Mọi người đều nói trước khi bão táp ập đến tất cả đều đặc biệt yên tĩnh. Mà tôi dường như đang cảm nhận được hơi thở như vậy.
******
Sáng sớm, lúc tôi thức dậy thì Lôi Nặc đã rời khỏi.
Giữa lúc mơ hồ ngủ say, hình như tôi nghe thấy điện thoại đánh thức anh.
Đến lúc thoáng tỉnh dậy, lại chỉ nhìn thấy bóng dáng anh đóng cửa.
Tôi ngả đầu tiếp tục ngủ.
Thân thể mỏi mệt đã làm cho sự tò mò của tôi trở nên cực thấp. Giống như tất cả mọi chuyện trên thế gian đều không quan trọng bằng việc bổ sung tinh thần ấy.
Ngay cả sau đó người giúp việc lên gọi tôi, cũng bị tôi nói khéo bảo đi xuống.
Cứ như vậy, tôi gần như ngủ đến hôn mê.
Lúc tỉnh lại lần nữa, đã là gần chiều.
Công việc đã bị người không có trách nhiệm như tôi hoàn toàn vứt ra sau đầu.
Mãi đến lúc quản gia báo lại rằng đã xin phép thay tôi rồi tôi mới ý thức được mình còn phải đi làm.
Thân thể giống như càng ngủ càng mềm nhũn. Tứ chi mệt mỏi!
Vì vậy tôi quyết định để bản thân làm bệnh nhân một ngày.
Đang định gối đầu ngủ thêm nữa thì có tiếng gõ cửa truyền vào.
“Thái thái, Thương tiểu thư đến thăm cô.” Người giúp việc báo cáo.
Tử Vận?
“Vào đi.” Tôi khó khăn từ trên giường ngồi dậy.
“Cậu làm sao vậy?” Tử Vận lo lắng nhìn tôi.
“Không sao.” Tôi cười cười với cô ấy.
“Ngồi đi, sao cậu lại tới đây?”
“Hôm nay được nghỉ, muốn đến thăm cậu thôi.” Cô ấy ngồi ở bên giường.
“Ha ha, mình đang chuẩn bị ngủ cả ngày đây.”
“Mình có việc muốn nói với cậu.” Vẻ mặt cô ấy có chút nghiêm túc.
“Việc gì vậy?”
“Mình mang thai rồi.” Cô ấy bình tĩnh nói hết câu.
“Cái gì –”
Tôi giật mình, mở to mắt nhìn cô ấy.
“Trời ạ.” Tôi thật không biết nên phản ứng như thế nào.“Niếp Hoàn Vũ có biết không?”
“Không biết.” Cô ấy lắc đầu.
“Vậy…… Cậu có tính toán gì chưa?”
“Mình không biết nữa.” Cô ấy bất lực lắc đầu, yếu ớt khiến người ta đau lòng.
“Đứa nhỏ bao lâu rồi?”
“Sáu tuần.”
Ài……
Tôi chỉ có thể cảm thán thiên ý trêu người. Giờ phút này tôi nghĩ mình ngoại trừ ôm cô ấy ra thì cái gì cũng không làm được.
Ôm thân hình mỏng manh của cô ấy, tôi cảm thấy lòng chua xót.
Chuyện của cô ấy cùng Niếp Hoàn Vũ, vốn đã không rõ ràng.
Giờ lại thêm một đứa nhỏ.
“Cậu…… có định nói với anh ta không?” Tôi nhẹ giọng hỏi.
“Mình sợ lắm. Mình không biết nên làm thế nào nữa!” Cảm xúc của cô ấy hơi hơi kích động.
“Trước hết đừng nghĩ gì cả, bồi dưỡng bản thân cho tốt rồi tính tiếp.”
Người đàn ông như Niếp Hoàn Vũ hẳn là sẽ không cần đứa nhỏ này rồi. Trong lòng tôi không nhịn được mà đoán như vậy.
Cho dù anh ta thật sự yêu Tử Vận, thì dường như áp lực gia tộc cũng không cho phép anh ta có con riêng.
“Niếp Phong bảo mình hãy nói với anh ta.” Tử Vận nhìn tôi.
“Niếp Phong?” Sao anh ấy lại biết!
“Buổi trưa anh ấy tìm mình ăn cơm. Nói là sau khi nhìn thấy mình đi ra từ bệnh viện phụ khoa cùng phản ứng cơ thể của mình liền biết được.”
“Anh ta đã nói gì?” Tôi hỏi.
“Nói Hoàn Vũ sẽ không để mình bỏ đi đứa nhỏ, bảo mình hãy nói với anh ta. Còn nói anh ấy hiểu rõ anh trai mình.”
“Cậu nghĩ thế nào?”
“Mình cần suy ngẫm lại.”
“Cũng tốt.”
Mang thai cũng không nhất định có thể mượn việc đó mà trói chặt được một người đàn ông, chỉ cần anh ta vô tâm, mình làm gì cũng là phí công.
Tôi nghĩ Tử Vận hết sức rõ ràng điểm này.
Không biết vì sao, giờ phút này tôi thế mà bỗng dưng lại bắt đầu đồng tình với vợ của Niếp Hoàn Vũ, người thiếu phụ mà mình chưa từng tiếp xúc.
“Tâm Âm à.” Tử Vận nhìn tôi.
“Có chuyện gì?”
“Lúc ăn cơm, mình phát hiện Niếp Phong vẫn còn đeo cái dây chuyền kia……”
Theo bản năng vuốt cổ của mình, cái dây chuyền kia tuy rằng đã tháo xuống, nhưng kí ức về nó lại không thể nào chôn vùi được. “Vậy, vậy ư?” Tôi chua xót cười. “Ừ.” “Có lẽ anh ta đơn giản chỉ là thích nó thôi.” Tôi không muốn lại suy nghĩ nhiều. “Trên cái dây chuyền đó còn có thêm chiếc nhẫn nữa mà?” Vẻ mặt Tử Vận không đồng ý. “Nhẫn?” “Ừ, giống như đúc với chiếc nhẫn mà cậu trả lại cho anh ta, anh ta đeo nó trên cổ a.” “Cậu nói, anh ta đeo nó trên cổ?” Tôi chỉ cảm thấy tim mình bắt đầu đập nhanh hơn, có một cảm giác nói không nên lời. “Ừ.” Tử Vận khẳng định, gật gật đầu. “Vì sao?” Vì sao còn muốn mang theo đoạn kí ức này! Nếu đã lựa chọn người khác, thì không nên do dự mà vứt hết những đồ vật của người yêu cũ chứ! Không phải sao? “Cậu đi hỏi rõ ràng xem. Có lẽ thật sự có gì đó hiểu lầm chăng?” Tử Vận vỗ vỗ vai tôi. “Hiện tại mình… còn có tư cách sao?” Tôi chỉ chỉ vào chiếc nhẫn kết hôn trên tay mình. Tử Vận không nói gì, mà nắm lấy tay của tôi rồi rút chiếc nhẫn kim cương ra. “Đây chỉ là hình thức thôi mà.” Cô vừa nói vừa nghiên cứu chiếc nhẫn kia. Tôi không nói gì, giơ tay muốn lấy lại, đeo nhẫn vào ngón tay mình. Cho đến khi chiếc nhẫn đã trở về vị trí cũ mới cảm thấy thoải mái. “Cho dù có hỏi cũng chẳng được gì cả, anh ta không muốn nói, mà mình cũng không nhất thiết phải nghe.” “Sao phải vậy chứ.” Tử Vận lắc lắc đầu. “Không phải cậu luôn phản đối mình gặp anh ta sao?” Tôi vẫn còn nhớ rõ cô ấy từng nhắc nhở tôi không nên ngu ngốc nữa. “Mình chỉ không muốn cậu phải hối tiếc mà thôi.” “Nói chuyện này sau đi.” Tôi không muốn lại bàn về cái vấn đề rối rắm này nữa. “Cậu thực sự không có chuyện gì chứ? Rõ ràng không bị bệnh lại đòi ở nhà?” Tử Vận nhìn chằm chằm vào tôi. “Kỉ Lan đã quay về.” “Người cậu đang nói… là Kỉ Lan kia ư?” “Ừ.” Tôi đứng dậy từ trên giường, đi về hướng cửa sổ. “Quay về làm gì chứ?” giọng điệu của Tử Vận có chút không vui. “Tìm đàn ông để kết hôn.” “Vậy ông xã cậu –” “Chắc anh ấy đã biết rồi a.” Tôi nghĩ. “Phức tạp, thực phức tạp quá đi.” Tử Vận than thở . “Cậu có… để ý không?” Cô ấy không chắc chắn nhìn vào tôi. “Mình không biết nữa.” “Hai cậu không có con, cũng không kết hôn vì yêu nhau. Nếu anh ta thật sự ở cùng người phụ nữ kia, cậu còn có quyền lựa chọn sao?” Cô ấy có chút lo lắng. “Mình không có.” “Vậy bây giờ cậu tính làm sao a?” “Cứ yên tĩnh xem chuyện sao đã. Mình tôn trọng quyết định của Lôi Nặc.” “Ly hôn ư, sự nghiệp của ba cậu sẽ không bị ảnh hưởng sao? Còn cậu nữa? Cậu cam tâm sao?” “Đây không phải là chuyện mình có cam tâm hay không. Trong cuộc hôn nhân này, từ đầu mình đều ở vào vị trí bất lợi mà. Nếu anh ấy thật sự phải đi, mình cũng không thể nào níu giữ được.” “Không phải cậu nói Lôi Nặc dạo này đối xử với cậu rất tốt sao? Có lẽ anh ấy sẽ không chấp nhận người phụ nữ kia đâu!” “Không biết nữa, cũng không muốn tiếp tục phiền não nữa.” Tôi thật sự tính như vậy. “Được rồi.” Tử Vận bất đắc dĩ nhìn tôi. “Không phải vừa rồi cậu còn bảo mình đi gặp Niếp Phong ư? Sao bây giờ lại muốn mình giữ Lôi Nặc lại!” Tôi buồn cười nhìn cô ấy. Đúng là phụ nữ dễ thay đổi a. “Mình chỉ hy vọng cậu được hạnh phúc.” Cô ấy nhàn nhạt cười. “Mình hiểu mà.” Tôi gật đầu với cô. “Nếu sau này cậu ly hôn, mà mình với Hoàn Vũ cũng chia tay thì tụi mình sống cùng nhau đi, cùng nhau vượt qua những ngày không có đàn ông.” Cô bỗng nhiên đề nghị. “Được.” Tình bạn lúc này quả thực bền vững vô cùng. So với hai người đàn ông sinh mệnh của tôi mà nói, chẳng những không kém hơn mà ngược lại, còn có vẻ kiên định nhiều hơn. Nói không chừng một ngày nào đó trong tương lai, tôi sẽ thật sự sống những ngày mà không có đàn ông…… Tin tức, mặc dù không phải đến bất ngờ, nhưng tôi vẫn là bị tổn thương.
******
Phòng khám vào buổi sáng sớm không biết vì sao luôn sẽ biến thành một buổi hội họp nói chuyện phiếm, cầm đầu luôn là Lưu Ân Kiều.
Rõ ràng đều là những người từng được nhận giáo dục đại học, vậy mà vẫn thích nhiều chuyện như thế.
“Đúng vậy a! Ha ha, thật đáng thương. Nói không chừng ngày mai sẽ bị vứt bỏ thôi!” Tiếng nói sắc nhọn truyền vào tai tôi.
“Suỵt — cô nhỏ giọng một chút. Bác sĩ La tới thì không hay đâu!”
“Tôi biết rồi! Không phải cô ấy còn chưa tới sao!”
“Các người đang đợi tôi sao?” Tôi cười hỏi.
“Bác sĩ La!” Mấy người kia nhất thời lắp bắp kinh hãi.
“Bác sĩ Lưu thật đúng là nhàn nhã.” Tôi liếc mắt nhìn Lưu Ân Kiều một cái, cùng với tạp chí bát quái trong tay cô ta.
“Ừ, ha ha. Đúng vậy, không phải còn chưa tới giờ làm việc sao.” Cô ta xấu hổ cười, xoắn xoắn tai mình.
Tôi liếc nhìn mọi người một cái, đi vào văn phòng mình.
Không biết là người một nhà không hợp nhau, hay thật sự là tác phong của tôi có vấn đề. Những người phụ nữ bên ngoài kia luôn thích bàn tán những chuyện có liên quan đến tôi. Đàn ông cũng vậy, sự nghiệp cũng vậy. Tóm lại không có một câu là lời hay.
“Cô đã đến rồi.” Giọng của Quý Phong Nhiên đột ngột vang lên.
“A –”
“Anh không biết gõ cửa sao?” Tôi trừng mắt liếc anh ta một cái.
Lúc này anh ta mới giả vờ gõ vài cái trên cửa đã mở ra.
“Tôi không rảnh.” Tôi mắt lạnh nhìn anh ta.
“Tôi không hẹn cô.” Anh ta thật hừng hực tự nhiên đi vào, ngồi lên sô pha.
“Cô…… Không có chuyện gì chứ?” Anh ta quan sát tôi.
“Tôi thì có chuyện gì?” Không rõ là Quý Phong Nhiên bị làm sao!
“Xem đi.” Anh ta lấy ra một tờ tạp chí từ sau lưng, ném cho tôi.
Tôi buồn bực nhận lấy.
‘Công tử Lôi gia cùng thiên kim Kỉ gia tình cũ tái hợp!!’ Tiêu đề bắt mắt làm cho người ta không thể bỏ qua, lại làm tôi căng thẳng.
Mà tấm ảnh chụp thân mật kia càng làm người ta bị tổn thương!
Vì sao?
Vì sao nhất định phải trắng trợn, quang minh chính đại như thế!
Chẳng lẽ sự tồn tại của tôi thật sự không có ý nghĩa gì sao?
Tôi bị tổn thương.
Biết rõ sẽ đến, nhưng vẫn bị tổn thương.
“Tâm Âm?” Quý Phong Nhiên gọi tôi.
“Hả?” Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, tuy rằng cố hết sức muốn lộ ra một khuôn mặt tươi cười, nhưng lại thật sự bất lực.
“Đừng cố sức, cô bây giờ cực kỳ khó coi.” Quý Phong Nhiên không chút lưu tình mà nói.
“Tôi biết……”
Tôi úp mặt vào lòng bàn tay, muốn thử bình tĩnh một chút.
“Muốn khóc phải không?” Anh ta tới gần tôi.
Tôi lắc đầu.
Đau, không nhất định phải rơi nước mắt.
“Cô gái ngoan.” Anh ta vỗ vỗ đầu tôi, dùng giọng nói dịu dàng nhất từ lúc tôi quen biết anh ta tới nay để nói.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được sự quan tâm của Quý PhongNhiên.
Cho dù anh ta vẫn vụng về như vậy, nhưng tôi lại cảm thấy ấm áp .
Sau một lúc lâu, tôi ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt anh ta.
Trong lòng lộp bộp một chút.
Ánh mắt người đàn ông này tràn ngập quan tâm, nhưng chỗ nào đó ở khóe mắt vẫn còn lưu lại một chút ưu thương nhàn nhạt.
Chưa kịp thu hồi, đã bị tôi phát hiện.
“Anh……” Làm sao vậy?
“Cái gì…… cũng đừng nói, được không?” Anh ta có chút bối rối.
“Ừm.” Tôi đáp ứng anh ta.
“Thật ra, là Niếp Phong bảo tôi tới xem cô.” Anh ta thanh thanh cổ họng, nói.