“Ý cô là cô lợi dụng nó, còn tôi thì bị nó lợi dụng ?” Cô ta nhìn tôi.
“Ý tôi là, tuy rằng chúng ta ra đi đều là vì trốn tránh. Nhưng tôi và anh ấy là đứng ở cùng một vạch xuất phát. Còn lúc cô ra đi, anh ấy lại ở rất xa phía sau cô.” Tôi bình thản nói lên sự thật.
“Trốn tránh?” Cô ta bối rối hỏi. Như là bị người ta nhìn thấu mà có chút không được tự nhiên.
“Anh ấy từng kể với tôi về quá khứ của hai người. Tôi đoán cô ngoại trừ ước mơ ra, cũng nhất định là cảm thấy mệt mỏi, mới lựa chọn ra đi. Dẫu sao thời gian yêu Lôi Nặc ấy, cũng không phải một chuyện đơn giản dễ dàng.”
“Lúc còn rất nhỏ, tôi đã luôn ở trong các anh trai, tôi chỉ muốn đứng ở bên cạnh anh ấy, chỉ muốn khiến anh ấy thương tôi, yêu tôi. Cho nên tôi lấy hết toàn bộ dũng khí, sợ sệt thổ lộ với anh ấy. Điều may mắn là, anh ấy chấp nhận tôi. Nhưng thật ra tôi biết anh ấy phong lưu thành thói quen, đối với những cô gái mình không ghét thì anh ấy cũng không cự tuyệt. Cho nên tôi đối với anh ấy mà nói, có lẽ cũng chỉ là một trong số rất nhiều bạn gái thôi.” Mờ ảo nhìn phương xa, cô ta nói ra hồi ức xa xưa.
Tôi im lặng, nhưng vẫn cẩn thận nghe.
“Tôi biết anh ấy thích những cô gái hiền lành ít nói, cho nên tôi căn bản không dám biểu hiện tình tính thật của mình ra. Bởi vì tôi thật sự vô cùng muốn ở cùng anh ấy, không muốn để anh ấy rời khỏi mình.”
“Tình cảm của hai người đã duy trì được rất lâu, không phải sao?”
Nhiều năm như vậy, Lôi Nặc đối với cô ta tuyệt đối là có yêu.
“Đúng vậy, rất lâu. Có lẽ là khi đó việc học nặng hơn, lại phải tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, nên anh ấy không còn lòng dạ nào đặt ở trên người cô gái khác. Cũng có lẽ là chứng coi trọng xử nữ của đàn ông. Nên anh ấy quả thật rất chiều tôi, cũng trở nên một lòng một dạ.”
“Nhưng cô lại mệt mỏi, đúng không?”
“Phải…… tôi trở nên càng ngày càng mệt. Giống như là cách nhau một lớp màng bảo hộ vậy, tôi vẫn luôn không đi vào chỗ sâu nhất trong lòng anh ấy được. Bất luận tôi có cố gắng đến thế nào, vì anh ấy trả giá thế nào đi nữa cũng không được.”
“Nhưng thời điểm cô ra đi, cũng là lúc anh ấy cần có người ủng hộ nhất, cần có người ở bên anh ấy nhất. Dù sao lúc đó tuổi anh ấy vẫn còn trẻ, chưa hình thành được sự tự tin cùng gan dạ sáng suốt như bây giờ.”
Một câu vạch trần sự khác biệt giữa chúng tôi, tôi nghĩ Kỉ Lan đã hiểu được.
“Lúc tôi hiểu ra, thì cũng đã muộn rồi.” Giọng nói thê lương, vẻ mặt cô ta cũng bi thương.
“Cô có tin vào duyên phận không?” Nhướng đôi mày thanh tú lên, tôi nhìn cô ta nói.
“Không.” Cô ta lắc lắc đầu.
“Cô và anh ấy, là có duyên không phận.” Tôi thản nhiên nói.
“Vậy hai người là duyên phận trời sinh sao?” Cô ta cười khổ.
“Dù không phải trời sinh, cũng là đã định trước có duyên phận.” Kiên định nhìn cô ta, tôi nghiêm túc nói.
“Giống như cô nói, mọi thứ đều sẽ biến hóa. Cô có thể hạnh phúc cả đời sao? Nếu tôi nhớ không lầm, thì tôi cũng từng được hạnh phúc như cô.” Cô ta cười nhướng mày, như là đang khiêu khích, nhưng trong mắt lại không có oán hận.
“Bất cứ chuyện gì cũng sẽ theo thời gian trôi qua mà phát sinh biến hóa, chúng tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng điều duy nhất có thể khẳng định là, chỉ cần chúng tôi có cùng một mục tiêu, không ngừng tiến tới, không ngừng cố gắng, thì hạnh phúc cùng tình yêu của chúng tôi sẽ được bảo vệ chắc chắn.”
Có lẽ do lời nói của tôi, cũng hoặc là sự kiên định cùng ngọt ngào trong giọng nói của tôi, cô ta trầm mặc, lẳng lặng nhìn tôi.
“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không quen.” Cười chuyển tầm mắt đến mặt hồ, tôi không thoải mái lắm.
“Tôi thật sự hâm mộ cô. Thật sự.” Sau một lúc lâu, cô ta phát ra một câu như vậy.
Quay đầu lại đối diện với cô ta, tôi có chút kinh ngạc.
“Tuy rằng không muốn thừa nhận cho lắm, nhưng cô thật sự là một phụ nữ rất có sức hút. Nặc ở cùng với cô, sẽ càng hạnh phúc hơn.”
Nói xong, Kỉ Lan rơi nước mắt. Lại vội vàng lau, cô ta nghiêng mặt đi, không muốn để tôi nhìn thấy nỗi đau của mình.
Cùng là phụ nữ, tôi nghĩ tôi hiểu cô ta.
Ài……
Thật là cuộc sống không có chỗ nào là không diễn ra những vở hài kịch.
Tôi giờ phút này, thế mà lại còn cảm thấy thương xót cho một phụ nữ rắp tâm muốn phá hoại gia đình mình chứ.
“Không quấy rầy cô nữa.” Chậm rãi đứng dậy, Kỉ Lan sửa sang lại quần áo.
Vừa mới tao nhã bước ra một bước, đã quay đầu lại.
“Tôi cũng sẽ không quấy rầy hai người nữa……” Thê lương nói xong, cô ta liền xoay người đi.
Nhìn dáng người mảnh khảnh kia của cô ta, tôi chỉ cảm thấy tầm mắt càng lúc càng mơ hồ, từng chút từng chút trở nên tối, mãi đến khi không nhìn thấy cái gì nữa mới thôi……
Ngất xỉu tới thật đột ngột.
Rõ ràng một giây trước còn bình thường, vậy mà giây tiếp theo đã ngất đi trên ghế đá.
Trong đầu trống rỗng.
Tôi không còn biết gì nữa.
Giờ nhớ lại vẫn cảm thấy giống như nằm mơ vậy……
Trong phòng bệnh, tôi lẳng lặng nằm nghỉ ngơi. Ông xã của tôi thì đang lo lắng nhìn tôi chằm chằm, mặt mang vẻ hối hận.
“Em đã nói là tự em bảo Tiểu Lỵ đi mua coca rồi mà. Anh cũng đừng tự trách nữa, được không?” Cười nhìn anh, trong lòng tôi ngọt ngào.
“Tiểu Lỵ nói lúc đi đã nhìn thấy Kỉ Lan.” Khuôn mặt anh âm u.
“Ừm. Cô ấy tới tìm em.” Vươn tay sờ khuôn mặt tuấn tú của anh, tôi muốn vuốt phẳng nếp nhăn trên trán anh.
“Cô ta đã làm gì em?” Lạnh lùng mở miệng, lời nói gần như phát ra từ kẽ răng anh.
Tôi bật cười nhìn anh.
“Em ngất đi là do huyết áp hơi cao và khí hậu ảnh hưởng. Anh đừng nghĩ lung tung.” Cười lườm anh một cái, tôi chê cười trí tưởng tượng của anh quá phong phú.
“Cô ta tìm em làm gì?” Vẫn lạnh lùng hỏi, hiển nhiên anh có chút lo lắng, không biết rõ thì không chịu.
“À…… Nói chuyện giữa anh và cô ấy trong hai năm nay.” Tôi nổi lên ý đùa giỡn, muốn trêu chọc anh.
“Anh và cô ta thật sự đã không còn gì cả!” Anh kích động, lập tức đòi lại trong sạch cho mình, ánh mắt còn mở thật to.
Thật sự là cực kỳ đáng yêu!
“Em biết mà……” Cười dịu dàng, tôi ngọt ngào nói với anh.
“Vậy…… rốt cuộc vì sao cô ta lại tìm em?”
“Cô ấy muốn buông tay. Cho nên tìm em để nói chuyện một lần cuối cùng.” Nhìn thẳng vào đôi mắt anh, tôi thản nhiên nói.
“Cuối cùng cô ấy cũng đã thông suốt.” Thở dài như trút được gánh nặng, anh thâm trầm nói.
“Phải.” Tôi gật đầu, nhìn anh.
“Sao vậy?” Anh vuốt ve khuôn mặt tôi, nhẹ giọng hỏi.
“Anh có luyến tiếc không?” Đôi mắt dán chặt vào anh, tôi muốn biết.
“Chẳng những không luyến tiếc, mà anh còn cảm thấy như được giải thoát nữa.” Anh thâm tình nhìn tôi, nghiêm túc nói.
“Ừm, em tin tưởng anh.” Tuyệt đối tin tưởng anh.
“Anh chỉ yêu một mình em, ai cũng không thay đổi được.” Anh chậm rãi mở miệng, trịnh trọng hứa hẹn với tôi.
“Ừm, em biết mà.” Dịu dàng nói xong, tôi nở nụ cười.
Thâm tình đối diện, trong mắt chúng tôi có lẫn nhau.
“Lần sau không được ở một mình nữa, biết chưa?” Thay đổi dịu dàng vừa rồi, anh nghiêm túc ra lệnh.
“Dạ!” Ngoan ngoãn gật đầu, tôi cười như hoa nở.
“Em đấy!” Sủng nịch nhìn tôi, anh đưa tay xoa xoa đầu tôi.
“Ha ha…… A!!…… Ông trời!!!……”
Tiếng cười sung sướng chuyển thành tiếng kêu sợ hãi, thân dưới xuất hiện dấu hiệu co rút lần đầu tiên.
“Em sao vậy!? Có sao không!!” Anh kích động sợ tới mức mặt xanh mét, giống như chim sợ cành cong mà lập tức đứng lên. “Bác sĩ!” Rống lớn, ngay cả chuông cũng trực tiếp bỏ qua.
“A……” Co rút lại càng lúc càng nhiều lần, làm cho tôi cũng bắt đầu khẩn trương.
“Chịu đựng một chút! Em chịu đựng một chút thôi!” Anh kích động trấn an tôi, chạy nhanh ra cửa. Vừa mới mở cửa, suýt chút nữa đã va chạm với bác sĩ.
“Mau lên! Mau nhìn xem cô ấy bị làm sao với!” Anh kích động nói xong, trực tiếp kéo thân thể của bác sĩ đại nhân người ta.
“Bình tĩnh! Lôi tiên sinh xin bình tĩnh một chút!” Bác sĩ vừa nói vừa sửa sang lại quần áo mình bị anh níu đến nhăn nhúm.
Nhìn cảnh này, tôi vừa muốn cười, lại vừa muốn khóc. Sự co rút của thân dưới lại tra tấn tôi càng lúc càng khó chịu.
“Co rút lại phải không?” Bác sĩ hỏi.
“Phải.”
“Xem ra là sinh trước thời gian rồi, tôi sẽ thu xếp bọn họ chuẩn bị. Nước ối không bị vỡ chứ?”
“Không…… vỡ.” Vừa muốn trả lời, thân dưới bỗng nhiên lại trào ra nước lập tức thay đổi đáp án của tôi.
“Được rồi.” Bác sĩ gật đầu, bộ dáng không hề kích động chút nào, nói với y tá bên cạnh “Đẩy đến phòng sinh.”
“Sinh ! Việc này là sắp sinh sao?” Lôi Nặc kích động khó có thể tin mà hỏi, vẻ mặt cũng xúc động.
“Phải, Lôi tiên sinh có thể vào, nhưng xin phải giữ bình tĩnh.” Bác sĩ để lại một câu như vậy, rồi đi ra ngoài.
Dưới sự trợ giúp của y tá, tôi cũng thuận lợi đến phòng sinh, bắt đầu cùng đợi đứa bé sinh ra.
“Em đừng sợ.” Tay khẽ run nắm chặt tay tôi, Lôi Nặc lên tiếng an ủi.
“Ừm…… ngược lại là anh đấy, nhìn mặt anh đầy mồ hôi kìa.” Bật cười thành tiếng, tôi tràn ngập tình yêu nhìn anh. [NV: anh ấy đáng yêu wá, anh chị thật hạnh phúc ^^!]
Đưa tay lau mồ hôi của mình, anh khẩn trương nhìn tôi.
“Không sao đâu, có bác sĩ ở đây mà.” Bây giờ đổi thành phụ nữ mang thai như tôi đi an ủi anh.
“Ừ, sẽ ổn thôi.” Anh gật đầu, hít sâu.
“A –!”
Ông trời!
Đã tới rồi!!
“Hít sâu, dùng sức. Nghỉ một chút, sau đó lại hít sâu, dùng sức!” Bác sĩ theo thứ tự vừa đỡ sinh, vừa hướng dẫn tôi. Đau đớn cùng khẩn trương đã làm cho cả người tôi ướt đẫm mồ hôi.
“Đừng sợ, có anh đây.” Lôi Nặc trấn an tôi, nắm chặt tay của tôi. Nhưng tôi còn chưa bắt đầu bóp tay anh thì tay đã bị anh bóp đau rồi. Người này quả thực không phải đang chia sẻ bớt giúp tôi, mà căn bản là khẩn trương đến sức lực của mình cũng không khống chế được.
“A –!” Điên cuồng phát ra thét chói tai, tôi dùng sức đẩy đứa bé ra bên ngoài.
Chết tiệt!!!
Như là không muốn đi vào thế giới phức tạp này, đứa bé chính là không muốn đi ra.
Hít sâu, dùng sức! Động tác như thế tôi đã tiến hành gần mười mấy phút rồi!!
“A –!!” Một tiếng hét lên điên cuồng, tôi suy sụp nằm xuống. Thứ rơi trên sườn mặt tôi đã không phân rõ là nước mắt hay mồ hôi nữa. Chỉ cảm thấy như một vật gì đó từ giữa hai chân rớt ra vậy, gần như là vừa rơi ra, tôi cũng không còn nhúc nhích nổi nữa.
“Oa oa oa –”
Tiếng khóc lanh lảnh vang lên, bác sĩ ôm lấy đứa bé.
“Là một bé trai!”
Nhóc con nhỏ xinh đỏ hỏn giống như một người tiền sử vậy, chính là con tôi. Kích động cũng đúng, mà cảm động cũng phải, nhưng chưa đợi cảm xúc của tôi bình ổn lại, bác sĩ đã bắt đầu ra lệnh.
“Được rồi! Tiếp tục! Lại cố gắng nhé! Em bé tiếp theo cũng lộ đầu ra rồi.” Giao đứa bé cho y tá, bác sĩ lại cúi đầu làm việc.
“A –!” Hét lên điên cuồng, đời này tôi chưa từng mệt nhọc như thế bao giờ! Mệt mỏi như là muốn mạng tôi vậy.