Cánh cửa, nhẹ nhàng xoay tròn. Lòng của chúng tói đống thời cũng xoay tròn theo.
Cùng với sự mở rộng của khe cửa, chúng tôi cùng càng lúc càng khẩn trương.
Nắm chặt tay nhau, trái tim cũng như treo ở giữa không trung.
Khuôn mặt bác sỉ dần dần lộ ra, nhịp tim đập cũng sắp đến cực hạn.
Tất cả những vui buồn viết trên mặt bác sĩ, không cần lời nói cũng báo cho chúng tôi biết mọi đáp án.
Thịch, thịch, thịch, thịch
Tim nhảy lên, vào lúc này dường như đều có thể nghe thấy rõ rệt như vậy. Rõ ràng đã không còn là lần đầu tiên trải qua loại thời khắc này, nhưng đến nay vẫn là khẩn trương như thế.
Cuối cùng, toàn bộ khuôn mặt của bác sĩ cũng đã hiện ra.
Nhưng vẻ mặt không hẳn là âm u, cũng không hẳn là vui vẻ kia thật sự làm cho tôi đoán không ra.
"Kết quả thế nào" Lôi Nặc lo lắng đi qua, trực tiếp truy vấn.
"ừm nói thế nào đày, sức chống đỡ của tế bào trứng đã mạnh hơn so với lúc trước, sức sống cũng có chút cao hơn, nhưng vẫn chưa phải giá trị trong phạm vi lý tưởng."
"Vậy nói như vậy là uống thuốc mới này đà có tác dụng! Tiếp tục dùng sẻ có hy vọng phải không ạ!" Tôi cũng đi đến cấm lấy tay bác sỉ hỏi.
"Phải. Chiếu theo mức độ phản ứng của cơ thê cô, lấn sau đến hẳn là có thể lấy được trứng thích hợp rối."
"Ông trời "
Nước mắt vui sướng trào ra, Lôi Nặc kích động ôm lấy tôi. Chúng tôi gần như reo hò, vui sướng ôm hôn.
"Được rồi được rối, đừng vội ôm tới ôm lui như vậy. Còn kết quả của cậu cũng có rồi, vẫn như lúc trước, năng lực hoạt động của tinh trùng rất mạnh. Lần này tôi lấy trứng và tinh trùng của hai người trước, nhìn xem hiệu quả kết hợp thế nào đã. Quan sát đánh giá một khoảng thời gian ngắn rồi làm một số ghi chép lại. Lần sau lúc thật sự thực hiện cũng dễ dàng cải thiện một số khuyết điếm, nâng cao xác suất thành công."
VỊ nữ bác sĩ có tiếng là người có địa vị cao nhất ở khoa phụ sản này, luôn mang một vẻ mặt lạnh lùng, vô cùng cao ngạo. Nhưng bạn luôn có thể phát giác ra sự quan tâm cùng lo lắng trong giọng của bà ấy.
"Cám ơn, cám ơn!!" Tôi kích động tiến đến muốn ôm bà ấy, lại bị người ta nhếch người, tránh qua một bên.
"Hai người đừng vui mừng quá sớm, cơ thể người bất cứ lúc nào cũng có thế xảy ra thay đổi. Chú ý quan sát đo đạc các chỉ số của cơ thể, còn có ăn uống cũng phải cấn thận.
Bây giờ tôi sẽ kê một vài loại thuốc khác dể nâng cao tính ổn định của buồng trứng cho cô, nhớ phải uống đúng giờ. Được rồi, hẹn gặp lại sau."
Lạnh lùng nói xong, nhân vật nổi tiếng này liền đi ra ngoài.
Để lại tôi và Lôi Nặc, thâm tình nhìn nhau, sau đó ôm chặt lấy nhau.
Sau một lúc lâu, chúng tôi mới buông nhau ra.
Sau khi làm xong tất cả các khâu, chúng tôi nắm tay đi ra khỏi bệnh viện.
Có lẽ đây chính là cái gọi là trời không phụ người có lòng.
Niềm hy vọng dấy lên trong lòng chúng tôi, đang dần dần rộng mở. Bản kê hoạch ngày mai tốt đẹp, dường như đã lại bắt đầu thấy được hình dáng.
"Em vất vả rồi..." Trên xe, Lôi Nặc nắm
lấy tay tôi, thâm tình nhìn tôi.
Cảm kích, thương tiếc cùng yêu mến trong mắt anh khiến lòng tôi ấm áp.
"Anh cũng vậy mà."
Tôi cười với anh, nước mắt cũng bắt đấu trào ra. Nước mắt vui sướng kia theo hai má chảy xuống.
"Đồ ngốc...." Anh đưa tay lau nước mắt
của tôi, sủng nịch nói xong, còn xoa rối tóc của tôi.
"Hì...." Tôi nỉ non làm nũng.
Nhìn người đản ông đối với tôi săn sóc ti mi, không rời xa hay vứt bỏ này thật sâu. Bỗng nhiên cảm thấy mình rất yêu anh.
"Em yêu anh..."
Ba chữ này cuối cùng cùng đã nói ra, khi phá vỡ phòng tuyến mà nói ra lời yêu thì tôi cũng đã hoàn toàn đem trái tim mình giao cho anh rồi.
Ô tô, dừng ờ ven dường.
Anh khẩn trương nhìn tôi, môi hơi mở lại không nói ra được câu nào.
"Đô\' ngốc" Tôi cười ngọt ngào với anh, sờ khuôn mặt tuấn tú, hôn lên môi của anh.
Nụ hôn nhẹ nhàng, khe khẽ. Lại ẩn chứa tình yêu sâu sắc của tôi.
"Em yêu anh, Lôi Nặc."
Lại lấn nữa dùng tuyên ngôn tình yêu để gọi anh đang ngây ngốc tỉnh lại. Tôi phát hiện ra chi cấn mở miệng, tiếng yêu dường như cũng không ngừng được.
Anh kích động kéo tôi vào lòng, điên cuống hôn lên mặt cùng môi tôi.
Sau đó con ngươi đen thâm thúy tìm kiếm ánh mắt của tôi, rồi phát ra tín hiệu điện cường đại. Tôi cũng đã bắt đầu cảm thấy mơ màng.
"Anh yêu em."
Ba chữ, không nhanh không chậm. Thâm tình, chân thành tha thiết trong mắt anh làm cho tôi say sưa.
Sự kiên định kia lại làm cho tôi mê luyến sâu sắc.
Chinh nhờ phần kiên định ấy, đã giúp
chúng tôi đi đến bây giờ, chính nhờ phần
kiên định ấy, đã giúp cho mọi thứ bắt đấu
chuyển biến tốt đẹp.
Tôi thật sự yêu anh, vô cùng yêu anh.
Chúng tôi ôm chặt lấy nhau, lắng nghe nhịp tim của nhau.
Đột nhiên phát hiện. thứ đẹp nhất trên thế giới này không phải tương lai, mà là hiện tại.
Mọi thứ, đều tiến hành theo trật tự. Hôn nhân cũng vậy, cuộc sống cũng vậy mà thụ tinh ống nghiệm cũng thế. Đểu đang đi theo một quỹ đạo nhất định, vận hành đi vế phía trước.
Cài khác duy nhất, chính là mẹ chồng.
Lời của bà, kỳ thực vẫn quanh quẩn trong đầu tôi. Sau lấn gặp mặt đó Lôi Nặc vẫn luôn bảo vệ tôi khỏi sự quấy rầy của gia đình.
Nhưng nay, tất cả đều đang hướng về một hướng tốt. Tôi cảm thấy mình cần cùng bà nói chuyện.
Lúc gọi điện cho bà, bà có vẻ hơi kinh ngạc. Nhưng sau đó liền lập tức đống ý lời mời của tôi.
Hiện giờ tôi đang ngồi trong phòng đặt trước kín đáo. Chờ đợi Mẹ chồng hạ cố.
Không lâu sau, nhân viên phục vụ đã dẫn bà đến.
Tôi đứng dậy nghênh đón, rõ ràng đã quên việc không vui lần trước, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy bà, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng ngày ấy.
"Mẹ cứ để cho con." Tôi đi đến nhận lấy áo khoác cùa bà.
"Cám ơn con " Bà nhìn tôi cười hiển
lành, không có chút ngại ngùng.
Tôi cũng mim cười đáp lại, ngồi vào vị trí.
Sau khi chọn xong vài món ăn, lại đưa thực đơn lại cho tôi.
Dặn dò người phục vụ xong, chúng tôi chính thức đi vào câu chuyện.
"Con có vài lời, muốn nói với mẹ"
"Con nói đi." Mẹ chồng uống ngụm trà, nhìn tôi.
"Chúng con, đang thử thụ tinh ống nghiệm, kết quả cũng gần như lý tưởng." Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt khôn khéo kia, báo cho bà biết.
"ừ. "Mẹ chồng thản nhiên lên tiếng trả lời, cười gật đầu. Sau đó lại chậm rãi mở miệng: "Bác sĩ Lưu là mẹ giới thiệu cho Nặc nhỉ."
"Mẹ..."
Nhẹ nhàng gọi bà, một câu, liền làm cho tôi nhất thời hiểu được nỗi lòng của người làm mẹ.
"Thẳng bé kia, đã nhận định con rồi, thì sẽ không chấp nhận bất cứ người nào nữa. Người làm mẹ như mẹ, đều rõ ràng hơn bất kỳ ai. Vào trước khi mẹ nói những lời kia với con, mẹ cũng không ngờ lòng nó đối với con đã kiên định đến mức như vậy. Kiên định đến ngay cả người mẹ như mẹ đây cũng có thể không màng tới"
Nụ cười cay đáng cùng tia cô đơn biểu lộ trong lúc lơ đãng kia của mẹ chồng làm cho lòng tôi mơ hố đau đớn.
Cầm tay bà đặt trên bàn lên, tôi không biết phải mở miệng an ủi bà như thế nào.
"Tuy rằng ghen với con dâu, nghe ra thật ngớ ngẩn. Nhưng mẹ vẫn thật sự thừa nhận, lòng mình vô cùng không thoái mái lắm." Nặng nề thở dài, mẹ chồng lại lần nữa lên tiếng
"Mẹ...địa vị của mẹ trong lòng anh ấy,tuyệt đối không một ai có thể thay thế được. Mà tình yêu anh ấy dành cho mẹ, cũng mãi mãi không thay đối."
"Mẹ biết mà" Mẹ chồng thản nhiên nở nụ cười, một chút nhẹ nhõm hiện lên trên trán. Giống như đã sớm thông suốt, bà thản nhiên nhìn tôi.
"Cảm ơn mẹ, thật sự cảm ơn mẹ! Vô cùng cảm ơn mẹ! có thể gả đến nhà họ Lôi, được làm con dâu của mẹ là phúc của con."
Nắm chặt tay bà, tôi cảm kích nói.
Cho tới nay tôi đểu thấy mình thật may mắn. Gả đến một gia tộc khổng lồ như thế, mà vẫn chưa bao giờ phải buồn phiền, phải gánh trách nhiệm nặng nề nào.
Những phức tạp bên trong gia tộc, tất cả đểu do một mình Mẹ chồng xử lý. Không hề thiền vị, mọi chuyện đếu theo nguyên tắc cùng tác phong làm việc rõ ràng nên được sự khen ngợi của tất cả mọi người.
Mà tôi, đối với bà, cũng vẫn vô cùng tôn
"Không cần cảm ơn mẹ, con mới là người vất vả nhất. Mẹ biết thuốc tê kia khi hết công hiệu thì rất đau đớn, cũng biết áp lực con phải chịu đựng. Từng thứ mẹ đểu nếm trải qua rồi nên cũng hiểu được nỗi khổ của con." Mẹ chóng hiến lành nói, mặt mang vẻ đau lòng. Tay cũng áp lên mặt tôi.
"Sẽ ổn thôi." Tôi gật đấu, nhìn bà. Vành mắt bắt đầu ửng hồng.
"ừ." Mẹ chổng vui vẻ cười, cho tôi ánh mắt cổ vũ.
Bữa cơm này, diễn ra thật vui vẻ.
Mẹ chồng lại biến trở về người Mẹ chồng từ ái, tất cả đều trở lại trước kia, thậm chí so với trước kia còn tốt hơn.
Mãi đến khi dùng xong món tráng miệng, chúng tôi vẫn chưa nói chuyện xong.
Thời gian cũng không còn sớm nữa.
Lúc gần đi, Mẹ chồng kéo tôi lại, chậm rải lên tiếng.
"Hãy chùm sóc Nặc nhi chu đáo,trong thời gian này nó đang cải tổ cơ cấu sản nghiệp, nhân sự bên trong tập đoàn thay đổi khá lớn, áp lực con cũng có thể tưởng tượng. Hơn nữa có một vài thương nghiệp cùng lĩnh vực đang cạnh tranh ác liệt, còn ác ý phá hoại, nó gần đây thật sự là rất mệt mỏi."
"Con sẽ làm vậy ạ." Cầm tay mẹ chồng, tôi cam đoan.
Tuy rằng anh chưa bao giờ kể chuyện trên thương trường, nhưng áp lực này tôi vô cùng hiểu rõ. Gần đây số lần anh thở dài cùng thời gian ở trong phòng đọc sách đều tăng lên.
Lòng tôi, cũng vì anh mà đau. Lo lắng cho sức khỏe của anh, cũng lo lắng cho tinh thần của anh.
Người làm vợ như tôi, thật đúng là không để anh bớt lo.
Tự trách, không ngừng dâng lên trong lòng.
"Không phải Lôi của con." Mẹ chồng vỗ vỗ bả vai tôi, thân thiết nói. "Thêm vài cái mỉm cười, thêm vài cái an ủi, có thể nó sẽ cảm thấy phấn chấn gấp trăm lần."
"Được rối, trở về đi." Mẹ chổng cười cười, ngồi vào xe, dần dần đi xa.
Tôi nhìn theo bà, mãi đến khi không nhìn thấy thân xe nữa mới xoay ngừời đi về phía xe của mình.
Bãi đỗ xe dưới tầng hầm trống trơn, không còn ai. Thời gian cũng đã muộn, tiếng giày cao gót vang lên, cho dù đó là do mình tạo ra thì nghe thấy vẫn làm cho người ta sợ hãi. Tôi bắt đầu có chút hối hận vì đã không để lái xe đi theo đến.
Bước nhanh về phía xe của mình... tôi tìm
trong túi xách, lấy chìa khóa ra.
‘Tít tít hai tiếng, mở khóa tự động, vào lúc dang định mở cửa xe thì một âm thanh từ phía sau truyền đến.
"A"...Tôi theo bản năng mà hét lên, tim cũng vọt lên tới cổ họng.
"La tiểu thư..."
Giọng nữ mềm mại nhỏ nhẹ kia, tôi cũng không xa lạ gì.
Chậm rãi xoay người, lại vào lúc nhìn thấy rõ người phụ nữ kia liên sững sờ tại chỗ....