng vậy.” Nhìn anh cười cười, tôi nhắm mắt lại.
Nghỉ ngơi thôi……
Nghỉ ngơi……
Cảm giác bế con của mình, là không giống sự thật như thế.
Ba nhóc con, bộ dạng vẫn chưa nhìn ra là giống chúng tôi chỗ nào. Nhưng loại cảm giác như chân với tay này, cũng đã ngấm vào máu chúng tôi sâu sắc.
Con, đây là con của chúng tôi!
Nước mắt cảm động, lại rơi. Lôi Nặc giúp tôi lau nước mắt, dịu dàng ôm tôi, cùng nhau nhìn chăm chú vào cục cưng của chúng tôi.
“Cho ông nội bế một cái nào.” Ba chồng rốt cục cũng không nhịn được.
Bốn người già, mà cha mẹ tôi và mẹ chồng đều đã được bế rồi, nên ông cụ xếp hàng có chút sốt ruột.
“Nào.” Lôi Nặc đỡ lấy một đứa trong tay tôi, đưa cho ba chồng.
Hai đứa còn lại, một đứa cho mẹ tôi, còn một đứa thì anh bế.
Nhìn cảnh tượng mọi người tranh giành bế bọn trẻ, tôi vui vẻ nở nụ cười.
Hạnh phúc, vốn ở ngay bên ta. Ân oán, cũng không còn tồn tại.
Tất cả mọi thứ, tốt đẹp đến vừa chân thật vừa mộng ảo.
Chúng tôi, sẽ mãi mãi hạnh phúc về sau.
……
Phiên ngoại: Tình dục hạnh phúc.
Edit: Thủy Nguyệt Vân.
Khụ, cái tựa phiên ngoại nói lên tất cả, không cần cảnh báo cũng biết sẽ……
Ánh nắng tươi đẹp, phong cảnh như tranh.
Nơi này quả nhiên đẹp khiến người ta lóa mắt.
Làng du lịch do Vince thiết kế thật sự là số một. Chỉ có điều, đương nhiên vẫn là ánh mắt của chồng tôi tốt nhất! Đã chọn địa điểm vui chơi ở nơi có thiên nhiên xinh đẹp thế này.
Tôi ôm hai con trai, nằm trong nôi được thiết kế đặc biệt đang đưa qua đưa lại. Bọn chúng không muốn ngủ, nhưng tôi trái lại cực kỳ buồn ngủ.
Bỗng nhiên, một tiếng nỉ non mềm nhũn từ trong lòng truyền ra, hai con trai cưng bắt đầu nhúch nhích.
“Sao vậy các con?” Dịu dàng hỏi, tôi sờ sờ tay nhỏ bé mập mập của chúng.
Bọn chúng giờ đây đã được bốn tháng rồi, bộ dáng thoạt nhìn trắng trẻo, bụ bẫm thật sự là khiến người ta yêu thích. Đôi mắt kia thật đúng là cùng một khuôn đúc ra với Lôi Nặc.
Mấy đứa bé sinh ba khác trứng này, rất có xu hướng vượt hẳn sự anh tuấn của ba cùng sự xinh đẹp của mẹ là tôi đấy!
Ha ha…… [NV: chị khen các con lộ liễu quá =]]]
“Các con đói bụng rồi phải không?” Dịu dàng nói nhỏ, tôi hôn lên khuôn mặt mũm mĩm của bọn chúng.
“A a!” Giống như là đáp lại tôi, bé cưng lớn nhất a a thành tiếng.
“Được rồi! Nào, để mẹ cho ăn nhé.” Bộ ngực sưng đã làm cho tôi có chút không khoẻ, vén áo lót đan lên, thứ bị Lôi Nặc gọi đùa là sóng thần lộ ra.
Hai đứa bé mỗi đứa một bên, thỏa thích mút.
Cảm giác sưng lập tức biến mất, tôi hạnh phúc nhìn bọn chúng, lại có chút ngẩn ngơ.
Cho ăn, là chuyện tốt đẹp nhất trên thế gian.
Tôi khăng khăng nuôi bằng sữa mẹ, là chính xác.
Dáng người hoàn mỹ, làm sao quan trọng bằng tự mình nuôi nấng sinh mệnh nhỏ của mình được.
Lúc nhìn chúng thỏa thích ngốn sữa, không nói khoa trương chút nào, tôi thật sự thậm chí còn muốn khóc.
“Các bé cưng yêu dấu à, mẹ yêu các con nhất.” Thấp giọng nói ra, ánh mắt tràn ngập tình yêu của tôi vây chặt quanh bọn trẻ.
Cho tới bây giờ mới phát hiện thì ra chỉ đơn giản nhìn bọn trẻ, cũng đã hạnh phúc như thế rồi.
“Bọn anh đã trở lại rồi đây!” Tiếng nói đàn ông khêu gợi vang lên, cùng với tiếng cười sang sảng, Lôi Nặc bế con gái cưng từ phòng trong đi ra.
“Ừ! Tuyệt đối không ra ngoài.” Anh nâng cao con gái lên, khoe ra tã giấy mình đã quấn kỹ.
“Vâng, anh rất lợi hại.” Lườm anh một cái, tôi cười thành tiếng.
Đàn ông, thật giống như trẻ con.
Tôi bây giờ, quả thật là mẹ của bốn đứa trẻ.
“Anh nhìn gì vậy!” Trừng mắt liếc anh một cái, tôi khẽ kêu thành tiếng.
Mỗi lần cho con ăn, cặp mắt kia của anh cứ luôn nhìn chằm chằm không chớp, còn lộ ra vẻ mặt hâm mộ. Vốn là một chuyện vĩ đại biết bao, lại luôn bị anh làm thành xấu xa mờ ám.
“E hèm.” Đằng hắng cổ họng, anh chuyển tầm mắt, miệng còn lải nhải “Thật là may mắn!”
“Ha ha……” Tôi cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười, ngọt ngào nhìn anh.
“Chờ em hoàn toàn khỏe lại rồi, xem anh xử em thế nào.” Anh giả ra một bộ dáng hung tợn, xoay người lại, lướt qua bộ ngực hùng vĩ của tôi.
Anh lại lần nữa cấm dục rất lâu, thật sự là vất vả .
Bởi vì vừa sinh con xong, trong cơ thể có rất nhiều bộ phận cũng thay đổi hình dạng, cho nên trong thời gian phục hồi không thể sinh hoạt vợ chồng.
Hơn nữa dáng người tôi vẫn chưa khôi phục, nên không muốn để anh nhìn thấy thịt nhô lên ở bụng.
Nay đã bốn tháng, dáng người cũng gần khôi phục hoàn toàn, nhưng tuần trước đi kiểm tra, kết quả biểu hiện chúng tôi vẫn chưa thể sinh hoạt vợ chồng được.
Thể chất đặc thù, khiến thời gian chờ của chúng tôi cũng dài hơn so với người bình thường.
Lôi Nặc vì vậy mà buồn bực rất lâu.
Ha ha……
Nhớ tới sắc mặt biến đổi cùng âm u kia của anh, tôi đã muốn cười.
“Cuối tuần sau đừng tới đây nữa anh ạ.” Tôi mặc lại áo, ôm các con đã ăn no, nói với Lôi Nặc.
“Sao thế?”
“Mỗi lần tới lại không muốn về.” Mê mẩn mọi thứ quanh đây, tôi lại không muốn trở lại thành phố lớn đáng ghét kia. Mặc dù biệt thự của chúng tôi nằm ở nơi yên tĩnh, nhưng so với phong cảnh nơi này vẫn thua xa.
“Vậy không đến nữa. Vốn là để tặng cho em, em muốn hưởng dụng thế nào cũng được cả.” Anh sủng nịch nhìn tôi, cách con gái và các con trai, hôn lên môi tôi.
“Đánh ghét.” Làm nũng đẩy anh ra, tôi bây giờ so với trước kia hình như càng dễ xấu hổ hơn. Không biết vì sao lại như vậy nữa.
“Giao bọn nhỏ cho má Lưu đi, anh đưa em đến một chỗ.” Nói xong liền kéo tôi đứng dậy, còn đỡ lấy bé cưng lớn nhất từ trong lòng tôi.
“Đi đâu vậy anh?” Đi theo phía sau anh, tôi hỏi.
“Bí mật.” Anh mang khí thế anh tuấn quay đầu, nháy mắt với tôi.
Mỉm cười ngọt ngào, tôi theo sát phía sau anh. Cho dù là địa ngục, tôi cũng không chút do dự mà đi theo.
Để bọn nhỏ xuống, sau khi tôi trăm căn ngàn dặn rồi mới đi theo Lôi Nặc rời khỏi.
Anh dẫn theo tôi du sơn ngoạn thủy, kể chuyện cười, nói lời yêu thương. Cả buổi chiều, chúng tôi đùa giỡn gần như quên hết mọi thứ.
“Không biết bọn nhỏ thế nào rồi.” Vỗ vỗ dòng suối róc rách, tôi quay đầu nói với anh.
“Bọn nhỏ không có việc gì đâu. Má Lưu và người trông trẻ chuyên nghiệp đều ở đó, em không cần lo lắng đâu. Anh dẫn em ra ngoài chính là muốn giải tỏa thần kinh căng thẳng của em một chút. Anh cũng không muốn em sẽ vì không chịu nổi áp lực mà bị chứng trầm uất.” Kéo tôi đứng dậy, anh vòng tôi ở trong lòng mình.
Con ngươi đen khóa chặt tôi, trong mắt tràn ngập đau lòng cùng tình yêu.
“Ba đứa con thật sự vất vả quá.” Tôi giống như kể khổ mà ôm chặt anh.
“Ừ, khổ cực cho em rồi.” Hôn lên tóc tôi, anh dịu dàng nói.
“Nhưng mà em thật sự rất hạnh phúc.” Hạnh phúc phát ra từ đáy lòng, tôi thật sự không thể dùng từ ngữ để biểu đạt.
Loại hạnh phúc này giống như cả thế giới đều biến thành những màu sắc rực rỡ, tốt đẹp đến không giống thật như vậy.
“Ừ, anh cũng như vậy mà.” Hít vào một hơi thật sâu, anh thỏa mãn nói.
“Ai nói, tuần trước anh còn nói mình xui xẻo mà!” Tôi cười trêu anh.
“Đó…… Đó là bởi vì anh nghe còn phải đợi một thêm tuần, trong lòng nhất thời tức giận mới nói thế thôi.” Anh vụng về giải thích, đã không còn chút nào khôn khéo giả dối trên thương trường.
“Em nói với anh một bí mật nhé……” Tôi nhẹ giọng nói nhỏ bên tai anh.
“Gì vậy?” Anh vẫn không nhúc nhích.
“Hôm qua lúc bác sĩ Lý làm kiểm tra, bà ấy đã nói…… không thành vấn đề.”
Thong thả nói xong, tôi chờ để quan sát anh.
Quả nhiên giống y như dự tính. Anh kích động ôm tôi, điên cuồng hôn tôi. Bàn tay to cũng không an phận sờ tới sờ lui, đương nhiên mục tiêu đầu tiên của anh là sóng thần đã lâu không chạm.
Tùy ý anh làm càn trong chốc lát, tôi nhẹ nhàng đẩy anh ra. Còn tiếp tục như vậy nữa, nếu châm ngòi lửa, cũng rất không hay.
Cười lôi kéo anh, chúng tôi đi dạo, nhẹ nhàng dựa vào nhau, hạnh phúc đi trên con đường nhỏ.
……
Buổi tối, sau mấy tháng đình chiến cuối cùng chúng tôi cũng không thể ức chế được lửa tình kia.
Giường lớn từng hoan ái nhiều lần, đang chờ mong chúng tôi.
Thân thể cao lớn ôm tôi ngã xuống giường, ép tấm nệm đến hơi hơi lún xuống.
Bàn tay to dày, cởi từng chướng ngại trên người tôi, từ quần áo tơ tằm đến đồ lót tinh xảo.
“Chết người mất……” Anh kích động thở hào hển, khí nóng phả lên ngực tôi.
Thứ mềm mại lõa lồ ở trước mặt anh gần như còn chưa bị anh chạm vào thì chóp nhọn hồng nhạt kia đã có chút muốn rục rịch.
Khàn khàn rên rỉ thành tiếng, hơi thở anh càng thêm nóng rực. Nhịn không được mà cúi đầu, anh tham lam nhấm nháp.